Chung Văn Thịnh uy hiếp lại khi dễ xong em trai mình, liền không thể không đi làm việc chính. Hôm nay hắn mang Chung Văn Thanh tới, chủ yếu là vì mẹ hắn, những người khác xem Chung Văn Thanh liếc mắt một cái, hắn miễn cưỡng có thể chịu đựng, nhưng lại nhìn lần thứ hai, hắn sẽ không thống khoái như vậy. Trước khi đi, Chung Văn Thịnh đưa Chung Văn Thanh đưa tới lầu ba nhà mới, nơi đó Tịch Khả Lam để lại cho hắn một phòng ngủ chính, so với lầu một lầu hai ầm ĩ, hoàn cảnh tương đối thanh tĩnh. Buổi sáng Chung Văn Thanh bị Chung Văn Thịnh kéo tới đổi trang phục, đã tức giận thật lâu, nhưng Chung Văn Thịnh làm việc quả quyết lại hiệu suất, trực tiếp đem cậu túm tới yến hội, những người nhận thức Chung gia, cùng Chung gia có quan hệ họ hàng đều tề tụ lại đây, Chung Văn Thanh sợ bị nhận ra, chỉ có thể tận lực không nhìn người khác, thu nhỏ cảm giác tồn tại, cậu không biết, cho dù cậu có là cọc gỗ, nhưng từ trên xe Chung Văn Thịnh xuống, một đường xuyên qua dòng người đưa tới trước mặt cha mẹ hắn, cũng tuyệt đối hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Cậu không mở miệng nói chuyện, sắc mặt lãnh đạm, khiến mọi người cho rằng cậu là băng sơn mỹ nhân, trong lòng thầm nghĩ, thì ra Chung đại thiếu gia thích lãnh ngạo mỹ nữ, những người đầu óc linh hoạt hơn chút, đã suy nghĩ chọn thời gian, đưa mấy cái mỹ nữ lạnh hơn cậu để cho Chung Văn Thịnh thưởng thức. Đương nhiên, tuy rằng chính quy nương nương còn ở, nhưng cũng không ngại người thay đổi khẩu vị a. Chung Văn Thịnh đem người an trí xong, liền đi xuống lầu. Những người tự nhận là cùng hắn có quan hệ tương đối quen thuộc, lập tức liền đem hắn vây lên, vui cười bỡn cợt nói: Kim ốc tàng kiều, Chung thiếu thật không phúc hậu a. Chung Văn Thịnh tàng kiều đã có 6, 7 năm, hắn liền tính nói thật, chỉ sợ cũng không có người tin, Chung gia đại thiếu sao có thể si tình như vậy? Vì thế hắn đơn giản trả lời: "Em ấy thẹn thùng, không muốn ra." Hắn vừa nói xong, liền không muốn lại nói thêm về Chung Văn Thanh, ở đây những người có thể cùng hắn nói chuyện đều là nhân tinh, vì thế cũng thực tự nhiên mà thay đổi đề tài khác, một lần nữa nói giỡn với nhau. Tiệc mừng thọ này Chung Gia Anh là vai chính, Chung Văn Thịnh làm con trai lớn, chỉ cần lo liệu hơn phân nửa cái bàn tiệc liền có thể công thành lui thân, nhưng hắn không muốn mọi người cho rằng Chung Văn Thanh không được coi trọng, đợi đến nửa tràng yến hội bắt đầu, hắn liền nửa ôm Chung Văn Thanh xuống lầu, dẫn dắt cậu nhảy một điệu múa. Chung Văn Thanh không biết nhảy kiểu nữ, Chung Văn Thịnh ôm vai cậu, cố ý mang theo cậu xoay tròn trên sân nhảy, có đôi khi đột nhiên nảy tâm tư trêu cợt, liền ôm sát eo cậu, dán tai cậu nói vài câu bông đùa, sân nhảy có những người khác cũng đang khiêu vũ, Chung Văn Thanh cảm giác mọi người ở bốn phương tám hướng đều nhìn bọn họ, cố tình Chung Văn Thịnh không hề sở giác, chỉ lo trêu chọc cậu, cậu mắc cỡ đỏ mặt, lấy giày cao gót dẫm hắn, Chung Văn Thịnh ai da một tiếng, toàn bộ sân nhảy đều hướng bọn họ nhìn qua, các loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nghi hoặc ngưng tụ trên người Chung Văn Thanh. Chung Văn Thanh gương mặt tức khắc càng đỏ, Chung Văn Thịnh thấy cậu thật sự tức giận, liền đè đầu cậu dựa vào hõm vai hắn, nhỏ giọng an ủi cậu, sau đó đem cậu ra sân nhảy, gọi một người hầu trong nhà tới, mang theo lời nhắn nhắn lại cho cha mẹ. "Bảo bối." Chung Văn Thịnh kêu cậu, Chung Văn Thanh dẫm gót giày, lúc này vừa giận, ngược lại đi càng thêm vững vàng, Chung Văn Thịnh liền ở đi ở phía sau, nhìn