Tiệc mừng thọ Chung Gia Anh không tính là chuyện nhỏ, sớm tại một tháng trước liền phát thư mời, tiệc mừng thọ ngày đó, quan to hiển quý, các giới tinh anh, như mây tụ tập tại Chung gia. Tịch Khả Lam làm bà chủ, ăn mặc một thân lễ phục dạ hội chuyên môn định chế, thong dong điển nhã cùng Chung Gia Anh đứng ở cửa tiếp khách, bà một bên cười đón khách, một bên nhỏ giọng hỏi Chung Gia Anh: "Con trai đêm nay sao còn chưa tới?" Chung gia hiện tại công việc cơ bản đều đã giao cho Chung Văn Thịnh quản lý, Chung Gia Anh đối với hắn thập phần nể trọng cùng che chở, ông tuy rằng cả đời phong lưu, nhưng thật ra rất rõ ràng việc nhỏ cùng việc lớn, ông trả lời: "Đã gọi điện thoại, hắn đang ở trên đường." Tịch Khả Lam hừ một tiếng, mắng nói, "Khi nhỏ còn cùng ta thân cận, tuổi vừa lớn chút, liền phải ra bên ngoài." ( ý nói chồng bà vô dụng, để con trai phải làm việc, không có thời gian cùng bà bồi dưỡng tình cảm) Lời này nói hơi khó nghe, Chung Gia Anh sắc mặt không khỏi cứng đờ, chính là ông biết lão bà mình là cái gì tính tình, cùng nhau sống nhiều năm như vậy, cũng thói quen, vừa lúc lúc này cửa truyền đến một trận ồn ào, hai người ngẩng nhìn, liền thấy Chung Văn Thịnh đang khoác tay một "cô gái" cao gầy người mặc màu đen sườn xám tố nhã, chậm rãi đi tới. "Cô gái" kia vóc dáng cao gầy, dáng người mảnh khảnh, ăn mặc sườn xám lấy thuần màu đen làm chủ, vạt áo dùng chỉ bạc tinh tế thêu thành hoa văn con rồng, nút bọc cũng dùng chỉ bạc khâu lại, tổ hợp thành móng vuốt rồng, chiếm cứ ở ngực cùng trên cổ của "cô", sấn ra nữ tử duyên dáng cổ cùng đường cong phần vai, bên người tay áo buộc chặt đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay trắng muốt non mịn, vòng eo thon thon một tay có thể ôm hết, váy dài đến dưới gối, hai sườn váy tách ra từ chỗ cao cao trên đùi, lúc đi đường lơ đãng lỏa lồ ra đôi chân thẳng tắp thon dài cùng lả lướt mắt cá chân, hết sức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Tịch Khả Lam xem đến mày nhăn lại, tiếp theo khi hai người đến gần, đánh giá diện mạo của "cô", "cô gái" ước chừng là không tình nguyện mà lấy tay khoác trên cánh tay Chung Văn Thịnh, nhàn nhạt lông mày hơi nhíu, mặt mày buông xuống, lông mi đen nhánh, giống như cánh quạ bao trùm một tầng bóng ma dưới mắt, vô luận bị Chung Văn Thịnh đưa tới chỗ nào đều nhìn mặt đất, ngẫu nhiên giương mắt nhìn người, sóng mắt lưu li, hồn nhiên vũ mị, cực kì liêu nhân. "Ba, mẹ." Chung Văn Thịnh đi tới chào hỏi. Tịch Khả Lam ừ một tiếng, đem ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào" cô gái", Chung Gia Anh đã xem quen sắc đẹp, hơn nữa đã tới tuổi này rồi, lại đẹp cũng sẽ không quá để ở trong lòng, huống hồ, đây là nữ nhân của con ông, ông chỉ liếc mắt một cái liền đem lực chú ý đặt trên người Chung Văn Thịnh. Chung Văn Thịnh chào hỏi xong, dùng tay cầm tay "cô gái", thoáng dùng sức đẩy eo nhỏ của "cô", đem người đưa lên đằng trước, nói: "Đây là tiểu Thanh, mẹ, ngài không phải vẫn luôn kêu con đem người mang đến cho ngài xem sao?" Tịch Khả Lam yêu thương con trai, tại ngày đại hỉ như vậy, trong đông đảo tầm mắt chú ý của mọi người, như thế nào sẽ cho con trai mình xấu hổ? Bà cười cười, nhìn "cô gái" gọi là tiểu Thanh này, nói: "Lúc này mới mang đến cho ta xem, thật