Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Chương 41 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Lục Lê thân là công chúa nhỏ tộc Cẩm Lý, từ lúc sinh ra, trên người đã quanh quẩn nồng đậm hơi thở vận may, toàn thân đều là bảo vật.
Chỉ cần dựa vào gần người bé, dần dà trên người nhiễm hơi thở của bé, vận may đều sẽ trở nên siêu may mắn.
Nhưng là như vậy quá chậm, yêu cầu thời gian rất lâu mới có thể thay đổi vận may của một người. Căn bản không thể làm anh Tu Bạch may mắn ngay lập tức tránh thoát vụ tai nạn xe cộ kia.
Cho nên, vì làm vận may của anh Tu Bạch càng tốt một chút, cô bé hôn tới tấp, đến mức mặt cậu đầy nước miếng, tranh thủ ngoại trừ ba, thì người có vận may tốt nhất chính là anh ấy.
Trên thực tế, nếu muốn vận may càng tốt, ăn thịt của bé nhanh hơn nhiều so với nước miếng.
Tuy rằng bé rất béo!
Cũng rất mập!
Vừa thấy là biết thịt cũng rất nhiều!
Nhưng… Nhưng như vậy ngược đãi cá quá nha!
Bé vẫn nên hôn anh Tu Bạch nhiều thêm vài cái đi cho chắc.
Trên người cô bé mang theo nồng đậm mùi sữa ngọt ngào, môi hôn chạm vào mặt cậu đều là mềm mại mang theo ngọt nị, giống con bướm vậy, vừa chạm vào là tách ra ngay.
Gương mặt ướt át xúc cảm hơi lạnh, nhiễm hơi thở mềm ngọt của cô bé, trước sau vứt không đi được.
Đôi mắt đen sâu của thiếu niên lần đầu hơi co lại, gương mặt xinh đẹp như yêu tinh hiện đang ngơ ngẩn, nhấc lên lông mi thật dài, cứ như vậy nhìn chăm chú gương mặt nhỏ lúm đồng tiền như hoa của cô bé.
Hôn nửa ngày, cậu nhấc ngón tay trắng nõn thon dài nhéo kéo gương mặt nhỏ mũm mĩm của cô bé ra, đôi mắt nguy hiểm híp lại: “Nhóc biết vừa mới rồi nhóc đang làm cái gì sao?”
Trước nay không ai dám đánh lén mình như vậy.
Hứa Từ Dạ cùng đám vệ sỹ đều bị dọa trắng mặt, nhưng trong con nhóc đen nhánh của cô bé một chút sợ hãi cũng đều không có, bé chớp chớp lông mi cong đen, dùng giọng bé gái hàm hồ nói: “Lê Lê, đang… Đang bảo vệ anh nha.”
“Bảo vệ ta?” Thiếu niên nhìn cơ thể nho nhỏ của cô bé, giữa môi tràn ra nụ cười lạnh.
“Dựa vào nhóc?”
“Dạ, đúng, dựa vào Lê Lê, Lê Lê rất lợi hại!” Chẳng sợ mặt bị bóp, cô bé cũng tự tin tràn đầy dùng giọng trẻ con trả lời.
“Hơn nữa chân của anh cũng nhất định sẽ khá lên, anh không phải sợ…”
“Khá lên?”
Đáy mắt thiếu niên xẹt qua một tia tàn nhẫn âm trầm tàn khốc, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn: “Nhóc thật sự cảm thấy chân của ta còn có thể khá lên?”
Ngay cả bác sĩ giỏi nhất trên thế giới còn bất lực, nói là trừ phi xuất hiện kỳ tích, nếu không bắp đùi của cậu không có khả năng chữa khỏi.
Thời gian một trôi qua, người nhà cậu đều lựa chọn từ bỏ điều trị, ngược lại tìm kiếm bác sĩ tâm lý làm cậu mở rộng tấm lòng.
Tàn tật suốt một năm, cậu nhận được không biết bao nhiêu ánh mắt đồng tình thương hại, đám người đó đều biết chân của cậu trị không hết, người hiểu không rõ đều cá cược xem chân của cậu có thể chữa khỏi hay không.
Nhóc con này là người thứ nhất nói cậu nhất định sẽ khá lên.
Biểu tình âm trầm độc ác lạnh lẽo này của Bùi Tu Bạch đừng nói Hứa Từ Dạ nhìn mà trong lòng lạnh run, ngay cả con mèo trắng trong lòng ngực cậu ở chung với cậu lâu như vậy còn nhịn không được sợ hãi run rẫy cụp đuôi, nhỏ giọng phát ra âm thanh nức nở.
“Tu Bạch… Ngài buông tay ra trước…” Giọng Hứa Từ Dạ đều đang phát run.
Anh làm bác sĩ tâm lý chính điều trị cho ông nội nhỏ này hơn nửa năm, đương nhiên biết chân của cậu ta là cấm kỵ, bất kỳ kẻ nào cũng đều không thể chạm vào.
Người càng là cao ngạo tàn nhẫn, càng không thể chịu đựng khuất nhục trước tàn tật.
Cho nên, sau khi tàn tật, thủ đoạn của thiếu niên vốn đã tàn nhẫn càng trở nên thô bạo độc ác hơn, tính cách càng là tâm trạng không ổn định. Lúc Hứa Từ Dạ làm tâm lý trị liệu cũng không dám dễ dàng nhắc đến chân của cậu.
Cũng không dám nói bất kỳ từ ngữ nào có liên quan đến “chân trị không hết”. Lục Lê không chỉ nhắc tới chân, mà còn nói tới phương diện có liên quan đến điều trị, không thể nghi ngờ là dậu đổ bìm leo, nhắc lại nổi đau của ông nội nhỏ này.
Ông nội nhỏ ma vương này không lên cơn mới là lạ!
Hứa Từ Dạ ổn định tinh thần, lại run giọng mở miệng: “Ông nội nhỏ à, chúng… Chúng ta có chuyện gì thì nói nói cho qua… Ngài khắc chế cảm xúc của bản thân trước một…”
Thiếu niên ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả ánh mắt cũng chưa cho anh, mắt lạnh băng nhìn cô bé loli trước mặt, mặt tuy mỉm cười nhưng giọng nói lại lạnh, lại sắt bén như dao: “Nói, vừa rồi không còn nói rất hay sao, như thế nào, hiện tại không dám nói tiếp?”
Hết chương 41
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
68 chương
4 chương
57 chương
337 chương
103 chương
75 chương
46 chương
13 chương
88 chương