bóng dáng duyên dáng cùng đôi chân tinh tế lộ ra khi mặc sườn xám của cậu. Chung Văn Thanh nào biết tâm tư hiểm ác của Chung Văn Thịnh, cái nhà mới này, thành lập tráng lệ huy hoàng, hành lang chín khúc mười tám cong, Chung Văn Thanh lần đầu tiên tới, đi qua đi lại liền lạc đường, Chung Văn Thịnh khiến cho cậu đi, cũng mặc kệ cậu, ngược lại nhìn kỹ đường cong từ eo đến mông cậu, càng thêm cảm giác được tuổi dậy thì qua đi, Chung Văn Thanh lớn lên càng có hương vị. Hắn ở phía sau mặc sức tưởng tượng, Chung Văn Thanh đã đi mệt, cậu nâng chân, đem giày cao gót cởi ra, ném ở sau người, Chung Văn Thịnh không nhìn thấy biểu tình của cậu, nhưng từ động tác liền cảm nhận được cậu đang tức giận, cậu ném rớt một chiếc giày, Chung Văn Thịnh liền khom lưng nhặt lên một chiếc, rốt cuộc khi thấy Chung Văn Thanh càng chạy càng tức giận, hắn bước nhanh, một bàn tay câu lấy eo Chung Văn Thanh, đem cậu ôm vào lòng. "Giày đều vứt, còn dám cho ta sắc mặt xem, Thanh Thanh," hắn đè nặng Chung Văn Thanh, nói, "Em nói ta muốn trừng phạt em thế nào đây?" Chung Văn Thanh lấy tay chống ngực hắn, không cho hắn tới gần, cậu đã sớm không nói với hắn một câu, lúc này cũng mân khẩn môi mỏng, đôi mắt xinh đẹp liếc xuống, nhìn chằm chằm Chung Văn Thịnh cổ áo sơ mi. Chung Văn Thịnh tay ôm lấy mông cậu, đem cả người cậu nhấc lên, Chung Văn Thanh đột nhiên bị nhấc lên không trung, sợ tới mức ôm lấy cổ hắn, Chung Văn Thịnh đem giày cao gót ném trên bàn trà chỗ hàng hiên, trên bàn trà đặt bộ trà cụ bằng gốm sứ, tính chất cổ xưa, phía trước có lẽ đã có người pha trà, chỉ là đêm đã khuya, lá trà xanh biếc nằm ở đế ly, lúc này bị giày cao gót thời thượng va vào, chén trà cùng giày đều ngã vào trên bàn, chật vật lại hỗn độn. Mà đầu sỏ gây ra Chung Văn Thịnh lại đang ôm tiểu mỹ nhân sải bước lên lầu, mở cửa thư phòng, sau đó lập tức đóng cửa lại, liền đem người ấn trên cửa. "Đây là thư phòng của cha," Chung Văn Thịnh nói, nâng đùi Chung Văn Thanh đáp trên eo hắn, bộ đồ sườn xám thực thích hợp động tác này, rõ ràng hai người hạ thân đã dính sát ở bên nhau, đùi Chung Văn Thanh có thể cảm nhận được cảm xúc vài dệt mà bộ đồ tây trang của Chung Văn Thịnh mang đến, nhưng cố tình vạt áo sườn xám kín mít mà che khuất hết thảy, ánh đèn thư phòng mở ra, chiếu vào đỉnh đầu Chung Văn Thịnh, Chung Văn Thịnh áp vào người cậu, bóng ma cũng theo bao phủ xuống, che lại tầm mắt Chung Văn Thanh, cậu chống cửa phòng nhìn Chung Văn Thịnh, hô hấp dồn dập, cậu không muốn lại cùng Chung Văn Thịnh phát sinh loại quan hệ này, mỗi khi tưởng tượng đến liền cả người run rẩy, cậu liều mạng tránh thoát khỏi tay hắn, chờ Chung Văn Thịnh buông lỏng, giơ tay liền cho Chung Văn Thịnh một cái tát. Này bàn tay lại vang lại giòn, khiến lòng bàn tay Chung Văn Thanh đều tê dại. "Ca ca, không cần...... Buông...... Buông tha em......" Đây là lần đầu tiên trong ngày Chung Văn Thanh mở miệng nói chuyện, cậu nhìn vết tay trên má Chung Văn Thịnh, nước mắt cũng theo hốc mắt chảy xuống, cả người dựa vào cửa phòng, thở hổn hển khóc nấc. Chung Văn Thịnh làm người bị tát cũng chưa nói một chữ, người đánh hắn ngược lại ủy khuất đến không được, hắn duỗi tay muốn lau đi nước mắt trên mặt Chung Văn Thanh, Chung Văn Thanh vừa đánh hắn xong, thấy hắn duỗi tay liền không tự giác rụt cổ, Chung Văn Thịnh thấy vậy, có chút buồn cười, chút sức lực kia của cậu, ném người cái tát chỉ có thanh âm lại chẳng có gì đau đớn, hắn bắt lấy cằm Chung Văn Thanh, đem mặt cậu bẻ lại đây, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Chung Văn Thanh, nói: "Bảo bối, em bảo ta buông tha em, kia ai buông tha ta?" Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi cậu, đầu lưỡi cạy hàm răng ra, dùng đôi môi nóng cháy gắt gao áp bách khoang miệng cậu, ở bên trong quấy đục thần trí cậu. Chung Văn Thanh hô hấp dần dần không đủ dùng, ngực kịch liệt phập phồng, làm màu bạc long văn trên ngực áo giương nanh múa vuốt lên, Chung Văn Thịnh vươn ngón tay ra, một cái một cái cởi bỏ nút thắt trên cổ áo cậu, theo sau cái cổ trắng nõn cùng tinh xảo xương quai xanh lộ ra, màu đen tơ lụa phụ trợ cho làn da cậu, trắng như tuyết, dưới ánh đèn, lại nhu lại nhuận. Chung Văn Thịnh chống cự không được dụ hoặc, càng hôn càng xuống phía dưới, một đường đến tinh xảo xương quai xanh, ngậm lấy làn da mút vào, chờ bờ môi của hắn dời đi, lưu lại một hồng ấn mang theo dấu cắn. "Ta nói rồi, muốn trừng phạt em, nhớ rõ sao?" Chung Văn Thịnh ôm thân thể Chung Văn Thanh, bởi vì hai chân bị hắn nâng trên eo, làm cho mông cậu không thể không dán trên xương hông Chung Văn Thịnh, dương vật dưới quần tây cứng lên thành túp lều nhỏ, nóng hổi mà cách vật liệu may mặc hoạt động giữa kẽ mông Chung Văn Thanh. Cây đồ vật kia cứng như sắt, dán trên làn da lại bỏng người, mạch máu bên trên phảng phất có thể rõ ràng cảm giác được, dòng máu lưu động xuyên qua làn da cậu, vẫn luôn nóng đến lòng. Chung Văn Thanh nhiều lần bị nóng muốn dời đi cái mông, chính là Chung Văn Thịnh dùng một bàn tay bọc cánh mông cậu, không cho cậu nhúc nhích một chút. Cái tay kia ác liệt bắt lấy thịt trên mông cậu xoa nắn, một khi Chung Văn Thanh mở miệng nói chuyện, liền sẽ bị hắn hôn thất điên bát đảo, tay chống ngực Chung Văn Thịnh, lông mi theo hô hấp kịch liệt run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn: "Ca...... Ca ca......" Chung Văn Thịnh nghe thấy thanh âm, cúi xuống hôn đôi mắt cậu, vươn đầu lưỡi liếm nước mắt cho cậu: "...... Ta ở chỗ này, bảo bối." Chung Văn Thanh mê mang con mắt nhìn hắn, làn da cậu trắng nõn lại vừa mềm mại, bị nhiệt khí liền bốc hơi, phiếm màu hồng nhạt, Chung Văn Thịnh cảm giác được dương v*t hắn cứng đến trướng đau, hắn buông một bàn tay, cởi bỏ cúc khóa trên quần tây, thả ra căn hung vật đằng đằng sát khí, "Thanh Thanh, sờ nó." Chung Văn Thanh còn không có phản ứng lại đây, liền cảm giác bàn tay mình đụng đến một thứ nóng hổi, đồ vật kia dán ở lòng bàn tay cậu, nóng đến tay cậu run lên, muốn lập tức buông ra, nhưng lại bị Chung Văn Thịnh ấn tay, làm cậu không thể không nắm cây dương v*t to lớn kia, tùy ý nó lướt qua da trong lòng bàn tay mình. Tự mình nắm ca ca dương v*t khiến cậu cảm thấy thẹn, cậu gắt gao nhắm mắt lại không dám lại mở, Chung Văn Thịnh ánh mắt trần trụi nhìn cậu, kia trong mắt che kín tình dục, cậu xem càng rõ ràng liền càng không thể chịu đựng được, chỉ có thể cắn môi quay đầu đi. Chung Văn Thịnh nhìn cậu khép lại mắt, thấp giọng cười cười, "Lần trước thao em, em cũng như vậy, ta hỏi em sảng hay không sảng, em mắng ta hỗn đản." Hắn cúi đầu thân khóe miệng cậu, lại hôn vành tai non mềm, dùng thanh âm nguy hiểm mà ôn nhu, nói: "Bảo bối, ta lại hỗn đản, cũng là nam nhân của em, nhớ kỹ." Hắn cường ngạnh mà bẻ ra đùi Chung Văn Thanh, đem tà váy vướng bận hất sang một bên, hắn thò tay sờ vào quần lót Chung Văn Thanh, lòng bàn tay lạnh lẽo vuốt ve tinh tế da thịt trong quần lót, lướt qua phần lông ch*m thưa thớt, sờ đến dương v*t cậu. Nơi yếu ớt nhất trên thân thể bị người bắt lấy, Chung Văn Thanh vô ý thức vặn vẹo eo nhỏ, muốn khép lại hai chân, Chung Văn Thịnh lại căn bản không cho cậu cơ hội, trực tiếp dùng lực kéo hai chân cậu ra, làm bộ phận sinh dục của cậu bị bại lộ dưới tầm mắt hắn, cách quần lót mỏng manh, hắn có thể tinh tường nhìn đến ngón tay mình là như thế nào đùa bỡn thân thể này, Chung Văn Thanh cảm giác được thân thể cậu không tự giác nhũn ra, trong thân thể xuất hiện một cổ sóng nhiệt quay cuồng, tụ tập đến bụng nhỏ, giống như lửa đốt thần trí cậu, "Ca ca...... Ca......" âm thanh cậu tựa hồ mang theo khóc nức nở, thập phần liêu nhân. "Còn có đâu?" Chung Văn Thịnh không chút để ý nói, nhưng ngón tay lại vuốt ve loát động trên cán dương vật nhỏ, hắn động tác thong thả lại có kỹ xảo, nguyên bản Chung Văn Thanh đang khép kín đôi mắt, rốt cuộc hỏng mất mà mở ra, đôi tay chống ngực Chung Văn Thịnh cũng biến thành bắt lấy áo sơ mi, ở thời điểm Chung Văn Thịnh nhanh hơn động tác, cậu rốt cuộc nhịn không được mà rên rỉ lên, đem đầu dựa vào vai Chung Văn Thịnh, tiếng rên rỉ giống mèo con nhỏ giọng khóc thút thít, cào đến Chung Văn Thịnh trong lòng phát ngứa. Thấy cậu không lên tiếng, chỉ rên rỉ như làm nũng, hắn coi như là một loại thủ đoạn tiêu cực chống cự, Chung Văn Thịnh lấy tay ra, ôm lấy đùi cậu, đem quần lót cậu cởi ra, tiếp theo lại lần nữa bẻ ra, đem chim của hắn cùng với bướm của Chung Văn Thanh đặt gần nhau, Chung Văn Thanh cảm giác rõ ràng chỗ đó bị một cái đồ vật nóng bỏng dán vào, cậu mê mang nhìn thoáng qua, thấy màu đỏ đậm dương v*t cùng của cậu dính sát vào nhau, kích cỡ của cậu so với hắn nhỏ rất nhiều, cây đồ vật kia chống nó, giống cái ác bá đè nặng nó, làn da cùng hắn ma xát, vệt nước dâm nị trong suốt từ quy đầu chảy ra, dính trên hai cây dương v*t, làm chúng nó thoạt nhìn ướt át tỏa sáng, loại hình ảnh sắc tình này, khiến khoái cảm từ ma xát truyền đạt đến toàn thân, thân thể kiều nộn của Chung Văn Thanh nhịn không được kích thích như vậy, ngón tay cậu co rút nắm trên ngực áo Chung Văn Thịnh, cắn răng nhỏ giọng rên rỉ, Chung Văn Thịnh thấy cậu sắp đem môi cắn xuất huyết, liền nâng cằm cậu lên, cùng cậu nhiệt liệt hôn môi. "Bảo bối, Thanh Thanh, nói vài lời ca thích nghe đi nào." Chung Văn Thịnh hôn mái tóc bị mồ hôi làm cho ướt đẫm của cậu, cọ cọ chóp mũi cậu, khẽ cắn vành tai mẫn cảm, không có kinh nghiệm Chung Văn Thịnh đã bị buộc đến tuyệt cảnh, cậu khóc kêu: "Ca ca...... Lão công...... Ca...... Cầu xin anh......" Cách gọi vừa là ca ca vừa là lão công của cậu, làm Chung Văn Thịnh dị thường thỏa mãn, hắn nhìn người trong ngực bị bắt mở ra thân thể, lại ở trong tay hắn bắn ra, cả người đều mất đi sức lực, thoát lực súc trong lòng hắn, tơ lụa sườn xám triển lộ thân thể đường cong nhu mị, hốc mắt phiếm hồng cùng lồng ngực thở dốc của cậu mang theo trần trụi tình sắc, nút áo phần cổ đã bị mở ra phân nửa, Chung Văn Thịnh nắm lấy viên kiều mông nhỏ, đem cậu ôm đến trên bàn, cái bàn khá lớn, mùi gỗ dày nặng cổ xưa, bên trên bày biện một ít dụng cụ làm việc ngày thường, Chung Văn Thịnh vươn cánh tay, đem đồ vật toàn bộ quét xuống dưới đất, may mà mặt đất phô thảm dày, nên cũng không phát ra âm thanh gì cả. Thân thể Chung Văn Thanh bây giờ phi thường mẫn cảm, Chung Văn Thịnh muốn đem cậu đặt trên mặt bàn, cậu phản xạ run rẩy một chút, hai chân dùng sức kẹp lấy eo Chung Văn Thịnh, hướng tới ngực hắn chui vào. Chung Văn Thịnh ôm cậu, dương v*t dính ở hoa huy*t Chung Văn Thanh, khiến hoa huy*t bị kích thích ngượng ngùng hé miệng, ngoan ngoãn hàm chứa dương v*t quy đầu, tựa hồ muốn đem nó ăn vào trong bụng. Dưới loại tình huống này, Chung Văn Thịnh hận không thể lập tức thọc vào tiểu huyệt, buộc cậu hàm chứa