Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Chương 60 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Gương mặt xinh đẹp của Tống Thanh Uyển vẫn giữ vẻ lười biếng, trước sau như một thanh lãnh. Cô cự tuyệt người hầu giúp đỡ, lấy cá ra khỏi thùng tự tay phóng sinh. Sau đó, cô đặt thùng cá trống không ở bên cạnh. Lấy khăn giấy ướt lau chùi sạch tay, sau đó cong lưng, ngồi xổm bên cạnh cô bé, học tư thế của bé, hơi hơi cúi đầu, ngón tay thon dài sơn móng tay màu đỏ tươi chạm vào mặt hồ. Dòng nước mát lạnh nháy mắt lan tràn từ đầu ngón tay đến toàn thân, xua tan không ít nóng bức. Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe được cô bé ở bên cạnh cười khanh khách không ngừng, tiếng cười kia thanh thúy mềm mại như chuông bạc, cực kỳ dễ nghe. Tống Thanh Uyển tò mò ngẩng đầu, đôi mắt phượng hẹp dài cứ như vậy nhìn qua. Gương mặt cô bé tràn ngập tươi cười, đôi mắt cong lên, xinh đẹp như ánh trăng đẹp nhất trong tháng. Tay nhỏ nhẹ nhàng đùa giỡn dòng nước lạnh lẽo trong hồ nước, bên cạnh tay nhỏ trắng trẻo mũm mĩm có vài con cá chép đỏ, chúng còn vui vẻ phun bong bóng với bé… Lúc này Tống Thanh Uyển mới phát hiện, tám con cá bà vừa mới phóng sinh kia đều bơi đến cạnh tay cô bé, đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó bật cười nói: “Lê Lê, hình như mấy con cá này rất thích con đó nha…” “Con cũng rất thích chúng nó!” Cô bé vui vẻ nâng lên đôi mắt, đôi mắt của bé đen nhánh sáng ngời, giống như viên đá quý, quý giá nhất trên thế gian này, rực rỡ lấp lánh tỏa sáng. “Cô, cô có thích cá cá không?” Người già rồi, đương nhiên không còn ngây thơ như trẻ con, Tống Thanh Uyển cũng không thích câu cá, cho nên, đối với cô mà nói tác dụng duy nhất của mấy con cà này chính là thức ăn. Nhưng bà lại không muốn phá hư tâm tính trẻ thơ của bé, vì thế mỉm cười nói: “Đương nhiên là thích rồi.” Nói, bà nghiêng đầu, ra vẻ buồn rầu thở dài: “Nhưng cô nhìn nhìn, thấy mấy con cá này không thích cô…” “Sẽ không!” Bà còn chưa nói xong, bé con cực kỳ bênh vực người mình đã nóng nảy cắt ngang, gương mặt nhỏ tinh xảo lại nghiêm túc, biểu tình kia đáng yêu muốn chết. Quả thực có thể khiến mọi người chết chìm trong sự đáng yêu này. “Cá cá thực thích cô nha!” Tống Thanh Uyển không tin, chỉ là mỉm cười dịu dàng nhìn cô bé. Cô bé thấy bà như vậy, buồn bực ngưỡng ngưỡng gương mặt nhỏ: “Cô, người ta nói thật đó!” “Được, được, được, thật, là thật sự…” Tống Thanh Uyển nhìn bé, trong lòng mềm rối tinh rối mù. Nếu anh hai và chị dâu còn sống, nhìn thấy thằng nhóc thúi Lục Quân Hàn sinh một cô con gái xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, chắc sẽ hạnh phúc vui lắm đây. Cô bé loli vừa thấy là biết bà ở có lệ bé, người lớn ai cũng thích có lệ trẻ con là sao, giống như ba bé quá à, rất xấu! Cô bé không chịu thua, rũ lông mi dày, tay nhỏ bắt một con cá chép đỏ lên, trộm ngắm Tống Thanh Uyển, thấy bà không chú ý tới, gương mặt nhỏ để sát vào con cá kia, như là đang lén dụ dỗ nó, giọng trẻ con nhỏ giọng nói: “Mấy em không thể chỉ thích một mình chị thôi nha, cũng phải thích luôn cả cô của chị, cô của chị là rất tốt.” Cá: “…” Con cá kia vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là đang giả chết. Giọng Ccô bé ủy khuất lại sốt ruột: “Mấy em nhanh nhanh đến gần cô của chị đi, bằng không cô sẽ cho rằng chị lừa cô…” Con cá kia đã chết không thể chết thêm lần nữa, một chút phản ứng cũng không có. Lục Lê: “…” Chủ yếu là, cá đều sợ người, hơn nữa khí chất trên người của Tống Thanh Uyển quá sắc bén, chúng nó không thích. “Nếu mấy em không đến chơi với cô…” Cô bé sợ con cá trên tay thiếu nước chết, đành phải thả nó trở về hồ nước. Lại bậm bậm chu miệng nhỏ, cân nhắc một chút, nguyên gương mặt nhỏ tỏ ra thực hung dữ đe dọa chúng nó: “Chị sẽ kêu ba lại ăn hết tụi em! Ba của chị rất lợi hại, ba sẽ ăn sạch mấy đứa hết… Cả xương cũng ăn luôn!” Hết chương 60