Từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt của Trung Dật như hoa lê giữa mưa chảy xuống trông đầy thương tâm, im ắng mà đoạn trường xé ngực… Thiệu Diệp đau lòng quay đầu đi chỗ khác còn Ân Kiện Nam kiềm nén nắm chặt tay. Cánh tay Trung Dật phảng phất giống như bạch ngọc, phi thường vô lực, phi thường yếu ớt, chất lỏng vàng óng từ kim châm chảy vào mạch máu trong cổ tay nhu nộn, lần lượt từng giọt một mà len vào, chu chảy toàn thân rồi giữ lại, lắng đọng trong hắn. Thiệu Diệp thu lại tầm nhìn cùng ánh mắt cứng ngắc không nói được lời nào, đợi sau khi hắn tiêm cho Trung Dật xong, Ân Kiện Nam bất ngờ đấm mạnh lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, Thiệu Diệp gắng gượng nhận lấy đòn rồi ngay lập tức xuất ra thiết quyền mạnh hơn nhằm phản kích. Trong khoảnh khắc, hai người lao vào đánh nhau sử dụng quyền thuật cùng thái quyền, khi đọ sức liền xuất ra tất cả mọi tuyệt kỹ, tiếng gió thổi vù vù, quyền cước soàn soạt, Trung Dật một mình thất thần nhìn theo, tựa như những gì trước mắt đều không ảnh hưởng đến trái tim mình mà chỉ có vệt nước mắt khô đọng trên gương mặt làm lộ ra sự đau khổ của bản thân. “Ngươi con mẹ nó có thể nói như vậy sao? Ngươi nói ngươi có đáng đánh hay không?” “Ta là đáng đánh, nhưng chỉ có Trung Dật mới có tư cách đánh ta, không tới phiên ngươi ra tay.” “Bảo Trung Dật đánh ngươi…” ánh mắt Ân Kiện Nam xoay qua nhìn dữ tợn: “Ngươi xem… Ngươi xem… Trung Dật như vậy sao có thể đánh ngươi?” Ân Kiện Nam chỉ về phía Trung Dật nói: “Ngươi bây giờ có còn là người không? Ngươi làm hắn khóc như vậy, lúc trước tuy nói cùng nhau có được hắn nhưng không cho phép ngươi làm tổn thương hắn, nếu không ta sẽ  tìm mười tên nam nhân cưỡng *** ngươi, đem ngươi khô đến chết.” Trung Dật vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, trong nháy mắt liền nhanh chóng đứng lên, chính là nhiều năm về trước Ân Kiện Nam cũng từng nói với hắn những lời như vậy, hơn nữa cũng… “Ha ha ha ha… có được hắn, Ân đại nhân, ngươi có được hắn rồi sao? Ngươi cho rằng ngươi có được hắn rồi sao? Hắn tựa như một con búp bê, cho dù chúng ta có làm thế nào, mặc kệ chúng ta như thế nào cũng không đáp lại, đây là người mà ngươi muốn có sao? Ha ha ha…” Thiệu Diệp cười lớn nhưng lại đầy bi thương: “Bản thân ta tình nguyện tàn nhẫn một chút để có thể nhìn thấy vẻ mặt chân thật của hắn…” Tiếng nói không ngừng phát ra theo quyền cước, Trung Dật nhìn bọn hắn đánh nhau quyết liệt, gương mặt cũng có chút biểu lộ, trái tim xoắn lại rồi kéo căng như muốn nhảy ra, đập bang bang trong ***g ngực, hắn mơ hồ lảo đảo đứng dậy thầm nghĩ phải trốn đi, trốn tránh tất cả… Theo trực giác, hắn hướng phòng Nhạc Nhạc mà đi tới, cho đến khi trên cổ bị ghìm lại đau đớn đến không có cách nào hô hấp mới ngồi xuống, thân thể không hiểu sao lại run rẩy, hàm răng không ngừng run lên, nói không nên lời đâu là nguyên nhân mà chỉ là sợ hãi, chuyện cũ cứ ùa về giống như từng hình ảnh xẹt qua nhưng không nhớ rõ được cái gì mà chỉ làm hắn phát run không ngừng… Cho dù thỉnh thoảng không nhịn được liền phản kích nhưng trong mắt bọn họ, hắn bất quá vốn chỉ là một trò đùa mà thôi, đã chịu đựng bọn họ đến giới hạn mà không hề chống cự lại cũng đã đủ khiến hắn buồn nôn. “Ba ba… Ba ba…” Nhạc Nhạc trốn ở cánh cửa ló đầu ra