dương v*t, dùng sức mút vào, nhưng Chung Văn Thịnh hít sâu một ngụm, vẫn là nhịn xuống loại dục vọng này, hắn bẻ đôi tay mà cậu đang ôm hắn, đem cậu đặt trên bàn, Chung Văn Thanh mơ mơ màng màng cảm nhận được động tác của Chung Văn Thịnh, vừa mới mở mắt ra, thế giới liền tối sầm lại, tơ lụa vải dệt che khuất đôi mắt cậu, mặt trên có nhàn nhạt mùi nước hoa, lại mang theo hương vị lạnh lẽo trên người Chung Văn Thịnh, Chung Văn Thanh lập tức biết đó là cà vạt của hắn. Cà vạt vòng qua huyệt Thái Dương, ở phía sau đầu cậu buộc chặt. "Ca ca?" Cậu vô thố hỏi. Chung Văn Thịnh cúi người cách cà vạt hôn hôn đôi mắt cậu, thấp giọng "Hư" một tiếng, nói: "Ngoan." Nói xong, Chung Văn Thanh cảm giác được nam tính hơi thở bao trùm ở trên người cậu đều biến mất không thấy, tảng lớn làn da đùi cùng ngực cậu cơ hồ bại lộ ở trong không khí, lạnh lẽo làm làn da cậu nổi lên một tầng da gà, cậu vươn tay muốn bắt lấy Chung Văn Thịnh, nhưng tay cậu chỉ phác được không khí, không có điểm dựa vào khiến cậu sinh ra khủng hoảng, liền vào lúc cậu muốn vươn tay bỏ cà vạt ra, một bàn tay to ấm áp bắt lấy mắt cá chân của cậu, ngay sau đó mang theo ướt át hôn từ bắp chân truyền lại, cái hôn kia một đường hướng về phía trước, vẫn luôn hôn đến đùi, cậu theo bản năng bảo hộ nơi riêng tư, khép lại hai chân, một cái tay khác nắm trụ đùi cậu, đem nó áp đến ngực Chung Văn Thịnh, bộ phận sinh dục của cậu mở to, Chung Văn Thanh cảm giác được nơi đó đang bị một đầu lưỡi ướt át liếm liếm, hơi thở nóng hổi thổi vào làn da nhạy cảm, nóng đến làm người phát run. hoa huy*t nguyên bản đã bị kích thích phun ra d*m thủy, hiện tại bị đầu lưỡi liếm láp, hai mảnh thịt run run rẩy rẩy mà đứng thẳng lên, nam nhân đầu lưỡi liếm vào âm đế, d*m thủy càng thêm trào ra, Chung Văn Thịnh liếm trong chốc lát, vươn ngón trỏ khẩy viên âm đế kia, thân thể Chung Văn Thanh mới vừa cao trào, lập tức bị kích thích toàn thân run rẩy, cậu duỗi tay bắt lấy cái đầu đang chôn giữa hai chân cậu, muốn đẩy nó ra, nhưng tay nhỏ lại vô lực, ngược lại giống như là đang cầu xin ca ca tiếp tục liếm, đừng có ngừng. Chung Văn Thịnh thấy tiểu hoa huy*t đã gấp không chờ nổi mà mở ra cánh hoa, lộ ra bên trong phấn nộn nộn thịt, cầu dương v*t hung hăng cắm vào, đem nó cắm đến rốt cuộc không có biện pháp hút dương v*t. Nhưng đêm nay nó không phải mục tiêu của Chung Văn Thịnh, hắn cúi đầu liếm liếm hai mảnh kiều kiều nhược nhược cánh hoa cùng hồng viên, sau khi đem chúng nó khi dễ đến lại phun ra nước, hắn bế lên eo Chung Văn Thanh, đem Chung Văn Thanh xoay người lại, ghé vào bàn gỗ đỏ, hắn bắt lấy vòng eo cậu hướng lên trên, làm Chung Văn Thanh không thể không dẩu cái mông đối diện với hắn. Sườn xám giờ phút này cực kì khó khăn mà treo trên người Chung Văn Thanh, hai cánh mông trắng nõn mà mềm mại, vòng eo lơ lửng giữa không trung, cùng cái mông hình thành đường cong yếu ớt, Chung Văn Thịnh vuốt ve eo bụng cậu, tiếp theo ngón tay duỗi ra phía trước cầm dương v*t yếu ớt của cậu xoa nắn, Chung Văn Thanh chịu không nổi mà bò về phía trước, thoát ly Chung Văn Thịnh khống chế, Chung Văn Thịnh liền vòng lấy eo cậu, đem cậu kéo trở về, nâng mông cậu không cho động. Giữ hai cánh mông mềm mại, lộ ra cúc hoa chưa bao giờ bị người chạm vào, khi Chung Văn Thịnh bẻ nó ra, nó theo hô hấp co rụt lại, hoa huy*t chảy ra dâm dịch cũng thấm vào nơi này, làm cúc huyệt phiếm thủy quang, Chung Văn Thịnh lấy ngón tay thọc vào, Chung Văn Thanh đau kêu một tiếng, nhưng thân thể cậu mềm mại tươi mới, thịt non của cúc hoa chen qua không cho ngón tay hắn