là! Kêu tiểu Thanh phải không? Lại đây, để dì xem xem." Chung Văn Thịnh vẫn luôn dùng một cánh tay kéo eo "cô gái", nghe thấy Tịch Khả Lam nói như vậy, lập tức nói: "Con dẫn cô ấy vào trước, chờ lát nữa trở về tiếp khách, thời gian không còn sớm." "Thằng nhóc chết tiệt, còn biết thời gian không còn sớm." "Mẹ, ba không phải bồi ngài sao, con không quấy rầy hai người." Chung Văn Thịnh nói xong, ôm người bên cạnh đi vào đại sảnh nhà mới, trong đại sảnh đầy tiếng ồn ào náo động, Chung Văn Thịnh cảm giác được Chung Văn Thanh dựa vào cánh tay hắn, móng tay cắm thật sâu vào cơ bắp hắn, sống lưng cứng đờ giống như gập lại là có thể gãy mất. Chung Văn Thịnh vòng lấy eo cậu, ngực dán vai cậu, làm cậu không tự giác co rúm một chút, lúc này, Chung Văn Thịnh cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn vành tai trắng nõn, nói: "Hôm nay em thật đẹp, bảo bối, tất cả mọi người đều đang nhìn em." Chung Văn Thanh nghe vậy vành tai lập tức đỏ, cậu giương mắt trừng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp ngập nước tràn đầy chỉ trích, nhưng ở trong mắt Chung Văn Thịnh, nói chỉ trích còn không bằng làm nũng, đôi mắt hàm chứa nước mắt làm hắn xem đến cứng lên. "Trừng ta càng đẹp...... Thật muốn lập tức thao em." Chung Văn Thịnh lấy tay đè Chung Văn Thanh bụng nhỏ, cưỡng bách cái mông Chung Văn Thanh dán lên Chung Văn Thịnh bụng nhỏ, cách vật liệu may mặc mỏng manh, cậu lập tức cảm nhận được, chỗ đó đã ẩn ẩn sưng to lên. Khinh người quá đáng. Chung Văn Thanh tức giận đến đôi mắt đều đỏ. Chung Văn Thịnh xem đến càng thêm ý động, trên tay lập tức làm ra lựa chọn, trực tiếp đem cậu ôm vào trong ngực, tránh ở bóng ma một cái màu trắng hình trụ, lấy nửa người dưới chống cậu, một chân không dung cự tuyệt để giữa hai chân cậu. "Làm ta hôn trong chốc lát." Chung Văn Thịnh thấp giọng nói, hai người trán chạm trán, mũi cọ mũi, Chung Văn Thịnh vốn dĩ có thân hình cao lớn, chỉ cần động một chút là có thể đem Chung Văn Thịnh chặt chẽ chộp vào trong ngực, không cho cậu động đậy mảy may. Chung Văn Thanh như thế nào chịu cho hắn hôn dễ dàng như vậy, quay đầu trốn tránh hắn, Chung Văn Thịnh đơn giản cúi đầu, cởi bỏ nút bọc, ngậm lấy cổ xương quai xanh của Chung Văn Thanh, hắn mút vào khối làn da kia, thẳng đến mút ra một cái vệt đỏ nho nhỏ mới buông tha nó, tiếp theo tìm một nơi khác, cách hôn như vậy làm cho Chung Văn Thanh muốn ngưỡng đầu, cậu phẫn hận dùng tay chống ngực Chung Văn Thịnh, cắn răng phát ra tiếng ủy khuất nức nở kháng nghị. Cậu vừa ra tiếng, Chung Văn Thịnh lập tức buông tha cổ cậu, hôn lấy đôi môi bị cậu cắn đến đỏ tươi, đầu lưỡi của hắn xâm nhập khoang miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi cậu, chống lại yết hầu của cậu, bá đạo mà tham lam mà cướp đi hô hấp trong miệng cậu, Chung Văn Thanh run rẩy lông mi thừa nhận hắn đoạt lấy, đợi cho Chung Văn Thịnh buông tha hắn, cậu kịch liệt thở hổn hển, lông mi nhẹ rũ đã không tự giác ướt dính bên nhau, che khuất thủy sắc trong ánh mắt. Chung Văn Thịnh lẳng lặng mà nhìn cậu trong chốc lát, sau đó duỗi tay đóng lại cúc áo cho cậu, che khuất dấu hôn trên xương quai xanh. Chờ lát nữa em sẽ mở miệng, bảo bối. Hắn nghĩ. Ta thích bộ dáng của em khi ở trên giường khóc lóc kêu ta là lão công.