nhìn, chứng kiến ba đang ngồi trên sàn nhà, biết sợi dây của hắn không đủ dài nên Nhạc Nhạc vừa khóc vừa một mạch chạy tới, dùng cánh tay nho nhỏ ấm áp ôm lấy hắn, cảm thấy ba đang run rẩy kịch liệt liền lập tức nói: “Ba không phải sợ, có Nhạc Nhạc ở đây, sau này Nhạc Nhạc lớn lên nhất định sẽ bảo vệ ba.” Đột nhiên có một cánh tay khác nắm lấy bàn tay nho nhỏ, siết chặt nó rồi kéo lại gần nơi trái tim Trung Dật: “Nhạc Nhạc…” Một luồng khí ấm áp phút chốc thoảng qua. “Ba không phải sợ, có Nhạc Nhạc ở đây, sau này lớn lên, Nhạc Nhạc nhất định sẽ bảo vệ ba.” Nhạc Nhạc cam đoan lần nữa. Một kích bất thình lình làm khuôn mặt anh tuấn của Thiệu Diệp chuyển sang màu đỏ, máu tươi thuận theo khóe miệng chảy ra, màu đỏ mang theo vị mằn mặn của rỉ sắt, lúc này hắn cũng không đánh trả mà chỉ nhìn Trung Dật, vết thương nứt theo khóe miệng cười cười nói: “Ngươi xem, chúng ta vì hắn mà liều mạng đánh nhau còn hắn một chút cũng không để vào trong mắt…” Nói xong, liền nôn ra một bãi máu tươi. “Ngươi… chảy máu rồi…”Ân Kiện Nam nói. “Ta biết…” Thiệu Diệp đáp lại. Thanh âm của bọn họ mang theo chút hàm xúc đau thương, hai người đứng đối diện chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt nhưng dường như đã hiểu ý nhau. “Ngay từ đầu hắn đã quyết hận rồi, cho dù chúng ta có như xưa thì cũng không thể quay về lúc trước được nữa”. “Muốn quay lại cái gì? Ngươi muốn trái tim của hắn sao? Còn ta đã sớm buông tay rồi. Ta chỉ muốn yêu hắn, ta muốn hắn, như vậy thôi là đủ.” “Đây là chuyện của ta.” “…..” “Cả đời này cùng hắn dây dưa là được rồi.” “…Muốn nói cho hắn sự thật sao?” “Đừng nói nữa, nếu hắn biết, tất cả sẽ tan tành hết….” Hai người nói đến đó thì dừng lại, mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, cả thân thể đều đau đớn, tâm tình bất mãn cùng với đống lộn xộn sau một trận ẩu đả khiến cả hai đều mệt mỏi, quả nhiên liền tạm thời trì hoãn lại, tâm linh như rơi vào trong  hư không, chỉ là mùi máu tanh vẫn còn đâu đó lảng vảng một tầng không khí mỏng xung quanh, thân thể bởi vì quá đau đớn liền chuyển thành chậm chạp, từ mạnh mẽ biến thành mệt mỏi, khoảng không lớn dần, tựa như toàn thân không còn trọng lượng mà lơ lửng mất hút trong bong tối, mờ mịt không thấy đáy, cũng không có gì để tựa vào… Khi hắn không nhìn ngươi, tàn bạo hay ôn nhu cũng đều không có ý nghĩa, dù đầu rơi máu chảy cũng không được hắn quý trọng… “Thiếu gia… Thiếu gia…”Trường Bách lắp bắp nói. “Có chuyện gì?” Ân Kiện Nam hỏi. “Điện thoại.” Trường Bách vừa nói vừa đưa điện thoại cho hắn. Ân Kiện Nam nhận lấy, nghe xong một hồi lâu, hai hàng lông mi hơi nhăn lại một chút: “Là ai nói cho ngươi biết số điện thoại này?… Hắn tốt lắm, không cần nhọc công ngươi quan tâm… Chúng ta sẽ chăm sóc hắn, ngươi đừng gọi điện thoại đến đây làm phiền nữa.” Ngay lúc Ân Kiện Nam chuẩn bị cúp máy, Thiệu Diệp đột nhiên nói: “Là Bạch lão cha sao? Để hắn đến đây đi!” “Ngươi?” Ân Kiện Nam có chút không rõ. “Có phải ta đã đối xử không tốt với Trung Dật, đúng không? Hẳn là thỉnh thoảng cũng nên thi xá cho hắn một chút”. Thiệu Diệp cười cười nói, máu đỏ tươi theo khóe miệng lại chảy ra, Ân Kiện Nam đột nhiên cảm thấy nắm tay một trận phát đau… Ba ngày sau, Trung Dật được Ân Kiện Nam và Thiệu Diệp thu xếp, cuối cùng cũng có thể cùng phụ thân gặp mặt, lần