Because you live

Chương 10 : cảm giác an toàn

Trong chuyện tình cảm, ai là người phát hiện ra trước thì người đó có quyền chủ động hơn. Nhưng cũng sẽ là người chịu đau đớn nhiều hơn. Một Thùy Chi hòa đông, vui vẻ, nhí nhảnh đang ngày trở nên ít nói và trầm lặng y như con người nội tâm luôn ẩn sâu bên trong Chi, nó chỉ chờ một ngày một điều gì đó xé toang cái vẻ bọc bên ngoài để biến con người vô cùng trong sáng ấy trở nên trầm lặng như lúc này. Con người đến một giây phút nào đó bỗng nhiên họ sẽ phải thay đổi để trưởng thành.Con người thay đổi, tớ sẽ thay đổi, cậu sẽ thay đổi, tớ chỉ mong chúng ta có thể thay đổi theo cùng một hướng. Nếu Chi đã trở nên trầm tĩnh hơn thì Trúc lại trở nên trưởng thành và chín chắn hơn kể từ khi nghe tin bố bị bệnh. Trúc sẽ cố gắng để bố mẹ cảm thấy an tâm hơn khi Trúc đã chín chắn hơn rất nhiều. Con người có vẻ bên ngoài càng lạnh lùng thì thực chất trong lòng họ lại càng ấm áp. Trúc luôn cảm nhận được Chi có điều đó dấu mình nhưng không thể biết được đó là điều gì. Bạn bè, gia đình, cuộc sống, tất cả mọi thứ Chi vẫn chia sẻ với Trúc nhưng mọi lần. Nhưng ngay cả đến cái cách sẻ chia nó cũng không còn mang tính cần sự che chở của Trúc như trước đây nữa. Nó chỉ đơn giản là sự chia sẻ của một người bạn. Trúc vui vì Chi đã có thể tự giải quyết những chuyện xảy ra trong cuộc sống của mình. Nhưng lại cảm thấy hụt hẫng khi bỗng nhiên thấy Chi không còn dự dẫm vào mình nữa. Vừa buồn, vừa vui, thật là kì lạ. Mình không hỏi, bạn không nói sẽ tạo ra khoảng cách. Mình hỏi rồi, bạn không trả lời cuối cùng cũng rời xa..! Giữa hai người họ giờ đây mối liên hệ chỉ còn như một sây dây mỏng. Chỉ cần một trong hai dứt khoát mà giật thật mạnh thì sẽ ngay lập tức đứt. Nhưng cả hai họ đều không muốn, Chi không thể rời xa Trúc dù cho có cố gắng bao nhiêu. Còn Trúc, dù cho Chi có thay đổi như thế nào vẫn thầm lặng ở bên. Bởi Trúc biết, Chi có một nỗi thống khổ nào đó mà chưa nói ra với mình, rồi sẽ có một ngày Trúc sẽ tìm hiểu được nó. Chiều chiều Trúc vẫn ngồi chờ Chi ở chiếc ghế đá đó. Lặng lẽ dõi theo bóng hình nhỏ bé đó. Một hôm Chi đi ra ngoài tình cờ nhìn thấy bóng hình quen thuộc đó. Chi sững người lại, hóa ra Trúc ngày nào cũng chờ đợi Chi như vậy sao? Chi chạy thẳng vào nhà vệ sinh rồi bật khóc. Tại sao dù cho Chi có cố gắng đấy Trúc ra xa mình như thế nào Trúc cũng vẫn cứ quan tâm Chi như vậy. Chi làm sao có thể xa Trúc khi Trúc cứ như vậy. Trúc ngốc quá, tại sao lại cứ ở bên người bỏ mặc mình vậy cơ chứ. Chi khóc cho Trúc, khóc cho mình, cho cái thứ tình cảm mập mờ không thể gọi tên mà Chi đang cố gắng xóa đi. Tâm trạng Chi lúc này rất hỗn loạn, vừa hạnh phúc khi thấy Trúc vẫn luôn ở bên mình, vừa đau lòng, lại vừa căm ghét bản thân mình. Sau 2 tuần như vậy thì Chi chợt thấy Trúc không còn ngồi ở