Tâm bình tĩnh lại, anh nghĩ mình cũng đâu còn là trẻ con, ai đi so đo với con gái, đời còn dài báo thù vẫn chưa muộn ... ****************** Ăn xong bữa tối, cô chả biết mình làm gì nữa chỉ biết nằm bò ra giường. Ngày mai là cuối tuần được nghỉ có lẽ cô nên trở về nơi cô ở trước kia nhưng lại sợ bị phát hiện ra cô là một người khác. Cái người thân thể thực sự này lúc trước cũng có đi đâu xa đến chỗ nghèo nàn đó đâu, cô ta chắc chỉ lượn lờ xung quoanh mấy chỗ linh đình, tiệc tùng thôi nên cô chả dám... Mở điện thoại ra cô cũng chẳng biết làm cái gì, thời buổi này mạng xã hội rất nhiều nhưng hình như cô không biết cách chơi... đúng là.... Sau một hồi vặn vẹo cuối cùng cô nàng mèo đã yên giấc và chuẩn bị cho ngày mai, cái ngày mà chắc cô sẽ không quên được... Do thành quả ngủ sớm hôm qua nên chủ nhật này cô dậy rất sớm "4 giờ " sáng . Một phần cũng là do thói quen cũ dậy sớm của cô, có lẽ không bỏ được. Như mọi ngày, cô sẽ đi chạy thể dục buổi sáng nhưng hôm nay vẫn vậy. NHắc đến chuyện đi chạy , cô mới nhớ tới là hôm qua gặp cái tên kia, nhắc tới cái tên kia cô lại nhớ tới giấc mơ hôm nọ , giấc mơ mà hắn lù lù xuất hiện đó. Cô tự hỏi chính mình tại sao mơ đồ ăn ngon không mơ lại có cái mặt tên đấy làm gì không biết nữa. Vừa nhắc tới tào tháo, tào tháo xuất hiện :"Cứ như ma hiện hình vậy"- nhìn thấy bóng dáng hắn từ xa cô không tự chủ cất tiếng thầm. không chỉ có cô nhìn thấy mà ngay cả Trần Mạnh Tuấn cũng đã nhìn ra, nhìn thấy cô anh tiếp tục ngạc nhiên :"Nguyễn Nhược Hy?" Đầu hai người không tự dưng mà gặp đều có chung một ý nghĩ hay là...lại chào hỏi tí... Khoảng cách ngày càng gần mà hai người này vẫn chưa đưa ra được quyết định, bỗng cô quả quyết tốt nhất là bơ nhau mà sống. Thế là khi gần chạm mặt nhau thì cô rẽ sang ngả khác, giả vờ như chưa từng thấy anh xuất hiện vậy. Cũng chính vì điều này mà Trần Mạnh Tuấn cũng cảm thấy hơi nhột, cô ta dám lờ mình đi sao. "Cô đứng lại"- chưa kịp suy nghĩ tới chuyện sẽ nói chuyện cùng cô nhưng anh cảm thấy mình đã không tự chủ được mà thốt lên bao giờ rồi. Mặt cô ngơ ngác quay đầu lại, trong lòng thì khỏi nói đang tự đắc bỏ mịa ra -.- :" Có chuyện gì?" "Đáng ghét"- nghe xong câu nói của cô anh lại một lần nữa không tự chủ mình mà mắng thầm Anh bước từng bước tới bên cô , không khí chưa sáng im lặng có thể nghe rõ từng bước chân của anh , không chậm mà cũng không nhanh mà chính xác là vừa nhanh vừa chậm.