thọc vào, Chung Văn Thịnh nhịn xuống dục vọng muốn đem ngón tay rút ra, trực tiếp lấy dương v*t thọc vào để nó học được khuất phục, một tay khác tiếp tục xoa nắn Chung Văn Thanh dương v*t, phía trước cùng phía sau tràn đầy kích khoái cảm giống như điện lưu, kích thích mỗi một cây thần kinh toàn thân Chung Văn Thanh phát run tê dại, cậu ngẩng cổ khóc kêu lại bắn một hồi, lúc này đây cậu thật sự không còn sức lực mà ghế lên trên bàn, cánh tay Chung Văn Thịnh còn nhéo mông cậu, cúc huyệt nóng hầm hập hàm chứa ngón tay, thậm chí không hề xô đẩy hắn, Chung Văn Thịnh hít sâu một hơi, nắm thô trương dương v*t đặt trước miệng cúc huyệt, hắn cúi người đè trên lưng Chung Văn Thanh, ngón tay niết cằm cậu, cúi đầu hôn bờ môi cậu, dưới người trầm xuống, thô tím dương v*t nháy mắt cắm vào cúc hoa, non mềm huyệt thịt lần đầu tiên gặp thô tráng dương v*t, nó tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể, huyệt thịt bị nó ma không biết như thế nào cho phải, đành phải mút vào gân xanh trên dương vật, ý đồ trấn an chúng nó, khẩn cầu nó chậm một chút nhẹ một chút, nhưng khẩn cầu này lại khiến dương vật chọc càng thêm dùng sức, tinh hoàn phồng lên đánh vào miệng huyệt, hoa môi ướt dầm dề đều bị nó đánh đến ngứa ngáy không thôi, tiếp tục tràn ra d*m thủy nhão dính dính, nhiễm ướt lông ch*m màu đen tươi tốt của Chung Văn Thịnh. Chung Văn Thanh bị hắn đâm về phía trước đong đưa, không hề dễ chịu chút nào, sâu trong thân thể lại toan lại sảng, quy đầu càng ngày càng hướng vào huyệt thịt mềm mại tận sâu bên trong, chọc đến cậu cảm thấy bên trong chua xót không thôi, còn muốn lại hướng chỗ nào tiến nữa. Cúc huyệt so hoa huy*t không tốt hơn bao nhiêu, đều kiều nộn như vậy, mới cắm vài cái, đã sưng đỏ lên, bởi vì không phải nơi dùng để làm tình, ngược lại càng chặt một chút, Chung Văn Thịnh dương v*t vừa cắm, huyệt thịt liền vây quanh dương vật gắt gao mút vào, quy đầu thô tráng đem tiểu huyệt chống được không nổi, điểm mẫn cảm tận sâu bên trong bắt lấy quy đầu kẹp hút, ngậm lấy liền không muốn nhả ra. Chung Văn Thịnh cắm vài lần, liền dừng lại nghỉ ngơi một chút, Chung Văn Thanh hiện tại chỉ có cái mông bị hắn bế lên tới, tùy ý xâm phạm, Chung Văn Thanh ở dưới thân hắn phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, Chung Văn Thịnh liền cúi đầu hôn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, tiến đến bên tai cậu nói: "Bảo bối, cầu ta." Chung Văn Thanh hiện tại bị hắn lăn lộn lại hư không lại thỏa mãn, thần trí ở cực độ vui thích cùng không thỏa mãn lặp lại, vừa nghe Chung Văn Thịnh nói, cậu vươn tay muốn Chung Văn Thịnh ôm một cái, trong ánh mắt hàm chứa doanh doanh thủy sắc, Chung Văn Thịnh cảm giác dương v*t hắn nháy mắt lại trướng to một vòng, Chung Văn Thịnh buông Chung Văn Thanh ra, dương v*t chậm rãi từ miệng cúc huyệt sưng đỏ rút ra, đến khi quy đầu đều ra tới, miệng cúc hoa phát ra nho nhỏ một tiếng "Phốc", dâm dịch cũng bị kéo ra ngoài, sáng lấp lánh dính trên miệng cúc hoa bị trứng dái chụp đỏ bừng. "Bảo bối, thật ngoan." Chung Văn Thịnh ôm eo cậu, đem cậu ôm đến trên người hắn, ngồi vào ghế án thư, dương v*t hắn tuy rằng rút ra, nhưng vẫn tràn ngập tính uy hiếp mà dán ở trên hoa huy*t, quy đầu để tại miệng cúc huyệt, theo động tác một chút một chút đâm thọc, làm Chung Văn Thanh nhịn không được giật giật eo, Chung Văn Thịnh thấy bộ dáng cậu như vậy, nặng nề đánh mông cậu một cái, nửa mông kia cũng đáng thương, không chỉ muốn tiếp thu trứng dái Chung Văn Thịnh đánh, còn phải bị người này lấy tay đánh. Sườn xám Chung Văn Thanh