Bé ngốc!!!

Chương 27

-AAAAAAAAAAAAAA!-Nó hét lên khi nhìn thấy Quân ở trong phòng bệnh của nó-Sao anh còn ở đây? -Có gì mà cô hét to vậy? Tôi có ăn thịt cô sao?-Quân lấy tay bịt tai rồi hét lên với nó -Ai bảo anh chui vào phòng tôi làm gì? Còn ko quay mặt đi chỗ khác? Quân chợt sáng tỏ, cậu cười cười: -Có gì phải xấu hổ chứ? Cái thứ “TV màn hình phẳng” đấy ai thèm xem -Phẳng hay cong gì mặc kệ tôi. Anh có quay mặt đi chỗ khác ko hả? Mặt nó đã đỏ tới tận mang tai nhưng vẫn cứ cố nói cứng. Quân nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nó, bất giác trong lòng nảy lên ý định muốn trêu chọc nó. Nhưng nghĩ lại, nếu nó nổi khùng lên thì cậu khó giữ nổi mạng sống. Nghĩ vậy nên cậu ngoan ngoãn quay lưng lại phía nó. Vừa lúc, cậu cũng nhớ tới mục đích mình quay lại phòng bệnh này: -Nói đi. Cô làm vậy là có mục đích gì? -Làm vậy? Làm vậy là làm gì?-Nó vừa trả lời vừa nhanh chóng mặc quần áo của mình vào -Cô luôn làm những việc khiến ng ta khó hiểu. Tôi ko hiểu, những việc đó mang đến cho cô ích lợi gì? -Nếu ko hiểu thì đừng cố hiểu làm gì. Tôi ko muốn giải thích với anh -Cô đúng là kì lạ. Ng ta muốn hại cô mà cô cũng có thể bỏ qua như thế sao? Quân chờ 1 lúc nhưng ko có tiếng trả lời cậu, cậu vội quay lại. Ko còn ai ở phía sau cả. Chỉ còn khung cửa sổ với tấm rèm bay nhẹ trong gió. Bộ quần áo bệnh nhân đc gấp gọn để trên tủ đồ cá nhân. Cậu khẽ đập vào đầu mình rồi cười haha đi ra khỏi phòng bệnh. Cả căn phòng ồn ào huyên náo ban nãy giờ đã trở thành 1 căn phòng chết với 1 ko khí buồn, ảm đạm và lạnh lẽo. Phía ngoài đg lớn, 1 cô gái mặc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần jeans màu lam chạy nhanh trên đg. Khuôn mặt thanh tú ko biết vì chạy hay vì 1 nguyên nhân nào khác mà đỏ ửng. Mặt trời ban trưa vẫn còn khá gay gắt. Nhưng cô gái vẫn chạy, chạy ko ngừng nghỉ, ko mệt mỏi. Phần như vội vã tiến tới, phần lại như hoảng sợ chạy trốn. .............................. Lúc nó về tới nhà đã là 4 giờ chiều. Nó mệt lả ng, bám vào những song sắt quanh cổng nhà nó. Nó cố lấy lại hơi. Đang còn hổn hển thở thì 1 giọng nói vang lên ở phía sau lưng nó: -Con đang làm cái vậy? Nó quay phắt lại. Khuôn mặt tái mét nhìn mẹ nó. Mẹ nó hoảng sợ chạy lại. -Con làm sao vậy? Sao mặt con tái thế? -Con...con ko sao...chắc...bị...cảm nắng...chút thôi Nó chấn an mẹ nó rồi đẩy cổng vào nhà. Bữa tối hôm nay, mẹ nó nấu toàn những món nó thích ăn. Nhưng nó lại chẳng thích ăn chút nào. Cả ng nó cứ uể oải chẳng muốn làm gì. Vừa ăn xong, nó đang định lên giường đi ngủ thì em nó đập “Bốp” vào vai nó. Nó đau điếng ng nhưng vẫn phải nhịn, chỉ khẽ “A” 1 tiếng rồi quay lại nhìn em nó: -Phong à! Lần sau đừng làm thế. Biết chưa? -Ai bảo Phong gọi mãi mà chị ko chịu nghe? -Vậy à?-Nó cười xoa đầu em nó-Chị hơi mệt, chị muốn đi ngủ -Nếu vậy chị ngủ đi. Phong về phòng đây Em nó vừa chạy ra khỏi phòng thì bố nó cũng bước vào. -Hải Anh, bố có chuyện muốn nói với con -Dạ. Bố ngồi đi-Nó kéo cái ghế ra cho bố nó, còn nó thì ngồi lên giường -Gần đây bố thấy con hơi khác-Nó chột dạ trc câu nói của bố nó-Có phải con đã yêu ai rồi ko? Nó ngạc nhiên nhìn bố nó nhưng qua ánh mắt bố, nó biết bố đang rất lo lắng cho nó. -Ko phải đâu bố. Con ko yêu ai cả -Vậy thì con hãy chú ý sức khỏe chút. Nếu việc học mệt quá thì có thể nghỉ ngơi, bố ko ép con phải đc danh hiệu này danh hiệu kia. Bố chỉ cần con khỏe mạnh là đc. Dạo này bố thấy con gầy đi nhiều, lại còn hay tỏ ra mệt mