Chuyển ngữ: By Chỉnh sửa: BilecDạo này bé nói nhiều về nhà với ba mẹ, không thèm gọi điện cho tôi luôn, rất kì lạ. Lúc công bố điểm chuẩn nghiên cứu sinh, tôi cố tình kiểm tra sớm, còn tính gọi chúc mừng em thi đậu nhưng em lại không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của tôi. Chuyện này làm cho tôi lo lắng không thôi, thật sự rất bất thường. Chờ tới chiều vẫn không nhận được hồi âm. Tôi không biết nhà em ở đâu, bằng không thì nhất định đã xin nghỉ phép chạy qua đó rồi. Tôi nhìn chằm chằm đồng hồ đợi cho đến lúc tan ca, mãi cho đến một giây cuối cùng, tôi khẩn trương cầm túi lên muốn đi, vừa mới vọt đến trước thang máy thì cửa cũng mở ra. Bé nói nhiều đứng bên trong tay cầm một bó hoa, ngạc nhiên nhìn tôi. “Anh ơi. ” Em ấy gọi tôi. Trông thấy em còn nguyên vẹn lành lặn không sứt mẻ miếng nào, cơn giận trong tôi lập tức dâng lên. Bước vào thanh máy, bên trong còn có hai người không quen biết. Tôi cùng bé nói nhiều đứng ở một góc phía sau, thò tay véo mông ẻm một cái coi như cảnh cáo. Em loạng choạng bước lên trước một bước, nhưng chung quy vẫn không dám phát ra tiếng. Ra ngoài thang máy, tôi làm bộ không quen biết ẻm, bước nhanh rời khỏi công ti. “Anh ơi, anh, anh ơi!” Tôi đứng lại. “Tại sao không trả lời tin nhắn của anh? Không phải thi đậu rồi à?” Bé nói nhiều cười “hí hí” hai tiếng, ném vẻ lo lắng vừa nãy qua một bên, thay vào đó là nụ cười xán lạn cực kì cuốn hút. “Anh ơi, tặng cho anh nè. ” Em ấy đưa bó hoa đến trước mặt tôi. Tôi nhận lấy: “Đang yên đang lành mua hoa làm chi? Nếu hôm nay em trả lời tin nhắn của anh thì anh đã mua cho em từ sớm rồi. ” “Ôi anh ơi, đương nhiên là em có lí do của em. Có một tin cực tốt muốn nói cho anh nè. ” Ẻm ôm chặt cánh tay của tôi, nũng nịu như mọi khi khiến tôi lập tức mềm lòng. “Tin tốt gì nào, còn tốt hơn đậu nghiên cứu sinh hả?” “Tất nhiên rồi, chúng mình về nhà rồi nói. ” Được rồi, để anh xem xem em đang ấp ủ âm mưu gì đây. “Anh, chúng ta bắt xe đi, em sợ em không nhịn được nói toẹt ra giữa đường luôn. ” “Vậy em cứ nói đi. ” “Không được! Em sợ anh không thể kiềm chế mà cưỡng hôn em ngay trên giữa phố. ” Tôi cười: “Anh của em không có lưu manh đến mức đó đâu. ” “Ai mà biết được nha. ” Tôi lại tò mò hơn. *** Cuối cùng bé nói nhiều vẫn không nhịn được tới lúc về nhà. Em thì thầm với tôi ngay trên xe. Tôi nghe xong thì giật bắn người cụng đầu lên trần xe. “Đm!” Rất hiếm khi tôi chửi bậy nhưng lần này thật sự là không nhịn được. “Bình tĩnh tí anh gì ơi, kích động đến mấy cũng đừng có đụng hư xe yêu dấu của tôi chớ. ” Tài xế nhịn không được lên tiếng. Bé nói nhiều nói rất đúng, bây giờ tôi quả thực muốn cưỡng hôn em. Tôi bóp chặt hổ khẩu*, ép bản thân mình tỉnh táo lại. *Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ. Chỉ là một câu nói, nhưng lại khiến tôi quên hết tâm trạng buồn bực của cả ngày hôm nay. Em ấy nói: “Anh à, ba mẹ em đồng ý cho chúng ta quen nhau. ” *** Chuyện này với tôi mà nói là một niềm vui không thể ngờ tới. Thật ra chúng tôi chưa bàn sâu về chuyện come out lắm, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Người nhà tôi không can thiệp quá mức vào chuyện hôn nhân của tôi, ngay cả hối thúc tôi kết hôn cũng tương đối ít. Bé nói nhiều còn nhỏ, chưa cần làm tới mức không come out thì không được. Thế thì vì sao bé nói nhiều lại đột nhiên về come out với ba mẹ, lại còn thành công nhỉ? Tôi không thể tưởng tượng nổi. Vừa tới nhà, tôi gấp không chịu được đè bé nói nhiều lên tường mà hôn, hôn đủ rồi mới ôm người ngồi lên sô pha. “Kể lại tỉ mỉ cho anh nghe đi. ” “Kể gì ạ?” “Sự tích anh dũng của em. ” “Được, nhưng mà anh ơi, gần mười ngày rồi chúng ta mới gặp nhau ấy, em cũng muốn học hỏi lại một chút sự anh dũng của anh. ” Bé nói nhiều dán vào bên tai tôi, cố ý hạ thấp giọng, cực kì dụ hoặc. Cả người tôi cứ như bị điện giật, tê dại cả lên. Tôi hôn em lần nữa, đoạn ôm người vào phòng ngủ. .