đó nữa, nhìn trong trường cũng không thấy đâu. Dù cho luôn cố gắng đẩy Trúc ra xa nhưng khi không thấy Trúc đâu nữa Chi vẫn cảm thấy buồn, hụt hẫng. Thực ra Trúc không hề bỏ mặc Chi, chỉ còn không đầy hai tháng nữa là sinh nhật Chi. Trúc muốn mua cho Chi một món quà bằng chính đồng tiền mình đã làm ra. Lại vừa có thể chờ Chi đi về cùng, dù sao khung giờ này Trúc cũng không bận học gì. Năm đó, sinh nhật Chi tròn 17 tuổi. Trúc mua một chiếc đồng hồ mà Chi đã thích từ lâu. Trúc nhớ trước đây khi hai người đi qua một cửa hàng Chi đã nhìn nó một cách đắm đuối. Lúc nhận được món quà Chi đã hò reo lên vì sung sướng rồi bất ngờ ôm chầm lấy Trúc. Nhưng rồi lại nhanh chóng tách ra, Chi đã quá hạnh phúc mà không kiềm chế nổi hành động đầy cảm xúc đó. Đến lúc đó Chi mới nhận ra tình cảm mình dành cho Trúc vốn dĩ chưa hề vơi đi theo thời gian. Mùa hè năm đó trời rất nóng, những ngày thi đại học lại rơi vào những ngày trong đợt nắng nóng nhất. Trúc quyết tâm thực hiện lời hứa với bố, với mẹ và với Chi. Trúc sẽ phải cố gắng hết sức để thi đỗ vào Trường đại học T. Sau khi hoàn thành môn thi cuối cùng Trúc đã vui mừng báo cho bố mẹ biết kết quả làm bài của mình rất tốt, sau đó ngay lập tức gọi cho Chi. “Chi à! Trúc thi xong rồi” Trúc tỏ rõ niềm hạnh phúc trong lời nói của mình. “Trúc ra ngã ba ngay đi, em đợi” Chi nói vội làm Trúc hơi giật mình vội lấy xe đi tới ngã ba. Tới nơi đã thấy Chi đang đứng ở đó đợi mình. Thấy Trúc tới Chi bước lại chỗ Trúc đưa ra một cái túi, bên trong đựng một chiếc hộp hình chữ nhật cũng khá lớn. Trúc nhìn Chi với ánh mắt tò mò. “Cái gì vậy?” Chi chán ngán lắc đầu gõ nhẹ vào đầu Trúc. “Đồ ấm đầu, hôm nay là ngày 8-7 đấy, sinh nhật mình mà cũng quên à? Chúc Trúc một sinh nhật vui vẻ.” Chi giơ chiếc túi ra trước mặt Trúc rồi mỉm cười. Trúc cảm thấy lòng mình ấm lại, ngày hôm nay là một ngày sinh nhật tràn đầy hạnh phúc của Trúc. Sinh nhật 18 tuổi đầy ý nghĩa. Về tới nhà Trúc mở hộp quà ra thấy một chiếc áo sơ mi trắng, kèm theo đó là một tấm thiệp “Chúc mừng sinh nhật tuổi 18 của Trúc. Hôm nay là hoàn thành kì thi rồi, em tin là Trúc sẽ đỗ thôi. Em tin tưởng vào Trúc. Trúc biết không? Trúc mặc áo sơ mi trắng rất đẹp, vì vậy em đã mua chiếc áo này tặng Trúc. Sau này trở thành sinh viên kinh tế rồi Trúc phải cố gắng bớt nhút nhát đi nhé. Và hứa với em mãi mãi như bây giờ nhé, người bạn tốt của em” Trúc mỉm cười, hy vọng rằng mọi thứ sẽ nhanh chóng trở về quỹ đạo của nó. Không quá bất ngờ với kết quả đã được dự đoán từ trước. Trúc đỗ vào trường đại học T khoa Quản trị. Huy đỗ vào trường Y, ước mơ từ bé mà Huy vẫn luôn theo đuổi. Còn Phong thì sẽ trở thành một chú công an trong tương lai. Ngày Trúc nhận được kết quả anh Nhã đã về nhà để cùng cả nhà ăn mừng kết quả của Trúc. Đối với Trúc một bữa cơm đầy đủ mọi