Bệnh Trạng Chiếm Hữu
Chương 2
Edit: Thỏ
Với những kẻ yêu nhau thật lòng, lúc làm tình thì sẽ hôn môi.
Thiệu Chu chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn làm cho kinh ngạc đến ngẩn người, đầu anh bị đè xuống gối bông, áo tắm trên người không hề phát huy tác dụng, cứ thế bị Giang Biệt Cố nhẹ nhàng lôi xuống.
Thiệu Chu giống như một quả trứng gà bóc vỏ, da dẻ trắng bóng mà nằm phản kháng dưới thân người ta: “Này, cậu!”
Lời chưa nói xong anh đã cảm nhận được thứ đồ vật cứng rắn đặt giữa hai chân mình, tiểu thiếu gia đáng thương chưa nếm trải mùi đời còn tưởng rằng Giang Biệt Cố bị hơi men làm choáng váng đầu óc, vì lẽ đó anh giãy dụa gào lên: “Giang Biệt Cố, cậu hãy tỉnh táo lại đi! Cậu nhìn rõ chưa? Tôi là Thiệu Chu mà!”
Tôi là Thiệu Chu mà cậu rất ghét.
Giang Biệt Cố mắt điếc tai ngơ, chỉ lo thọc vào rút ra liên tục. Thiệu Chu hoảng sợ khi đón nhận thứ nóng bỏng và to lớn giữa hai chân, nước mắt phút chốc chảy ướt gối đầu. Giang Biệt Cố đẩy đưa thô bạo và cuồng hoang, dẫu rằng Thiệu Chu đã cắn môi nhưng vẫn phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
“A…”
Rất nhanh, Giang Biệt Cố đã bắn tinh, một mảng dính nhớp chảy dài trên đùi anh. Ngay lúc Thiệu Chu nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc thì hắn xoay cơ thể anh lại, khiến anh có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của đối phương.
Thiệu Chu run rẩy van xin: “Tha… Tha cho tôi…”
Lúc này anh mới phát hiện cánh tay của Giang Biệt Cố còn muốn to hơn so với đùi mình, đôi chân dài không đủ sức phản kháng bị ép lên cao trông thật đáng thương, cũng không biết trước kia ra mắt mũi kèm nhèm thế nào mà lại có thể nhìn thấy Giang Biệt Cố là một gã trai mong manh đầy yếu đuối…
Dường như Giang Biệt Cố rất có kinh nghiệm tình trường, hắn bôi tinh dịch của mình vòng quanh hậu huyệt Thiệu Chu, sau đó nhét một ngón tay vào nới lỏng. Anh muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn siết chặt đôi tay, cầm tay anh đặt lên cơ ngực rắn chắc của mình.
Không phải Thiệu Chu không muốn sờ ngực đối phương, chỉ là dưới sự áp bách dồn dập như vậy khiến anh có phần xấu hổ. Màn dạo đầu rất nhanh kết thúc, thẳng đến khi Giang Biệt Cố gập đầu gối anh cao đến bả vai thì Thiệu Chu mới ý thức được chuyện gì sắp xảy ra.
Thiệu Chu nói năng lộn xộn: “Giang Biệt Cố, tôi biết sai rồi! Cậu… cậu buông tha tôi…”
Lời này hiển nhiên vô dụng, hắn không hề kiêng nể gì mà đâm thẳng dương v*t vào lỗ nhỏ, hắn khiến anh cảm nhận rõ rệt thứ thô cứng của một người đàn ông đang cắm sâu trong thân thể mình.
Thiệu Chu kêu gào thảm thiết, Giang Biệt Cố dường như cảm thấy phiền nên đã ghì cổ anh, dùng môi mình chặn môi anh lại.
