Doãn Nặc ngồi trước gương trang điểm, ủ rũ nói: "Cũng vì ta ngủ không ngon, hôm nay xấu quá!"   Sở Úc mặc quần áo xong đi qua nhìn người trong gương: "Ngươi ngày nào mà không xấu."   Doãn Nặc bực tức giậm chân: "Mấy ngày nay ngươi cũng không được đụng vào ta, hừ!"   Tên cầm thú biến thái này trên giường như lang như hổ, như đói như khát, đến khi mặc quần áo tử tế lập tức trở thành nam tử áo mũ chỉnh tề, tuấn mỹ như vậy, như thần như tiên giáng trần.   Sở Úc ôm nàng ngồi ở trên chân của mình, tựa cằm trên hõm vai nàng.   Nàng dịch mông một chút. Cho đến khi cái mông nhanh chóng rời khỏi, một cánh tay dễ dàng kéo mông nàng trở lại vị trí cũ, tay nhào nặn trên mông nàng, vỗ nhẹ mấy cái.   Sở Úc rũ mắt, thanh âm khàn khàn đến không thể khàn hơn, "Không tức giận, nàng biết ta không thể rời khỏi nàng. . ."   Hắn vuốt ve khối ngọc bội trước ngực Doãn Nặc: "Nặc Nặc, ta điều tra được một chút sự tình có liên quan tới nàng, trước khi ta nói, nàng phải biết mặc kệ sau này có như thế nào, đều có ta ở đây, bên cạnh nàng, bảo vệ nàng."   Doãn Nặc nghi ngờ nhìn hắn: "Ta còn có thể có bí mật kinh thiên động địa gì sao?"   "Từ nhỏ nuôi nàng có lẽ không phải là cha mẹ ruột của nàng."   Doãn Nặc nắm chặt cánh tay của hắn, ánh mắt khiếp sợ: "Không thể nào, chàng gạt ta. . ." Bọn họ đối xử với nàng tốt như vậy, yêu chiều đủ kiểu. Nàng làm sao có thể không phải con ruột của bọn họ.   "Khối ngọc bội này có giá trị liên thành, nàng cảm thấy một thôn dân đời đời kiếp kiếp ở bên trong tiểu thôn có thể mua được sao? Tướng mạo nàng giống cha hay là giống mẹ? Chỉ sợ đều không giống ai cả! Trên người của nàng có lẽ chảy dòng máu của Thánh nữ tộc nhân Bạch thị, lúc nàng động tình, thân thể nóng lên sẽ xuất hiện đồ đằng mẫu đơn chính là minh chứng tốt nhất, ngọc bội kia cũng là tượng trưng cho thân phận Thánh nữ." Sở Úc vuốt ve lưng nàng, an ủi tâm tình kích động của nàng.   Doãn Nặc không thể tin nhìn hắn, nói không ra lời, đủ loại cảm xúc nảy sinh ở trong lòng. Mọi chuyện tới quá đột ngột bảo nàng làm sao tin tưởng, cái gì Thánh nữ. . . Cái gì ngọc bội đều làm nàng khó mà tiếp nhận.   Đột nhiên hình ảnh trong mộng lóe qua trong đầu nàng, nữ tử áo trắng nói rõ núi Thanh Nguyệt, một cỗ khát vọng đột nhiên xuất hiện ập tới, nàng. . .   "Nặc Nặc. . . Chúng ta đi núi Thanh Nguyệt đi, nhìn xem nơi đó rốt cuộc có quan hệ gì với nàng?"   Muốn chắc chắn, tìm được vị trí núi Thanh Nguyệt cũng không phải một là chuyện dễ, chỉ có đọc qua sách cổ mới tìm được manh mối.   Trong sách ghi chép núi Thanh Nguyệt ở giao giới giữa nước Đại Chu và Bạch Phượng nước Tây Nam, nó cũng không phải ngọn núi đơn độc, một dãy núi liền nhau bao quanh, người xung quanh đó rất ít, quanh năm bốn mùa khói mù lượn lờ rất khó nhìn rõ hình dáng chân thực. Giống như Hải Thị Thận Lâu thần bí không thể suy nghĩ.   Lần này đi đến nguy hiểm chồng chất. Nhưng chuyện liên quan đến đại sự, không thể dẫn theo thị vệ, Sở Úc chỉ mời Lý Tử Thần cùng nhau lên đường.   Ngày xuất phát, sau lưng Lý Tử Thần lại có thêm một cái cái đuôi nhỏ -- Mạc Vong.   Ánh mắt Sở Úc lạnh lùng nhìn Lý Tử Thần, Lý Tử Thần nắm tay lại, đặt ở bên miệng ho nhẹ, "Ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng. . ."   Bốn người mỗi người cưỡi một ngựa vào tìm đường lên núi Thanh Nguyệt.