Bệnh kiều vương gia
Chương 14
Trên đường đi, hai tiểu cô nương cực kì vui vẻ, trò chuyện không hết chủ đề. Lúc ngồi nghỉ ngơi ở ven đường nói đến chỗ kích động, hai người hưng phấn ôm nhau.
"Buông ra. . ." Ánh mắt của Sở Úc như đao lướt qua các nàng.
Hai tiểu cô nương lập tức buông tay ra, tư thế cứng ngắc nhìn Sở Úc.
"Không cho nàng ôm nàng ta, nàng ta cũng không cho phép ôm nàng, ta ăn dấm. . ."
"Nhưng Mạc Vong là nữ, cũng không được sao?" Doãn Nặc nhỏ giọng giải thích.
Mặt Sở Úc không chút cảm xúc: "Không được. . ."
Mạc Vong xùy một tiếng, "Ngươi có bị bệnh không?"
Lý Tử Thần tức thời cảm thấy -- Vị hôn thê này của hắn cả người khí thế can đảm, nhiệt tình không sợ chết.
"Ừ, là có bệnh!" Sở Úc sờ cằm.
"Bệnh gì vậy? Vương Gia, muốn gọi ngự y đến xem thử hay không." Ánh mắt của Mạc Vong đắc ý nhìn hắn.
Sở Úc khí định thần nhàn: "Bệnh xem ái thê như mạng!"
Doãn Nặc đang uống nước bị sặc một cái "Khục. . . Khụ khụ. . ."
"Ngươi cũng có bệnh?" Sở Úc hỏi Mạc Vong đồng thời dùng tay vuốt lưng giúp Doãn Nặc.
"Ngươi ngươi. . . Ngươi. . ." Bị một tên kiêu ngạo lại còn có bệnh nói nàng có bệnh, trong Mạc Vong trong lòng lật ra vô số khinh bỉ.
"Được rồi, Vong nhi nàng tranh luận với huynh ấy làm gì." Lý Tử Thần nhanh chóng tới nói một tiếng giảng hòa, ôm tiểu nương tử nhà mình dụ dỗ một chút.
Lúc này Doãn Nặc che miệng kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Đó là cái gì?"
Giữa ban ngày lại có thể có người treo cổ tìm chết.
Doãn Nặc vội vàng kêu Sở Úc: "Chàng nhanh chóng đi giúp đỡ đi!"
"Không muốn, bẩn!" Sở Úc hết sức ghét bỏ cự tuyệt.
Ách. . . Ba người yên lặng liếc mắt nhìn nhau. Vội vàng chạy tới cứu cô nương kia, còn may, vẫn còn thở.
Sau khi cô nương nọ tỉnh lại, biết mình được cứu, không cảm kích bọn họ mà ngược lại khóc sướt mướt: "Vì sao các ngươi phải cứu ta, để cho ta chết đi coi như xong, chết như vậy chí ít ta còn là trong sạch. . . Ô ô. . . Ô. . ."
Sở Úc khoanh tay ôm ngực mắt lạnh nhìn "Lòng nhiệt tình" của ba người, kết quả khi xen vào việc của người khác.
Doãn Nặc ân cần hỏi: "Cô nương không nên làm chuyện hồ đồ, không bằng kể cho chúng ta nghe thử, có lẽ chúng ta có thể giúp được!"
"Các ngươi thật sự nguyện ý giúp ta?" Cô nương kia ngừng thút thít.
Doãn Nặc, Mạc Vong gật đầu.
"Ta tên là Liên Kiều ở thôn Lam Cổ cách phía trước không xa, nửa năm trước có một đám mã tặc đến, cướp hết lương thực các vùng lân cận làng không còn một chút, quan phủ cũng bất lực, bây giờ, lũ mã tặc truyền lời nhắn muốn hai cô nương chưa thành thân, còn không cho báo quan, không sẽ đồ sát tất cả thôn dân. Mấy vị thôn trưởng quyết định chọn phương thức rút thăm để chọn người, ta và Hạnh Hoa thôn bên cạnh rút trúng thẻ, giờ Tuất tối ngày mai ta và Hạnh Hoa liền phải mặc áo cưới tân nương ngồi lên kiệu hoa ở dưới núi Cổ Sơn chờ lũ mã tặc tới đón người. Ta không muốn gả, qua đó khẳng định sẽ bị chà đạp, vậy thà chết còn hơn." Nghĩ tới đây Liên Kiều không cầm được nước mắt.
Lúc Liên Kiều đang nói chuyện, Sở Úc cầm lấy bàn tay nhỏ của Doãn Nặc dùng khăn chậm rãi lau sạch cho nàng.
"Quá càn rỡ, có còn vương pháp hay không?" Mạc Vong tức giận đánh gãy thân cây bên cạnh.
"Ai u! Cô nãi nãi của ta, cẩn thận tay chứ!" Lý Tử Thần kiểm tra tay Mạc Vong, vẫn may không có việc gì, có chút ửng đỏ mà thôi.
Nữ hào kiệt Mạc Vong khí phách vỗ ngực một cái: "Việc này, Vong gia ta xác định sẽ quản, mỹ nhân, có phải chàng cũng giống ta không?"
Lý Tử Thần nhìn chằm chằm địa phương mềm như bông vải của nàng, nếu như ta nói có, có phải cũng có thể vỗ bộ ngực nhỏ của nàng hay không?
Thấy Lý Tử Thần không có lên tiếng, bấm éo hắn một cái: "Phải, phải, phải, nương tử nói cái gì chính là cái đó."
Doãn Nặc dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Sở Úc.
"Quản ta chuyện gì!" Sở Úc nhếch miệng vẽ ra một đường cong, mang theo chút ngang ngược.
"Chàng đồng ý hỗ trợ, chàng có thể nói một yêu cầu, bất cứ cái gì ta cũng đồng ý với chàng."
Ánh mắt của Sở Úc hiện ra một tia giảo hoạt, bắt lấy ngón tay trắng nõn của nàng đặt ở bên miệng khẽ cắn: "Ừm? Cái này có thể suy tính một chút, ta muốn làm mưa làm gió ở trên thân thể nàng."
Doãn Nặc bị hắn cắn đến tê dại một trận trong lòng.
Hắn duỗi ngón tay dài ra nâng cằm nàng lên, khiến nàng không thể không ngẩng gương mặt ửng hồng nhìn đôi mắt đầy tình ý của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
998 chương
51 chương
92 chương
13 chương
50 chương
109 chương
4 chương
44 chương