Trong ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy, ánh đèn sáng trưng. Tôn Tiểu Uyển mặc váy thắt eo, đứng trước bồn rửa cần thẩn rửa hoa quả, không may nước bắn vào mắt cô ta, ướt sũng lông mi. Cô ta khó chịu chớp chớp mắt, bèn mở miệng nhỏ giọng gọi: “Anh Thần Dương, lại đây giúp em với…” Hàn Thần Dương nghe thấy thế, mặc bộ đồ ở nhà từ trong phòng khách đi tới, đưa tay nâng cằm Tôn Tiểu Uyển lên, ngón tay đầy đặn, thon dài nhẹ nhàng, cẩn thận lau khóe mắt cho cô ta. Nhìn thấy cảnh hòa thuận vui vẻ này, ấm áp biết bao mà cũng chối mắt biết bao. Bùi Thiên Ngân đứng ở cửa, trước mắt tối sầm, giống như bị người ta rút hết sức lực, cả người ngã ra đằng sau. “Cẩn thận.” Cũng may, Lưu Hạo Vũ đứng ngay cạnh cô đã kịp thời đỡ lấy thân thể yếu ớt của cô. Tiếng động ở cửa đã thu hút sự chú ý của Hàn Thần Dương, nhưng anh ta không thèm nhìn Bùi Thiên Ngân, chỉ ra hiệu với Lưu Hạo Vũ. “Cậu cũng thật biết chọn thời gian đấy. Vào đi, vừa hay đến giờ ăn cơm.” Lưu Hạo Vũ có chút ngại ngùng, lúc này nếu bỏ tay đang đỡ lấy Bùi Thiên Ngân ra, cô nhất định sẽ ngã xuống đất. “Chân cậu bị đóng đinh à?” Hàn Thần Dương không vui đi đến, kéo Lưu Hạo Vũ vào phòng khách, “rầm rầm…” một âm thanh không ngờ tới phát ra phía sau lưng hai người. Bùi Thiên Ngân yếu ớt ngã trên mặt đất, đầu đập mạnh vào góc cửa. Hàn Thần Dương cũng không quay đầu lại, chỉ cười giễu cợt: “Bây giờ mới giả vờ đáng thương, liệu có phải muộn rồi không?Bà Hàn?” So với vết thương của Tôn Tiểu Uyển, thì vết thương của người phụ nữ này có đáng gì? Nếu hôm nay anh không đến kịp thì liệu Tôn Tiểu Uyển có phải đã nhắm mắt mãi mãi rồi không? Tất cả đều là thủ đoạn của người phụ nữ này, đều là sự độc ác của cô ta! “ Chị Bùi, chị không sao chứ?” Tôn Tiểu Uyển bỏ hoa quả xuống, đi đến phía cửa, cúi người xuống muốn kéo Bùi Thiên Ngân lên: “Là tại em không tốt, chị đừng có tức giận với anh Thần Dương…” Bùi Thiên Ngân muốn gỡ tay Tôn Tiểu Uyển ra, nhưng mấy lần vẫn không có sức lực. “A…” Đột nhiên, Tôn Tiểu Uyển đang yên đang lành kêu lên một tiếng, sau đó ôm lấy cổ tay, đau đớn khóc rống lên. “Sao vậy?” Hàn Thần Dương và Lưu Hạo Vũ đồng thời từ phòng khách bước ra. “Không sao, không sao…” Tôn Tiểu Uyển nhấc cổ tay đang băng bó lên, xua tay với Hàn Thần Dương, máu thấm đẫm băng gạc, dưới ánh đèn càng thêm nổi bật. “Bốp!” Bùi Thiên Ngân vừa đứng lên, không kịp phản ứng là vừa xảy ra chuyện gì, liền cảm nhận được một tiếng giòn tan bên tai, ngay sau đó cả người cô một lần nữa lại ngã sõng soài trên mặt đất. Má đau rát, trước mắt, Hàn Thần Dương vẫn chưa thu tay về. Bùi Thiên Ngân sờ sờ má đang sưng đỏ, không dám tin hỏi: “Anh, anh đánh em?” “Cô có cổ tay của Tiểu Uyển vừa mới khâu năm mũi hay không? Cô đẩy cô ấy là muốn vết thương của cô ấy lại nứt toác ra lần nữa hả?” Đẩy? “Em không có…” Cô bây giờ ngay cả thở cũng không ra hơi, thì làm gì có sức mà đẩy người khác? “Anh Thần Dương, anh đừng như vậy…” Tôn Tiểu Uyển đi đến, ôm lấy cánh tay của Hàn Thần Dương, nói: “Chắc là, chắc là chị Bùi không cố ý đâu.” Nghe thấy Tôn Tiểu Uyển nói giúp cho Bùi Thiên Ngân như vậy, anh ta bỗng cảm thấy khó chịu, từng bước từng bước đi đến trước mặt Bùi Thiên Ngân, cúi người túm lấy cổ cô, nhìn cô chằm chằm từng câu từng chữ như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Sao cô có thể độc ác đến vậy? Tôi thật sự muốn xem xem tim cô có màu gì?”