bị hắn vén đến vòng eo, đôi mắt bị cà vạt che, sở hữu khoái cảm cùng đau đớn đều dị thường rõ ràng, cậu bị ca ca đánh như vậy, so với việc vừa rồi bị dương v*t thọc vào thọc ra, còn muốn cảm thấy thẹn. Chung Văn Thịnh uy hiếp, đe dọa cậu, nhưng chưa từng động tay động chân, loại hành vi bị trưởng bối đét mông này, làm Chung Văn Thanh nức nở hô một tiếng ca ca, Chung Văn Thịnh thấy cậu toàn thân đỏ lên, ác liệt duỗi tay đánh bên kia, trong miệng nói: Không đúng. "...... Lão công" đầu Chung Văn Thanh gối vào vai hắn, nhu nhu nói, Chung Văn Thịnh đem hạ thân cắm vào hoa huy*t, hoa huy*t hồi lâu không có bị tiến vào, tưởng nuốt vào thô cứng dương v*t như vậy, hàm đến một nửa liền kêu đau, muốn nhổ ra, Chung Văn Thịnh đều cho vào một nửa, như thế nào sẽ bỏ qua cho cậu. Hắn nắm lấy mông Chung Văn Thanh, ngồi trên ghế hướng xương hông Chung Văn Thanh đánh tới, hoa huy*t bị thô bạo mà trực tiếp cắm xuống, dương v*t vừa kéo ra, mang theo mềm mại thịt non ở bên trong, miệng huyệt ướt dầm dề bị đâm cho nước sốt văng khắp nơi, có một lần đâm quá tàn nhẫn, nóng bỏng quy đầu trực tiếp đâm vào cổ tử cung, Chung Văn Thanh đau đến túm quần áo Chung Văn Thịnh, một ngụm cắn vào vai hắn, khóc lóc nói: "Đau...... Ca ca...... Đau......" Chung Văn Thịnh duỗi tay sờ sờ nơi hai người giao hợp, nơi đó vệt nước tràn ra cơ hồ nhiễm ướt ngón tay hắn. Đây là đau? Tiểu đồ ngốc. Liền tư thế này, Chung Văn thịnh ôm cậu, cùng cậu hôn môi. Trên miệng bị Chung Văn Thịnh xâm phạm, dưới thân bộ phận sinh dục cũng bị cắm, dương v*t trướng gân xanh trên dưới đưa đẩy đi vào, hoa môi bị thọc vào rút ra, tư thế này, dương v*t rút ra một chút, tiếp theo lại lần nữa thật sâu va chạm, thọc tiến tử cung, mỗi một lần va chạm, Chung Văn Thanh liền phải thủ sẵn bờ vai của hắn, rên rỉ một tiếng nhỏ giống mèo con, mặt cậu cơ hồ đều chôn trong ổ hắn, cậu càng đau liền càng hướng vào trong ngực hắn, đôi mắt khóc sưng lên, cà vạt đã sớm bị cậu cọ rớt, chỉ dán vào Chung Văn Thịnh cầu xin. Chung Văn Thịnh bóp eo cậu, thô suyễn một chút, thấp giọng ở bên tai cậu nói: "Hai cái huyệt của em đều thao tốt như vậy, ta cũng không biết nên bắn cái nào đây?" Chung Văn Thanh tuy rằng giọng nói đều khóc ách, nhưng vẫn có thể nghe rõ Chung Văn Thịnh nói gì, biết hắn đang trêu chọc cậu, cậu cau mày há mồm cắn cơ bắp Chung Văn Thịnh, nhỏ giọng nói: "Lưu manh." Chung Văn Thịnh nghe vậy lỗ tai ngứa, liền một phen xé mở phần áo bên trên của cậu, lộ ra hai viên đầu vú hồng nhòn nhọn mà đêm nay chưa được đến an ủi. Chung Văn Thịnh hút lấy một bên đầu vú đỏ tươi, đầu chôn ở tuyết trắng ngực gặm cắn, hai cái đầu v* thay phiên bị hắn liếm cắn đều đứng thẳng lên, Chung Văn Thanh không tình nguyện đẩy đẩy hắn, trong miệng miễn cưỡng mà nghẹn ngào rên rỉ, Chung Văn Thịnh một bên cắn một viên đậu đỏ hàm trong miệng liếm láp, một bên giương mắt nhìn gương mặt ửng đỏ của Chung Văn Thanh, trong mắt viết "Đây mới là lưu manh". Chung Văn Thanh biết Chung Văn Thịnh thích nhất khi dễ cậu như vậy, đơn giản đem đầu vùi vào ngực không hề nâng lên, Chung Văn Thịnh còn đang cắm trong thân thể cậu, tiểu huyệt đều sưng đỏ lên, hoa huy*t tựa hồ đã đến cực hạn, huyệt tâm nóng hổi đè ép quy đầu, Chung Văn Thịnh cắm một chút cậu liền run một chút, ghế dựa bị kịch liệt động tác tạo thành tiếng kẽo kẹt, đôi chân mà Chung Văn Thanh dùng để câu lấy đùi hắn, giờ phút này cũng banh gắt gao, mũi chân đều co chặt lại, Chung Văn Thịnh cúi đầu nhìn đến nơi bị thô dài dương v*t căng đến cơ hồ trong suốt, dương v*t không lưu tình chút nào chọc tiến