Đêm đó suýt chút nữa Thiệu Chu bị hắn chơi chết. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một kẻ dáng vóc thanh tân như hắn mà vật dưới háng lại thô dài đến nỗi đầu vịt ngoài cửa hàng cũng không bằng. Cự vật cương lên làm cho người ta sợ hãi không thôi, mỗi lần giao hoan đều cố tình đâm thẳng vào vách thịt mẫn cảm đầy yếu ớt.
Giang Biệt Cố bắn tất cả tinh dịch trắng đục vào hậu huyệt của đối phương, có lẽ rất mệt nên hắn ngã đầu ngủ thiếp đi, để lại Thiệu Chu mở to đôi mắt, thức trắng đến bình minh.
Đôi môi anh sưng đỏ, giọng nói khản đặc, những điều này vẫn không làm Giang Biệt Cố buông tha anh.
Trời sáng, Thiệu Chu dần dần tỉnh lại. Anh nén cảm giác đau nhức, kéo dương v*t của Giang Biệt Cố từ trong cơ thể mình ra, hai đùi bị ép muốn không đi nổi. Vừa mới bước đi được vài bước thì chất lỏng màu trắng chảy xuống, dọc theo mặt trong của đùi rồi rơi trên thảm, tạo thành một vệt nước đầy dâm mỹ.
Mặc dù là vậy nhưng Thiệu Chu vẫn rất kiên cường lấy điện thoại từ trong túi áo, chụp lại hình ảnh lõa thể của thanh niên.
Chỉ cần hắn tỉnh lại, Thiệu Chu có thể mặt dày vô sỉ mà nói với hắn rằng: “Tối hôm qua cậu ngủ với tôi, cậu cần phải chịu trách nhiệm! Nếu không tôi sẽ đem ảnh khỏa thân của cậu phát tán trên internet, nói cho những ai hâm mộ cậu biết cậu chính là người vô tình vô nghĩa.”
Sau khi thức giấc, Giang Biệt Cố lẳng lặng nhìn kẻ đang thở than khóc lóc kia, bỗng nhiên nói một câu: “Được.”
Lại còn đồng ý sống chung với Thiệu Chu.
***
Cho nên Tạ Nhiên hỏi: “Hai đứa mày thật sự ở bên nhau?”
Bọn họ ngồi ở quán ăn gần trường, vì để chúc mừng Thiệu tiểu thiếu gia từ giã đời trai tân nên Tạ Nhiên đã mời anh dùng bữa sáng.
Thiệu Chu không dám nói với gã rằng hôm qua mình bị đối phương chơi đến một thân xanh tím. Anh kiêu ngạo ưỡn ngực, cố gắng tỏ ra bình thường: “Đương nhiên là thế!”
Tạ Nhiên có hơi hoài nghi: “Dựa vào thân hình này của mày… mà có thể đè nó sao?”
Thiệu Chu bỗng mất hứng: “Sao tao không thể đè nó được?”
Ít nhất ở trong sự tưởng tượng của gã, cái kẻ hô mưa gọi gió trên giường phải là Giang Biệt Cố. Tạ Nhiên vẫn hơi nghi ngờ nhưng không tiếp tục đã kích Thiệu Chu, bởi vì tâm trạng anh đang rất tốt. Thôi thì cứ tán chuyện vô thưởng vô phạt với anh vậy.
Truyện được đăng tại tho97.wordpress.com
“Tao đã nói rồi, thời buổi này không ai phải chịu trách nhiệm với ai, cứ chơi xong ném tiền cho nó là được.”
Đêm qua đúng là một đêm ném tiền tuyệt vời, Thiệu Chu rất hài lòng đối với hiệu quả mát-xa của bồn tắm. Anh bèn gật đầu phụ họa: “Nhiên Nhiên nói đúng.”
Tạ Nhiên xù lông nhím: “Không được kêu tao Nhiên Nhiên!”
Tâm nguyện nay đã trở thành sự thật nên Thiệu Chu được nước khoe khoang: “Tao càng muốn gọi Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên đấy!”
