Beauty & The Beast
Chương 4
Edit: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Hai ngày sau, quả nhiên có một chàng trai cực kỳ tuấn mỹ đến lâu đài, anh ta tự xưng là Kent, lạc đường ở nơi hoang dã, xin Belle cho ở nhờ một đêm.
Chàng trai tóc bạc mắt vàng, dáng người cao lớn, vẻ ngoài như ánh mặt trời rực rỡ, khí chất làm người khác không tự chủ được muốn thần phục. Khi Belle nhìn anh, lập tức thấy hơi thở và nhịp tim đều ngừng lại, trong phút giây đó, cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cảm giác này thực sự khiến người ta phát cuồng.
Dù vậy, Belle vẫn tuân thủ lễ nghi, giữ khoảng cách với anh ta, tiếp đón anh ta chu đáo.
Cử chỉ của Kent rất tao nhã, nhưng giọng nói lại hơi trầm khàn. Anh ta nói là anh ta từng là vua của một vương quốc, không may bị phản bội rồi bị tống giam, rất lâu chưa tiếp xúc với bất cứ ai, cũng không có cơ hội nói chuyện, nếu có hành động gì thất lễ thì mong Belle lượng thứ.
Tác phong Kent nhanh nhẹn, tao nhã có lễ, đương nhiên Belle hoàn toàn không thấy anh ta có gì không bình thường, cô nghĩ có thể anh ta là bạn của Leonard nên Kent hỏi câu nào cũng trả lời rất tỉ mỉ. Cô nói với Kent, toà lâu đài này chỉ có cô, một vị chủ nhân tạm thời vắng mặt và vô số tôi tớ không nhìn thấy được.
Kent hỏi cô, cô ở đây có thấy cô đơn, có thấy sợ hãi không, Belle im lặng không đáp.
Cơm nước xong, Kent nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay cô tỏ ý cảm ơn. Belle hơi giật mình thu tay lại, mặt đỏ bừng lên.
Tối đến, cô đưa Kent về phòng rồi tự mình soi nến quay về phòng mình, thay áo ngủ nằm trên giường, đột nhiên chảy nước mắt.
Cái giường này là nơi lần đầu tiên Leonard chiếm lấy cô, thả cô lên giường. Sau đó trong căn phòng này, cô và nó từng ái ân vô số lần, thường khiến khung giường kêu lên kẽo kẹt.
Cô không nên chìm đắm trong khoái cảm Leonard mang lại, cô vừa dâm đãng lại sa đoạ.
Bỗng cô nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội đứng dậy nhìn ra cửa thì thấy Kent đứng ở đó. Anh cầm một cây nến trong bóng tối, quyến rũ như ác ma đến thăm giữa đêm khuya, Belle bất an kéo áo ngủ đang chảy xuống trên vai, bàng hoàng nhìn anh.
“Belle, ta nghĩ là ta yêu nàng mất rồi.”
Giọng Kent vang lên trong bóng đêm, trầm như vậy, khàn như vậy, tựa như đang ghi nhớ một câu thần chú không ai địch nổi.
Belle kinh sợ một lát rồi nói: “Nhưng… Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Kent lặng yên không tiếng động đi vào trong phòng, như một hồn ma, nhưng là một hồn ma có thể cướp đi trái tim người khác.
“Nói cho ta biết, yêu một người cần bao lâu? Ta có thể mãi mãi nói ta yêu nàng cho đến khi đó, đến khi nàng tin rằng ta yêu nàng.”
Anh đi đến bên giường, cúi người, đôi mắt vàng chăm chú nhìn thẳng vào Belle, nói: “Xin hãy cho phép ta hôn nàng, nếu không ta sẽ phát điên mất.”
Belle run rẩy không mở mắt, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Thấy Belle như vậy, Kent đứng thẳng lên, hơi lo lắng thong thả đi lại trong phòng.
“Belle, rõ ràng nàng bị ta hấp dẫn, ánh mắt nàng nhìn ta khác biệt như vậy, tại sao còn từ chối ta?”
Anh ta dừng lại một lát rồi nói thêm: “Phải rồi, nàng bị con quái thú trong lâu đài này giam giữ đúng không? Nó không cho phép nàng tiếp xúc với bất cứ ai, khiến nàng cô đơn, muốn biến nàng thành dã thú như nó. Ta giết nó rồi, nàng sẽ được tự do.”
“Đừng!”
Belle kinh ngạc hét lên, lại thấy Kent quay lại, cầm một cái lọ thuỷ tinh nhỏ, mỉm cười nhìn cô: “Đây là gì vậy, nếu ta đoán không nhầm, đây là thuốc độc đúng không? Nàng giữ thứ này là muốn tự giết chết mình hay là tự giết chết nó?”
Cái lọ kia, chính là lọ thuốc độc chị hai đưa cho cô.
