Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Chương 34 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Hứa Từ Dạ mặt đầy lằn ngang đen.
Hai cha con nhà này một người so một người càng không đáng tin cậy.
So sánh với biểu tình nghẹn lại của Hứa Từ Dạ, trên mặt Lục Quân Hàn lại không có bất kỳ biến hóa nào. Anh mặt không đổi sắc quay đầu nhìn Hứa Từ Dạ nói: “Con bé 3 tuổi.”
“Không phải, không phải 3 tuổi!”
Bé loli cho rằng ba không nghe rõ, lập tức nóng nảy, tay nhỏ lôi kéo ống quần của ba, giọng bé gái đáng yêu mềm mại: “Ba à, là hơn 300 tuổi, không phải 3 tuổi! Ba nghe lầm rồi!”
Lúc 3 tuổi, bé vẫn là một viên trứng cá trắng trẻo mập mạp nha.
Lục Quân Hàn mặc kệ bé, trực tiếp hếch hếch cằm nhìn Hứa Từ Dạ lạnh nhạt nói: “Viết, 3 tuổi.”
Lục Lê: “…”
Thôi được rồi, 3 tuổi thì 3 tuổi!!!
Rốt cuộc ba mới chỉ có 25 tuổi à!
Điền xong thông tin cơ bản, bắt đầu tiến vào giai đoạn kiểm tra.
Kiểm tra tâm lý cũng không có gì rắc rối.
Tinh thần của cô bé lạc quan, con người lại tốt bụng, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, tâm lý khỏe mạnh hơn bất kỳ người nào.
Còn tính cách đánh đánh giết giết… Hứa Từ Dạ không kiểm tra không ra tới.
Anh mở rất nhiều video máu me đầm đìa về chiến tranh, chừng mực đã sớm vượt qua phạm vi trẻ con có thể tiếp thu. Nhưng bé loli một chút hứng thú cũng đều không có.
Sau đó, anh lại căn cứ theo như lời Lục Quân Hàn nói, tìm đoạn phim có tình cảnh giống như lúc đó bật cho cô bé xem… Vẫn không có cảm xúc gì.
Nhưng mà công nhận lá gan đúng thật là rất lớn, lúc xem video, một chút đều không sợ, nhưng cũng không ồn ào giống như lúc ở thư phòng, luôn miệng đòi chém rớt tay người khác.
Ngược lại, đặc biệt yêu thích búp bê Tây xinh đẹp và động vật nhỏ đáng yêu.
Mỗi khi Hứa Từ Dạ mở ra hình ảnh các loại động vật, cô bé biểu hiện như là gặp được người thân trong gia đình vậy, vô cùng vui vẻ.
Nếu không phải Lục Quân Hàn giư con bé, khẳng định con bé sẽ nhào lên ôm màn hình.
Đặc biệt là khi nhìn thấy hình ảnh những con cá Cẩm lý, linh vật của Hải Thành, cô bé loli cười đến nhìn không thấy tổ quốc đâu, bé kéo kéo tay Lục Quân Hàn, giọng bé gái đáng yêu vô cùng vui vẻ chỉ vào mấy tấm hình kia nói: “Ba ba ba! Đây là Lê Lê đó!”
Hứa Từ Dạ nhìn qua: “?”
Lục Quân Hàn mở miệng nhàn nhạt nói: “Con bé xem nhiều phim hoạt hình quá nên mắc chứng ảo tưởng, vẫn luôn cho rằng bản thân mình là cá chép tinh.”
“……”
Hứa Từ Dạ là người từng trải, nên cũng không kinh ngạc nhiều, cười hehe.
“Thật ra điều này cũng rất bình thường, rốt cuộc con nít mà, sức tưởng tượng luôn rất phong phú, thường xuyên tưởng tượng bản thân là công chúa nhỏ, tiên nữ nhỏ, chuyện này đều rất bình thường… Nhưng cá chép tinh thì rất ít, thật ra chỉ cần trưởng thành là hết thôi…”
“Ba!”
Hứa Từ Dạ vừa mới dứt lời, cô bé lại hưng phấn nhảy dựng lên, tay nhỏ chỉ vào một tấm ảnh trên màn hình lớn, giọng trẻ con mềm mại: “Ba, con cũng nhìn thấy ba nè!”
Đó là hình một con sói tuyết, toàn thân trắng tinh như tuyết, đơn độc một mình bước đi ở giữa nền tuyết trắng xóa, đôi mắt đen nhánh rét lạnh sắc bén lộ ra mũi nhọn, nhìn có chút sởn tóc gáy. Phảng phất như giây tiếp theo sẽ lao ra khỏi màn hình, hung hăng cắn xé cổ bọn họ.
Lục Quân Hàn không hé răng.
Hứa Từ Dạ nhìn thoáng qua gương mặt của anh, lại nhìn nhìn con sói trắng cao ngạo lạnh nhạt trên màn hình, sờ sờ cằm, biểu tình như suy nghĩ gì đó: “Nói thật, ánh mắt Lê Lê bé bỏng còn rất chính xác, nhìn nhìn… Hừm! Thật đúng là rất giống mày đó!”
Nói, anh lại cười tủm tỉm nhìn cô bé nói: “Cục cưng, tới tới tới, nhìn chú thử xem, con cảm thấy chú giống loài động vật nào?”
Bọn họ đang nói chuyện, di động Lục Quân Hàn đột nhiên vang lên. Anh vốn định tắt, nhưng nhìn thoáng qua thông tin người gọi, là trợ lý Trần gọi tới. Giơ tay lên ý nói với Hứa Từ Dạ, anh muốn ra ngoài nghe cuộc gọi.
Lục Lê còn chưa có lắc đầu nói, con cũng không biết chú giống loài động vật nào, thì bỗng dưng, một bóng dáng nhỏ toàn thân trắng như tuyết chậm rì rì đi vào tầm mắt bé.
“Meo meo!”
Đôi mắt bé loli “Bá” một chút sáng lên, khóe miệng cong cong.
Đó là một con mèo trắng, lông mềm mại trắng như tuyết, sạch sẽ không có một chút tạp chất, đôi mắt màu xanh da trời trong suốt đến trong sáng, giống như bầu trời trong vắt không mây, mềm mụp một cục, nhìn đặc biệt đáng yêu.
Hứa Từ Dạ nhìn con mèo này, quen thuộc không thể lại quen thuộc hơn.
Hiện giờ, con mèo này xuất hiện tại đây, thuyết minh ông nội nhỏ kia khẳng định cũng đã tới! Mắt đào hoa đột nhiên co rút, đang muốn ra tiếng ngăn cản Lục Lê đừng chạm vào con mèo này!
Nhưng đã không còn kịp rồi, cô bé ngồi xổm xuống, nhanh tay ôm mèo con lông xù xù vốn là đi ngang qua kia vào trong ngực. Ngay sau đó, bé ôm mèo con cong con mắt cười ha ha không ngừng.
Vui vẻ đến không thể vui hơn.
Hết chương 34
Truyện khác cùng thể loại
1741 chương
16 chương
95 chương
31 chương
11 chương
62 chương