Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Chương 68 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Tống Thanh Uyển tiếng nói trước sau như một thanh lãnh, giống như dòng nước rét lạnh. Lời này nói càng là không mặn không nhạt, phảng phất như chỉ đang ở thuật một chuyện thật không thể thật hơn. Ngoài miệng nói là hâm mộ bọn họ, nhưng trong lời nói lại ngợp trào phúng mỉa mai, ai cũng có thể nghe hiểu. Chỉ kém không nói vào mặt cả nhà bà cháu Lục Thiên Hoa đều là ăn cơm mềm nhà họ Lục, thứ con hoang không danh không phận bại hoại xã hội. Sắc mặt Lục Thiên Hoa càng khó coi. Ngay cả Trần Tố Tố cũng rút về nụ cười ngoài khóe miệng, ngón tay gắt gao nắm chặt ẩn giấu nơi mọi người không nhìn thấy, sắc mặt cô ta dần dần lạnh xuống. Nhưng ngại ông nội Lục ở đây, nên không dám lên cơn. Dù vậy, hốc mắt lại nháy mắt đỏ. Cô ta vốn là sinh có vài phần yếu ớt đáng thương, giờ lại cố nén nước mắt nhìn Tống Thanh Uyển, càng nhìn thấy mà thương. Gương mặt xinh đẹp của Trần Tố Tố lộ ra tái nhợt, run giọng chất vấn bà: “… Cô, con và Thiên Hoa tự nhận trước nay chưa từng đắc tội với cô, vậy thì tại sao cô lại luôn nhằm vào tụi con?” Cô ta hít sâu một hơi, có chút bình phục tâm tình, lạnh lùng nói: “Tụi con nể cô là người lớn trong nhà, cho nên mới nơi chốn nhường nhịn tôn trọng cô, trước kia cô châm chọc mỉa mai tụi con thì thôi đi, nhưng ác liệt như bây giờ… Cô cũng thật quá đáng!” Cho dù Lục Thiên Hoa không có danh phận thì thế nào? Hắn tốt xấu gì cũng mang dòng máu nhà họ Lục! Mà Tống Thanh Uyển thì sao, hừ, chẳng qua là một đứa ăn mày được nhặt về nuôi, ngay cả họ cũng không phải họ ‘Lục’, dựa vào cái gì dám kiêu ngạo đối với bọn họ như vậy! Cô nhịn bà ta nhịn thật lâu rồi! “Quá mức? Có sao?” Có sóng to gió lớn nào mà Tống Thanh Uyển chưa thấy qua, sao có thể sẽ sợ một con đàn bà ăn bám hoa sen trắng này, bà sớm đã khó chịu với thứ đàn bà dối trá độc ác lại ngu ngốc như Trần Tố Tố, ôm cánh tay, cười lạnh một tiếng. “Chẳng lẽ tôi nói không phải là sự thật?” Lục Thiên Hoa không thể chịu đựng nhất chính là bị người khác nói là dựa vào nhà họ Lục. Phảng phất như anh dựa vào Tống Thanh Uyển mới có hôm nay, như vậy anh vô dụng chẳng khác gì Lục Quân Hàn sao?! Vì chút lòng tự trọng đáng thương này, dưới sự tức giận mất lý trí, anh ta không chút suy nghĩ, trực tiếp nói: “Đương nhiên không phải!” “Ồ?” Tống Thanh Uyển giả vờ kinh ngạc, giống như bị khiếp sợ: “Cho nên cả nhà anh đã tìm được công việc?” “Chúng con…” Trần Tố Tố còn chưa nói xong, Lục Thiên Hoa nhìn thấy biểu tình kia của Tống Thanh Uyển, trong lòng thống khoái, lại hừ lạnh trước một bước. “Đương nhiên là tìm được rồi, còn là một công ty lớn! Cho nên ngày thường chúng con cũng rất bận! Lần này không phải Kỳ Kỳ quá nhớ ông nội, chỉ sợ tụi này còn không có thời gian lại đây đâu!” “Như vậy là tôi nghĩ sai rồi sao.” Tống Thanh Uyển bậm môi đỏ, trên mặt mang theo xin lỗi và ảo não. Nhìn bà như vậy, Trần Tố Tố và Lục Thiên Hoa cư nhiên có loại dương mi thổ khí cảm giác, phảng phất nhìn đến Tống Thanh Uyển ăn mệt, chính là nhìn đến Lục Quân Hàn ăn mệt! 【Góc kiến thức:         Dương mi thổ khí: nơ nang mặt mũi.】 Giống như lập tức dẫm hai người bọn họ dưới lòng bàn chân, Lục Thiên Hoa nâng nâng cằm, đắc ý dào dạt nói: “Cô đúng thật là nghĩ sai rồi, nhưng dù cô có lúc nhìn lầm thì tụi con cũng không trách cô, chỉ hy vọng sau này cô…” “Ba, nghe rõ chưa?” Tống Thanh Uyển lạnh lùng nhìn ông nội Lục. “Bọn họ đã có công viêc, còn là công ty lớn nữa kìa, nói không chừng một tháng người ta kiếm tiền còn nhiều hơn lương hưu của ba đó, sau này ba đừng lo chuyện bao đồng mà chu cấp cho nhà tụi nó nữa, ba chờ ở nhà câu cá hưởng phúc đi!” Lục Thiên Hoa và Trần Tố Tố không ngờ tình thế sẽ phát triển như vậy, cả người đều ngốc khờ. Vội vàng nói: “Không phải vậy…” “A, đúng rồi, nếu là công ty lớn, vậy một tháng hẳn là có hai ba chục ngàn đi?” Tống Thanh Uyển nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không nhanh không chậm cười cười. “Như vậy hai người cộng lại một thán cũng được sáu chục ngàn, trừ bỏ tiền thuê nhà, điện nước, còn có học phí của Kỳ Kỳ, chi tiêu lặt vặt, mỗi tháng cho ba năm ngàn phí sinh hoạt hẳn là không thành vấn đề ha?” Hết chương 68