Kent cầm lọ thuốc độc, đặt vào trong tay cô, nắm chặt tay cô nói: “Giết nó đi, chúng ta có thể ở bên nhau, nàng sẽ lại là người bình thường. Ta sẽ chờ nàng ngoài lâu đài, chờ nàng giết chết nó, ta và nàng sẽ đi cùng nhau.
Sau khi nó chết, toà lâu đài này và toàn bộ của cải, phép thuật thần bí bên trong nó đều là của nàng. Nàng sẽ không phải ở trong này để quái thú xâm phạm nữa, giết nó bằng lọ thuốc độc này đi, nó chết rồi, nàng sẽ được tự do.”
Nhìn đôi mắt màu vàng của Kent, Belle không tự chủ được nắm chặt lọ thuốc độc kia, không nói gì.
Kent nắm lấy bàn tay còn lại của Belle, thân mật hôn lên. Lần này Belle không rút ra, trong mắt Kent loé lên tia sáng khác lạ, ngẩng đầu mỉm cười nói với cô: “Belle, tối nay ra tay luôn đi! Ta chờ nàng.”
Sáng hôm sau, Kent rời khỏi lâu đài, đến hoàng hôn, Leonard quay về, nó bước đi nhẹ nhàng, tìm thấy Belle cầm chai sữa trong bếp.
Nó ngẩng đầu, nhìn cô bằng cặp mắt vàng xinh đẹp, Belle cười gượng gạo nói: “Đột nhiên ta nhớ ra, lâu lắm rồi ta chưa rót sữa cho ngươi, chút nữa ta rót cho ngươi một bát nhé?”
“Được.”
Leonard nói xong, vung đuôi đi mất, nó đi thẳng vào phòng Belle, tìm một lúc, thấy chỗ giấy lọ độc dược đã biến mất, đôi mắt vàng chất chứa vẻ bi ai, bất lực nằm rạp xuống đất.
Từ cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, Belle cầm một bát sữa đi vào, không vội cho Leonard uống, cô đặt bát sữa lên cái bàn nhỏ trong phòng, đi đến trước mặt Leonard, quay cặp mông trắng về phía nó rồi nằm xuống.
Belle không hề xấu hổ vén váy lên, lọicra mật huyệt ướt đẫm nước, cô cố sức mở rộng hai chân ra, khiến phần bẹn áp sát vào mặt đất, hai tay tách cặp mông trắng như tuyết ra, quay đầu nhìn Leonard, khẽ nói: “Ta muốn.”
Trước nay Belle chưa từng vô liêm sỉ quyến rũ nó như vậy, Leonard đứng dậy, lạnh lùng nói: “Giao cấu với dã thú thích đến thế sao? Ta mới đi vài ngày không làm ngươi, ngươi đã không nhịn được.”
Belle đưa ngón tay vào trong mật huyệt, kéo ra một sợi dâm mật trong suốt, quyến rũ nói: “Đúng vậy, ướt như vậy rồi, ta rất muốn được Leonard làm đến chết.”
Đôi mắt vàng của Leonard tối sầm lại, vật dưới thân quái thú cũng đứng thẳng lên, bước về phía trước, cơ thể to lớn bao trùm lên người Belle, sau đó đâm mạnh vào trong cơ thể cô.
“A a a a a!”
Belle cao giọng dâm đãng hét lên, Leonard nghe thấy giọng nói quyến rũ tận xương của cô, càng điên cuồng đâm vào bên trong cô, không chút thương hại, không chút dịu dáng, gai thịt cọ mạnh lên nộn thịt bên trong cô, chọc vào cổ tử cung của cô, đâm thẳng vào hoa tâm, đi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.
Nó muốn làm tình với cô đến chết, khiến cô thích đến tận trời, càng không thể quên nó. Cự căn của Leonard tạo ra hình dạng dữ tợn trên cái bụng trắng như tuyết của cô, điên cuồng, đâm chọc trong bụng cô, hận không thể xé tan cơ thể cô.
“A a… Ha… Thích quá… Thích lắm, Leonard, mau làm chết ta, giết chết ta đi, a a a a…”
Mật huyệt không ngừng cắn mút cự căn của nó, trăm ngàn khoái cảm bao trùm lên Leonard, dâm thuỷ trong mật huyệt bắn ra ngoài theo từng tiếng phành phạch của cự căn đưa đẩy.
Mắt vàng của quái thú trở nên tối đen, dục vọng điên cuồng phát tiết trên cơ thể cô. Dù nó chết cũng muốn chết trong cơ thể cô, Belle của nó, người duy nhất nó yêu, cũng là người duy nhất nó hận.
“A a… Chết mất… Belle bị dã thú giết chết…” Belle rất muốn điên cuồng đá chân lung tung, nhưng lại bị con thú đè chặt dưới thân, tứ chi hoàn toàn không thể động đậy. Da thịt toàn thân cô đỏ ửng lên, cơ thể giật mạnh lên khi tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong, có thứ gì đó nổ tung trong đầu cô, cảm giác cực khoái khiến cô như muốn ngừng thở, nhưng nó lại không hề muốn tha cho cô.
