Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Chương 42 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Hứa Từ Dạ thấy cậu ta như vậy, không thể nhịn được nữa, lớn tiếng: “Bùi Tu Bạch! Ngài bình tĩnh một chút dùm cái!”
Ngay cả vệ sỹ cũng đều nhìn ra cậu không thích hợp, nhịn không được ra tiếng: “Bùi thiếu, ngài…”
“Sẽ!”
Miệng của bé sắp bị cậu bóp thành mỏ gà, nói chuyện càng là mơ mơ hồ hồ, nhưng đôi mắt to thanh trong sạch sẽ kia lại xinh đẹp kinh người, có một loại chân thành làm người tin tưởng: “Anh khẳng định sẽ khá lên! Lê Lê bảo đảm!”
Trong sách nói anh Tu Bạch trở thành người thực vật sẽ tỉnh lại sau đó, từ đây vận may trở nên phi thường phi thường tốt, không mấy tháng đã tìm thấy bác sĩ có thể trị chân, còn đánh bại nam chủ!
Nhìn thẳng vào đôi mắt to trong suốt chân thành của cô bé, biểu tình của Bùi Tu Bạch trước sau như một, lạnh nhạt hờ hững, lạnh đến lòng cũng hung hăng run lên.
Khẳng định… Sẽ khá lên sao?!
Tin tưởng đến như vậy…
Mình… Sẽ khá lên thật sao?
Đầu quả tim phảng phất như bị lông chim nhẹ nhàng lướt qua, đột nhiên, không biết vì sao, toàn bộ cảm xúc thô bạo nóng nảy trước đó dâng lên đều dần dần bị vuốt phẳng.
Trong lúc mọi người cho rằng cậu sẽ lại lần nữa nổi giận, Hứa Từ Dạ đã làm tốt tinh thần, mặc kệ thế nào cũng phải ra tay cứu Lục Lê trước.
Ai ngờ, giây tiếp theo, thiếu niên lại ngoài ý muốn buông lỏng tay ra, ánh mắt đen tối không tiêu cự nhìn cô bé, môi mỏng bậm thật chặt, thật chặt.
Vậy mà thật sự có người tin tưởng chân mình có thể trị khỏi.
Thật là buồn cười!
Quá buồn cười!!!
Ngay cả chính bản thân mình cũng đều không tin còn có một ngày sẽ chữa khỏi, vậy mà con nhóc này lại…
Hứa Từ Dạ thấy cậu buông tay, thở ra một hơi thật dài, nhanh chóng chạy qua nhìn gương mặt nhỏ của Lục Lê. Làn da của bé mềm mềm, trắng trẻo, tùy tiện nhéo một chút sẽ lưu lại dấu vết. Huống chi vừa rồi bị Bùi Tu Bạch nhéo lâu như vậy, còn nhéo rất tàn nhẫn.
Trên má cô bé đã xuất hiện dấu vết ngón tay.
“Lê Lê, đau không con?” Hứa Từ Dạ ngồi xổm xuống, trong mắt đều là đau lòng, nhẹ giọng nói: “Đau nói cho chú, chú dẫn con đến bác sĩ khám khám.”
“Dạ, không đau!”
Cô bé loli ngoan ngoãn lắc lắc đầu, bé xác thật không đau, chính là làn da quá non thôi. Nhưng mà vừa rồi bị anh bóp có chút đau đau.
Hừ, anh hư!
Mặt bé bị anh nhéo gầy rồi!
Thiếu niên tóc đen nhấp cánh môi đỏ bừng, tầm mắt đen sâu dừng ở vệt đỏ trên mặt Lục Lê, ngón tay nắm thật chặt.
Cậu làm việc chưa bao giờ sẽ hối hận! Huống chi là con nhóc đó còn nhắc tới “chân” trước mặt cậu, sẽ có kết cục như bây giờ cũng hoàn toàn là bởi vì lắm miệng, xứng đáng!
Nhưng lòng lại nặng nề, phảng phất như rơi vào đáy cốc, làm cậu có chút bực bội vô cớ.
Thiếu niên cưỡng ép bản thân thu hồi tầm mắt, lạnh lùng liếc đám vệ sỹ nói: “Còn ngu người làm gì! Đi!”
Vệ sỹ như ở trong mộng mới tỉnh, vội đến đẩy xe lăn, nhưng còn chưa đi vài bước, giọng nói trẻ con đầy non nớt của cô bé phía sau lại truyền tới: “Anh Tu Bạch…”
Da đầu của Hứa Từ Dạ và vệ sỹ lại một lần nổ tung. Trực giác nói cho bọn họ, sẽ không có chuyện gì tốt.
Vệ sỹ làm bộ không nghe thấy, lo đẩy xe lăn đi về phía trước, Hứa Từ Dạ thì chạy nhanh ngăn cản cô bé loli, miễn cho bé to gan đi tìm đường chết.
Hai phe lần đầu tiên kết hợp hài hòa như vậy.
Bọn họ mới ra cửa, lần này giọng bé gái có hơi nóng nảy: “Anh Tu Bạch…”
“Dừng lại.” Đột nhiên, thiếu niên hơi hơi nghiêng sườn mặt, lạnh nhạt ra tiếng. Cậu đều đã lên tiếng, vệ sỹ thật đúng là không dám lại giả điếc, đành phải ngừng lại.
Hứa Từ Dạ cũng bó tay với cô bé loli này, chỉ cần cô bé dùng nước mắt lưng tròng nhìn anh, lại lộ ra biểu tình ủy khuất, anh nháy mắt cầm giữ không được, hận không thể đem mạng tặng cho cô bé.
Nào còn dám ngăn cản.
Vì thế, cô bé loli thuận lợi chạy tới trước mặt cậu. Thiếu niên nâng lên đôi mắt đen nhánh, nhìn thấy vệt đỏ trên gương mặt nhỏ của cô bé, nhẹ giọng mở miệng: “… Tìm ta có chuyện gì?”
Vệ sỹ kinh ngạc nhìn cậu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tiểu thiếu gia nói chuyện… Dịu dàng như vậy. Hơn nữa trên mặt không có chút nào không kiên nhẫn cùng phiền chán.
Hứa Từ Dạ dựa lại gần người Lục Lê, đang chuẩn bị lỡ như có cái gì không đúng, nhanh tay ôm cô bé bỏ chạy ngay lập tức. Giác quan thứ sáu trực tiếp nói cho anh, khẳng định sẽ không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên…
Cô bé loli mấp mấy miệng nhỏ, gương mặt trắng nõn lại rất nghiêm túc, bé dùng biểu tình đáng yêu đến nổ mạnh, mắt trông mong nhìn thiếu niên: “Anh Tu Bạch, anh lại cho em hôn thêm một chút nữa được không?”
Hết chương 42
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
68 chương
4 chương
57 chương
337 chương
103 chương
75 chương
46 chương
13 chương
88 chương