Bí Ẩn Tông Đồ Thứ 13
Chương 85
Alessandro Calfo lùi lại với vẻ thỏa mãn: thật hoàn hảo. Trên sàn phòng có đặt một cây thánh giá lớn, hai tấm ván rộng cho phép một người nằm thoải mái. Sonia sẽ ổn thôi. Ông sẽ trói tay cô bằng hai sợi dây lụa mảnh mềm mại mà ông đã chuẩn bị trước, chân cô phải được để tự do. Nghĩ đến cảnh tượng này, máu dồn lên thái dương và bụng dưới của ông: hợp nhất xác thịt với cô gái trẻ nằm chỗ của bậc thánh bị đóng đinh câu rút là hành động cao cả nhất mà ông từng thực hiện. Cuối cùng, sự thần thánh cũng pha trộn với con người, từng tế bào nhỏ nhất trên người ông nhận biết sự ngất ngây khi được hợp nhất với Đấng Christ Cứu thế hy sinh thân mình để chuộc tội trong hình hài hoàn hảo nhất. Không bạo lực: Sonia sẽ chấp thuận, ông biết vậy, ông cảm thấy điềuđó. Phản ứng hoảng hốt của cô hôm trước chỉ là hệ quả của sự ngạc nhiên. Cô sẽ vâng lời, như mọi lần.
Ông xem lại để chắc chắn rằng hình thánh kiểu Byzantine thẳng với cây thánh giá: như thế, trong khi ông thực hiện nghi lễ, cô chỉ cần ngước mắt lên là nhìn thấy hình ảnh sẽ xoa dịu tâm hồn con chiên Chính giáo của cô. Ông đã nghĩ đến mọi chuyện, vì tất cả mọi thức đều phải mẫu mực. Và tối mai, ông sẽ đặt bứcthư đáng nguyền rủa đó lên tầng giá trống đã chờ đợi nó từ rất lâu.
Ông giật mình khi nghe tiếng chuông vang lên. Đã đến rồi ư? Thông thường, vốn là người luôn kín đáo, cô chỉ đến khi đêm xuống. Có thể hôm nay cô ấy sốt ruột chăng? Nụ cười rạng rỡ, ông ra mở cửa.
Không phải là Sonia.
- …Antonio! Nhưng anh làm gì ở đây vào hôm nay thế? Tôi cho gọi anh vào sáng mai kia mà, phải để cha Nil gặp người Ba Lan vào chiều nay trước đã… Chuyện này nghĩa là sao?
Antonio tiến về phía ông, buộc ông phải bước giật lùi trong hành lang lối vào.
- Người anh em Hội trưởng ạ, chuyện này nghĩa là ông và tôi, chúng ta cần nói chuyện.
- Nói chuyện? Nhưng tôi mới là người nói, và chỉ nói khi nào tôi quyếtđịnh! Anh là người cuối cùng trong số Mười hai tông đồ, trong bất kỳ trường hợp nào…
Antonio vẫn bước tiếp, mắt nhìn chăm chăm vào mặt người đàn ông vùng Napoli, người đang lùi dần trước anh cho tới lúc chạm phải tường.
- Ngươi không còn là người quyết định nữa, mà là đức Chúa ngươi vẫn khoe khoang là đang phụng sự
- Mà … mà ta khoe khoang! Ai cho phép ngươi nói chuyện với ta với cái giọng đó?
Người nọ đẩy người kia, hai người tiến đến cửa phòng mà Calfo đã để mở.
- Ai cho phép ta ư? Thế ai cho phép ngươi, đồ khốn, phản bội loài thề trinh bạch?Ai cho phép ngươi núp sau chức vụ Giám mục để làm vấy bẩn một sinh linh của Chúa?
Bằng một cú hích, anh đẩy ngườiđàn ông nhỏ bé mũm mĩm, vẫn ở tư thế lùi, vào phòng. Calfo vấp vào chân cây thánh giá. Antonio đưa mắt nhìn khung cảnh được bài trí cẩn thận: Hồng y đã không nói dối anh.
- Thế còn đây? Điều ngươi sắp làm là một sự báng bổ đáng ghê tởm. Ngươi không xứng đáng được sở hữu bức thư của tông đồ thứ mười ba, Thầy không thể được bảo vệ bởi một kẻ như ngươi. Chỉ một người trong trắng mới có thể tránh cho Đấng Cứu thế của chúng ta khỏi vết nhơ đang đe doạ Người.
- Nhưng…nhưng…
Calfo lại bị mắc chân vào cột dọc của cây thánh giá, trượt và ngã quỵ gối xuống trước chàng trai vùng Andalousia. Anh nhìn ông ta khinh bỉ, môi mím lại vì ghê tởm. Kẻ này không còn là hội trưởng của anh, người đứng đầu Mười hai người nữa. Đây là một kẻ thân tàn ma dại, run rẩy và ướt đẫm mồ hôi bẩn thỉu. Mắt ông ta đột nhiên trở nên lờ đờ.
- Ngươi muốn nằm lên cây thánh giá, phải không? Ngươi muốn hợp nhất thân xác bị biến đổi vì lạc thú của ngươi với thân thể bị biến đổi vì tình yêu đối với mỗi người trong chúng ta của Thầy sao? Vậy thì ngươi sẽ làm thế. Nhưng ngươi sẽ không bao giờ phải chịu đựng bằng Người vốn đã chết vì ngươi.
Mười lăm phút sau, Antonio nhẹ nhàng khép cửa căn hộ, và lau tay bằng một chiếc khăn mùi soa giấy. Không có khó khăn nào. Chưa bao giờ là khó khăn khi người ta vâng lệnh cả.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
61 chương
21 chương
106 chương
41 chương
1714 chương