Cự căn bắn tinh xong vẫn không có dấu hiệu mềm đi, không để Belle có cơ hội thở, lại liều mình tấn công trong cơ thể cô như sóng thần.
Đó là khoái cảm như thể xương sống cũng bị rút đi, Belle ngẩng đầu lên, miệng hơi hé ra khiến nước bọt chảy xuống, đầu lưỡi của quái thú lập tức đi vào, triền miên cùng cô.
Tiếng nước chầng chậc vang lên từ hai nơi trên dưới, hai chỗ đều là hai cái miệng nhỏ dâm loạn, hoàn toàn cảm đắm trong nhục dục, không ngừng đòi hỏi, tham lam đến mức đáng sợ.
Dù ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ thấy Belle hoàn toàn mất tư cách làm ngườu, làn da toàn thân cô đỏ ửng lên, hai cái miệng trên dưới đều bị quái thú chiếm lấy, vẻ mặt si mê, không ngừng quyến rũ rên rỉ a a. Cơ thể yểu điệu của cô gái hoàn toàn chìm trong cảm giác giao hoan cấm kỵ, không thấy chút e lệ nào.
Quái thú khó khăn lắm mới tha cho cái miệng nhỏ ở phía trên của Belle, đầu lưỡi men theo viền môi của cô, nhìn dáng vẽ quyến rũ yêu kiều chìm trong nhục dục của cô, Leonard không nhịn được lại bắn trong cô thêm lần nữa, cao trào liên miên không dứt khiến cô ngất đi, quái thú lại vẫn không thoả mãn, hung khí còn đứng thẳng, hơi rút ra rồi lại điên cuồng tiến lên.
“Nàng nhìn bụng nàng xem, đã chứa đầy tinh dịch của ta. Belle bị làm chết rồi, chỉ có thể sinh thú con.” Quái thú gầm gừ bên tai cô: “Nàng không còn là người nữa, nàng là một con thú mẹ dâm loạn.”
“A a… Ta… Là một con thú mẹ… Chỉ sinh thú con a a a…”
Belle không biết làm mấy lần, cũng không biết Leonard bắn trong cô mấy lần, tinh dịch trong bụng tuy có một phần chảy ra khi cự căn ra vào nhưng phần lớn còn trong bụng cô. Cô nằm dưới thân quái thú, bụng trướng căng lên, cự căn cũng càng lúc càng đi vào sâu hơn, lần nào cũng đâm thẳng vào hoa tâm, đâm mạnh vào vách tường tử cung cô, bất chợt quay cô lại, áp bụng cô xuống đất.
Toàn thân Belle từ trên xuống dưới không có chỗ nào không co rút lại, từ tiếng rên rỉ quyến rũ giờ chỉ còn tiếng thở dốc hổn hển, bị quái thú làm sống làm chết, cuối cùng hai mắt cô hoàn toàn dại ra, không thể nhìn rõ mọi thứ, lại lần nữa phun ra một lượng lớn dâm dịch dưới thân quái thú, thực sự chìm trong hoảng hốt.
Leonard gầm lên một tiếng rồi bắn ra, mới hoàn toàn ra khỏi cơ thể cô.
Cô mất hết sức lực nằm sấp trên đất, đôi mắt đẹp đẽ mất đi vẻ sáng ngời, cái miệng nhỏ hơi hé chảy ra nước bọt, mật huyệt vì bị quái thú không ngừng đòi hỏi nên miệng cửa mở rộng, không ngừng khép mở phun ra chất lỏng màu trắng đục, cánh hoa dính đầy dịch nhầy trắng nhờ dâm loạn, run run như đoá hoa trước gió.
Leonard mặc cô nằm trong hỗn hợp tinh dịch của dã thú và dâm thuỷ như một con thú dâm loạn, nhẹ nhàng bước đi, đến bên cạnh cái bàn nhỏ, vươn hai chân trước vịn lên bàn, từ tốn liếm từng ngụm sữa.
Nghe thấy tiếng quái thú liếm chất lỏng, Belle vất vả nheo nheo đôi mắt đã dại ra, thều thào nói: “Leonard, nếu ngươi thực sự làm chết ta rồi, ngươi sẽ tìm một người phụ nữ khác sao?”
Quái thú nhìn bát sữa trước mặt, im lặng một lát rồi nói: “Lòng ta chỉ có mình nàng.”
Môi Belle khẽ cong lên, trong đôi mắt mơ màng hiện lên thứ cảm xúc không rõ, cơ thể không ngừng run rẩy, cuối cùng mất ý thức, hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
67 chương
27 chương
9 chương
10 chương
58 chương