Tạ Nhiên ngồi đối diện ở bàn ăn, gã chồm qua bấu vào mặt Thiệu Chu. Anh vô tư tránh né, đột nhiên bất cẩn đụng phải vùng eo tối qua bị giày vò: “A…”
Tạ Nhiên cảm thấy là lạ: “Mày bị sao thế?”
Thiệu Chu ấp úng: “Không có gì, chỉ là tối qua lao lực quá thôi…”
Tạ Nhiên hiểu rõ ý bạn mình, gã mỉm cười rồi phất tay gọi phục vụ: “Này em gái, cho thêm một phần canh tẩm bổ!”
Thiệu Chu miễn cưỡng điều chỉnh lại tư thế ngồi cho tốt, thầm than ghế của quán ăn này đúng là không mềm mại chút nào. Sau đó lại nghĩ đến Giang Biệt Cố, rồi anh cười như dại ra.
Gã thấy hôm nay Thiệu Chu vô cùng kỳ quặc: “Sao mặt mày đỏ thế?”
Bỗng nhiên anh nhìn chằm chằm gã, còn tỏ ra đứng đắn: “Giang Biệt Cố…”
“Mới không gặp tí thôi mà mày đã nhớ nó rồi à?”
Sau lưng đột nhiên có người lên tiếng: “Thiệu Chu.”
Tạ Nhiên giật mình, hóa ra Giang Biệt Cố đang đứng ở phía sau anh, tựa như một ngọn núi lớn đầy yên lặng. Thiệu Chu trông thấy hắn bỗng nhớ đến đêm hôm qua, tim anh nóng ran, nhưng khi nghĩ đến ảnh chụp còn lưu trong di động, nghĩ đến nguyên nhân thật sự mà Giang Biệt Cố và anh ở bên nhau thì đầu óc lập tức tỉnh táo.
Thiệu Chu không tỏ ra vồn vã: “Cậu… sao cậu lại đến đây?”
Sáng nay Giang Biệt Cố đã đồng ý ở bên cạnh anh, chỉ cần anh không dùng thủ đoạn để uy hiếp hắn, thế mà nhân lúc hắn tắm rửa Thiệu Chu còn chạy đi…
Sau khi xác nhận mối quan hệ này, Thiệu Chu không dám một mình đối diện với hắn.
Giang Biệt Cố đi đến trước mặt anh, thần sắc lạnh nhạt. Hắn nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Mới vừa tắm gội xong, nom Giang Biệt Cố trở nên thanh mát và sạch sẽ hơn bao giờ hết, nét đẹp tự nhiên này khiến Thiệu Chu cảm thấy u mê.
“Được, cậu được lắm… Không phải… tôi muốn hỏi là chúng ta đi đâu nói chuyện?”
Giang Biệt Cố trả lời: “Đâu cũng được.” Chợt hắn nghiêng đầu nhìn lướt qua món vịt quay trên bàn, cười khẽ đầy mờ ám: “Sáng sớm ăn đồ cay nóng như vậy, cẩn thận nhiễm trùng phía sau.”
Ánh mắt Tạ Nhiên càng thêm ngờ vực: không phải mày bảo mày nằm kèo trên?
Thiệu Chu gục đầu, muốn nhìn xem có cái lỗ nào để chui xuống không. Lúc theo Giang Biệt Cố rời khỏi quán ăn, anh mới sực nhớ ra người trước mắt này đã là bạn trai của mình.
Dường như anh có thể trông thấy vẻ mặt ghen tị lẫn hâm mộ của kẻ khác, anh càng nghĩ càng thêm vui, không kìm được mà ôm lấy cánh tay của hắn ngay. Thiệu Chu muốn xác nhận niềm hạnh phúc này là chân thật, cũng rất muốn khoe khoang với mấy em gái một phen.
Giây tiếp theo, hắn hất tay anh ra.
Ồ.
Suýt chút đã quên,
Giang Biệt Cố không hề yêu anh.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
13 chương
172 chương
10 chương
44 chương