âm huyệt, Chung Văn Thanh cảm giác quy đầu nhiều lần chọc vào tử cung, đau đến toàn thân bủn rủn, trong thân thể một trận đau đớn tê dại, chỉ có thể bắt lấy bả vai Chung Văn Thịnh để chống đỡ thân thể, ngưỡng tuyết trắng cổ, hé miệng kêu "Ca ca, ca ca" Chung Văn Thịnh đem mặt dán trên sườn mặt cậu, tay vòng lấy eo cậu, lòng bàn tay che cái bụng nhỏ, Chung Văn Thịnh nửa hôn nửa liếm hỏi: "Bảo bối, nơi này khi nào mang thai em bé cho ta đây?" Nói, hắn lấy bàn tay vuốt ve bụng cậu, Chung Văn Thanh vẫn luôn coi mình là nam nhân, tuổi dậy thì cậu mới cảm nhận được chính mình cùng người khác bất đồng, nhưng tâm lý vẫn luôn không thể tiếp thu chuyện này. Sinh con cho ca ca? Chung Văn Thanh nửa mở mở mắt nhìn Chung Văn Thịnh, Chung Văn Thịnh lúc này không cắm cậu nữa, mà là đem dương v*t cô ở huyệt, quy đầu để ở cổ tử cung, hơi dùng chút lực liền có thể chen vào, kia hành cán khá thô, Chung Văn Thịnh cảm nhận được nó muốn muốn bắn tinh. Hắn sẽ bắn vào trong cơ thể cậu, Chung Văn Thanh thanh tỉnh ý thức được điểm này, cậu ấn ngực hắn giãy giụa muốn đứng dậy, đều đến nước này Chung Văn Thịnh như thế nào sẽ để cậu chạy, hắn ôm người trực tiếp đứng dậy, đè trên bàn sách, dương v*t lại to lên để thao lộng nộn huyệt. "Chán ghét sao? Bảo bối?" Chung Văn Thịnh nhìn xuống Chung Văn Thanh, dưới thân lại tiếp tục mãnh cắm, tiếng bạch bạch bạch trong căn phòng vang lên. Chung Văn Thanh trước nay chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, lúc này lại bị hắn thao, đầu óc nóng lên, cậu túm cánh tay Chung Văn Thịnh kêu: "Không...... Không có...... Ca ca......" "Đây là em nói, bảo bối." Chung Văn Thịnh ôn nhu hôn lấy Chung Văn Thanh, dưới thân nâng hoa huy*t, đem thịt non thọc lạn, dâm thủy tràn ra, sau đó nhanh chóng rút ra dương v*t, thọc một lần thật sâu, đem tinh dịch nóng bỏng toàn bộ bắn vào bên trong. Chung Văn Thanh ách giọng thét chói tai, hoa huy*t co rút, cúc hoa cũng bị nam nhân thô bạo bắn vào, cậu bất lực mà toàn thân buộc chặt, bụng nhỏ hơi hơi phình ra, theo hô hấp kịch liệt phập phồng. Chung Văn Thịnh bắn xong cũng không có rút ra, mà là tiếp tục đem nộn huyệt căng đến tràn đầy, đợi Chung Văn Thanh hoãn lại đây, liền cảm giác được Chung Văn Thịnh còn muốn cứng lên, cậu vô lực duỗi tay đẩy hắn. "Không cần...... Ca ca...... Từ bỏ......" Chung Văn Thịnh tuy rằng muốn đem cậu thao chết ở trên giường, nhưng nơi này rốt cuộc không phải trên giường, hắn hôn hôn trán cậu, nói cho cậu, vừa rồi hắn chỉ nói giỡn. Hắn đem xụi lơ Chung Văn Thanh ôm ngồi ở trong lòng ngực hắn, giúp cậu mặc lại màu đen sườn xám, bởi vì một ít nút thắt bị hắn làm hư, hắn thô thô mà đem vạt áo bao lại phần ngực, sau đó đem áo sơ mi cùng quần của mình sửa sang lại, cuối cùng đem quần lót bị hắn ném ở một bên bỏ vào túi quần. Lúc này, yến hội đã sớm tan đi, không ai biết Chung gia đại thiếu gia không phải trở về xử lý sinh ý, mà là hơn nửa đêm ôm em trai bị hắn làm cho không còn sức lực từ thư phòng đi ra. Chung Văn Thanh nằm trong ngực hắn, trên người khoác áo tây trang, chỉ lộ ra một đoạn cẳng chân đầy dấu hôn cùng đầu tóc đen nhánh ở bên ngoài. Khi Chung Văn Thịnh đi xuống lầu, phát hiện đôi giày cao gót mà hắn ném xuống còn ở trên bàn trà, chỉ là dính vào một chút nước trà, hắn thuận tay đem giày cao gót cùng mang đi. Xong việc, Chung Văn Thanh hồi tưởng chuyện Chung Văn Thịnh nói muốn cậu sinh con cho hắn, nghĩ đến ánh mắt hắn khi đó, cậu cảm thấy Chung Văn Thịnh không phải nói giỡn. Chung Văn Thanh toàn thân rét run, ca ca...... Có lẽ thật sự có quyết định này.