cuối hai người gặp nhau cũng đã năm năm rồi… Trước khi ra ngoài hai người bọn họ lại muốn Trung Dật phải đeo theo giả dương khối vào hậu huyệt: “Phép tắc vẫn là không thể thay đổi, ngươi đừng quên thân phận của chính mình.” Thiệu Diệp nói. “Ta biết, đến đi!” Trung Dật hít đủ một hơi, cố sức mở ra hai chân, buông lỏng thân thể, không ngờ rằng việc được cho phép cùng gặp mặt với phụ thân lại khiến trái tim hắn có chút phấn khởi, hình như cũng vì vậy mà dị vật có tiến vào trong cơ thể cũng không có đau nữa. Mừng rỡ cùng chờ mong đều tràn đầy khuôn mặt hắn, mang theo hai má lúm đồng tiền ít khi  lộ ra trên mặt, Thiệu Diệp thấy vậy vừa ngây dại, lại vừa yêu vừa hận, cự vật hai mươi cm to lớn đen xanh tàn nhẫn mà chui vào hạ thân hắn, xoắn lại rồi xoay dần vào, Trung Dật  há miệng thở dốc đón nhận nó, đau đớn tê dại từ  hạ thân men theo dây thần kinh truyền đến huyệt thái dương, nhưng lại bao hàm một niềm vui sướng cùng sự chờ mong… Sắp có thể gặp ba rồi, không biết những năm gần đây hắn có vất vả hay không? Phân tán sự chú ý một lúc, hạ thân hắn đã tiếp nạp được một nửa giả dương khối… “Hình như có chút khó khăn, ngươi buông lỏng thêm chút nữa đi.” Thiệu Diệp cấp bách nói. “?” Trung Dật không rõ lắm vì hắn thấy mình đã cố gắng hết sức phối hợp lắm rồi, nhưng nghe Thiệu Diệp nói vậy nên hắn lại hít thở thật sâu, chịu đựng đau đớn mà buông lỏng cơ thể, còn chưa kịp phòng ngự Thiệu Diệp đã một phát hung hãn đem nửa giả dương khối còn lại tiến vào giang môn của hắn, nhắm thẳng vào động như mang theo ý đồ tàn nhẫn. “Ư…” Trung Dật kinh hô một tiếng, thân thể thuận thế chật vật từng bước tiến về phía trước, Ân Kiện Nam vội vàng ôm lấy hắn, hung tợn trừng mắt liếc Thiệu Diệp một cái, nhất thời muốn lao lên bổ cho hắn một quyền. “Đừng để ý đến hắn, mau đưa ta đi gặp cha đi…” Trung Dật nói. Phụ tử hai người được an bài gặp mặt tại phòng ăn phương tây của gia tộc họ Thiệu trên tầng thượng, tại đó chỉ có năm người gồm Thiệu Diệp, Ân Kiện Nam, Trung Dật, Bạch Đức Luân và Uông Thừa. Trung Dật từ một cánh cửa khác đi vào, dọc theo con đường, trái tim dường như nhảy nhót trong ***g ngực, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tựa đầu vào vai Ân Kiện Nam từng bước một kề sát theo hướng hắn đi… Nội thương vẫn không bị rách ra, nhưng cũng không hoàn toàn lành hẳn, chính vì lần trước đưa Nhạc Nhạc đi nhà trẻ, cứ mải lo lắng về vấn đề phía trước mắt mà nhắm mắt làm ngơ đến nỗi bên trong bị thương cũng không rõ, lần này hắn không dám như thế nữa, mặt khác cách trị liệu khiến hắn nhục nhã của Thiệu Diệp làm hắn rất khó chịu, tiếng tim đập rất nhỏ hướng về phía trước theo tiếng bước chân đi. Cánh cửa bị đẩy ra… Trước mặt là bóng lưng cao lớn mà vĩ ngạn cùng làn da màu đồng thoạt nhìn trông rất khỏe mạnh, đó là cảm nhận của Trung Dật về người phụ thân của quá khứ, Trung Dật ra hiệu đẩy Ân Kiện Nam ra, bước đi bình thường tiến về phía trước rồi cúi đầu hô một tiếng: “Ba!” Bạch Đức Luân nghe vậy chậm rãi xoay người, chứng kiến Trung Dật mà kinh ngạc nói không ra lời, đột nhiên thoáng thấy hạng quyển bị che đang đeo trên cổ hắn khiến cho trái tim như bị hung hăng đâm vào một nhát. “Đức Luân, con của ngươi gọi ngươi đấy!” Thấy Bạch Đức Luân thất thần, Uông Thừa vội vàng tốt bụng lên tiếng nhắc nhở. Cont…