Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 136 : Dạy con (3)

- Cô có con rồi sao? - Hả? Từ Dịch Phàm chuyển sang chủ đề khác khiến cho Đàm Lệ Linh nghe xong ngạc nhiên vô cùng. - Anh có ý gì đây? - Những lời cô vừa nói giống như lời của một người đã từng có con vậy, rất có lí lẽ đấy. Tôi không tin một người chưa từng có con lại có thể nói ra được những lời sâu xa như vậy. Đàm Lệ Linh cười khổ: - Từ Tổng giám đốc à, anh lầm rồi, tôi đây vẫn còn độc thân, độc thân đấy. Đến người yêu còn chưa có thì làm sao có con được chứ. Nhưng những người chưa có con chẳng lẽ lại không thể nói ra những lời này hay sao đây? Hơn nữa những người chưa có con chẳng lẽ lại không thể hiểu mọi chuyện như vậy sao? Suy nghĩ của anh thật là… - Không, ý tôi không phải vậy. Tôi nghĩ bọn họ dù có con cũng sẽ không hiểu sâu xa như cô. - Có thể những lời tôi vừa nói vẫn còn những thiếu sót nhất định. Nhưng mà Dịch Phàm này, tôi biết anh rất yêu thương Hạo Văn, một phần cũng vì người vợ đã qua đời nhiều năm trước của anh. Vậy anh tin rằng cô ấy sẽ đồng tình với cách dạy con hiện tại của anh hay sao? Tôi nghĩ là không đâu. - Cô muốn tôi đừng quá chiều chuộng Hạo Văn? Đàm Lệ Linh im lặng một lúc rồi mới nói: - Khi con còn nhỏ là lúc dạy con tốt nhất, đừng để cho đến khi thằng bé trưởng thành rồi mới dạy. - Những lời này của cô... - Nếu anh thấy những lời tôi nói không phải thì cũng không cần làm theo đâu. Tôi chỉ đứng ở lập trường của mình, dựa vào những gì mà tôi biết để nhắc nhở anh thôi. Nếu anh muốn tốt cho con trai thì mong rằng anh cũng nên suy nghĩ lời tôi nói. Anh lắc đầu: - Không phải là những lời của cô nói không đúng, mà chỉ là do tôi không biết cách dạy con thật. Tôi sẽ làm theo những lời mà cô nói. Tôi nghĩ những lời nói đó là đúng. - Lời của tôi vẫn còn thiếu sót. Anh nên hỏi ý kiến của mọi người xung quanh xem sao, tôi tin là rất hữu ích đấy. - Được. Bỗng dưng Từ Dịch Phàm lại có phần tò mò hơn về gia đình của Đàm Lệ Linh, anh bỗng hỏi: - Gia đình cô thế nào? Chắc hẳn là họ dạy dỗ cô rất tốt. Đàm Lệ Linh chỉ nhìn anh, im lặng một hồi lâu. Thế rồi cô bật cười: - Gia đình tôi, anh đang nói đến gia đình tôi hả? Sao anh không coi tôi như một cô nhi đi? Cô nhi? Ý Đàm Lệ Linh không phải là cô không có cha mẹ anh chị em gì đấy chứ? Nếu như vậy thì hoàn cảnh của cô cũng thật éo le quá rồi. Từ Dịch Phàm cũng chẳng nói gì. - Có thể những điều tôi nói ra sẽ khiến anh cười đấy. Anh thậm chí sẽ không tin lời tôi. - Tôi tin cô. Đàm Lệ Linh nhìn thẳng vào anh. Tự dưng cô cảm thấy ấm áp lạ thường. Anh ấy tin cô! - Ba năm trước tôi bị tai nạn và được Kiến Thành cứu sống, nhưng tôi lại bị mất trí nhớ ngay sau khi tỉnh lại và chẳng nhớ bất cứ điều gì nữa. Cũng may mà Kiến Thành cứu tôi, nếu không tôi không biết bây giờ mình sẽ như thế nào nữa, hoặc cũng có thể là tôi không còn sống, không thể ngồi nói chuyện với anh như thế này. Nhưng anh biết không, cuộc sống hiện tại của tôi không phải là một thực tại thứ hai mà là một giấc mơ kéo dài không có kết thúc. - Cô sống hạnh phúc không? - Là sao? - Cuộc sống hiện tại cô có cảm thấy hạnh phúc không? Cô bảo đây không phải là thực tại mà chỉ là một giấc mơ. Cô mỉm cười: - Dạo này tôi cảm thấy bất an, tự dưng muốn biết về cuộc sống trước kia của tôi như thế nào nhưng mà chẳng có ai biết thân thế thật sự của tôi cả. Tôi vốn đâu phải tên là Đàm Lệ Linh. Đó cũng chỉ là một cái tên tôi tự đặt cho mình sau khi cố gắng lấy lại trí nhớ mà không được. - Có thể trước kia cô sống rất hạnh phúc thì sao? Có thể cô vẫn còn gia đình, bố mẹ, chứ không phải là cô nhi. - Anh nói cũng phải. - Tôi có thể giúp cô. Lệ Linh, cô còn có gì có thể chứng minh được thân phận trước đây của mình không? Cô gật đầu: - Tôi chỉ có một bộ trang sức thôi. - Đưa cho tôi, tôi sẽ giúp cô tìm lại khoảng kí ức, thực tại trước kia, được không? - Anh có thể giúp tôi? - Tôi sẽ giúp cô, bằng mọi cách. Đàm Lệ Linh nhìn Từ Dịch Phàm, những lời anh nói khiến cô như sắp rơi nước mắt, tự dưng cảm thấy bản thân được an ủi. Hóa ra, à không, anh là người duy nhất muốn giúp cô thoát khỏi giấc mơ dài này, anh là người duy nhất muốn cô trở về với thực tại....