người trong gia đình là phần thưởng lớn nhất. Ngày hôm sau Chi gọi điện hẹn Trúc cùng nhau đi chơi. Hai đứa lại vi vu khắp mọi ngả đường, con phố. “Thế là có người thành sinh viên rồi, sao mà mình không bằng tuổi nhỉ? Em không thích học cấp ba nữa” Chi vừa xoay xoay ly kem vừa ngán ngẩm nói. Trúc đưa tay vuốt tóc Chi, mỗi lần Trúc làm như vậy Chi cảm thấy mình y như một đứa trẻ vậy. Nhưng không hiểu sao lại rất thích hành động đó của Trúc. “Cố mà học, một năm nữa thôi. Trúc chờ em” Hôm đó là một ngày đầu tháng 8. Hôm đó khi đi tới gần nhà Chi, Chi đã nhìn thẳng vào mắt Trúc và nói: “Em ít tâm sự và không hay để người khác nắm bắt được cảm xúc của mình, không phải chỉ vì em sĩ diện mà còn vì em ít có cảm giác an toàn từ người khác. Trúc chính là người duy nhất mà em cảm thấy có cảm giác an toàn” rồi Chi mỉm cười tạm biệt Trúc bước vào nhà. Trúc chợt nhân ra, đã sắp tới mùa thu. Sắp được một năm kể từ ngày hai người bước vào cuộc sống của nhau rồi. Đêm hôm đó câu nói của Chi khiến Trúc trằn trọc cả đêm, điều Trúc cảm thấy duy nhất bây giờ đó chính là hạnh phúc. Vì mãi gần sáng Trúc mới ngủ được nên sáng hôm sau khi Huy và Phong đã qua nhà rủ đi ăn sáng mà Trúc vẫn còn vật vã trên giường. Mãi một lúc sau mới mò được xuống dưới nhà. Sau khi ăn sáng xong lúc đang ngồi uống nước Phong mới bất chợt nhìn qua Trúc hỏi “À Trúc, Vụ Chi với thằng Quân là thật à?” Phong nhìn Trúc với ánh mắt tò mò. “Thì thằng Quân nó tán Chi hơn nửa năm nay ai cũng biết mà” Trúc không để tâm lắm tới câu hỏi của Phong. Quân là một người con của gia đình cùng trong hội những gia đình thân thiết với gia đình Chi. Tuy theo đuổi Chi đã lâu nhưng thực chất lại là một người rất lăng nhăng. Lúc theo đuổi Chi vẫn yêu một bạn nữ ở một trường khác. Trúc không hề có cảm tình với con người ấy nên cũng chẳng mảy may quan tâm. “Không phải. Mày không biết gì à Trúc? Tao nghe tin Chi nhận lời làm người yêu nó được 1 tuần nay rồi, ai cũng biết. Tao không tin nên mới hỏi mày. Chi không nói gì sao?” Phong nhìn Trúc một cách khó hiểu. Huy cũng đổ dồn ánh mắt của mình vào Trúc. Nghe đến đó Trúc sững người nhìn hai thằng bạn, tưởng nó đang trêu mình nhưng lại thấy rõ sự khó hiểu trong ánh mắt của hai đứa bạn đang ngồi trước mặt. Trúc hoàn toàn không hiểu điều gì đang xảy ra xung quanh mình. Tai Trúc như muốn ù đi. “Chi đã có người yêu, và mình không hề biết gì về điều đó” trong đầu Trúc chỉ lặp đi lặp lại cái câu nói này. Đâu đó trong tâm trí Trúc vẫn còn hình ảnh Chi và văng vẳng câu nói: “Trúc chính là người duy nhất mà em cảm thấy có cảm giác an toàn” P/S: Mình đã phụ lòng mong ngóng ngày mai tươi sáng của các bạn. Nên hôm nay quyết định cho ra 2 chap ^^. Vì hai chap nên chap này chỉ được gần 1800 từ. Quá ngắn so với bình thường. Nhưng mình nghĩ như thế này là hợp lí :)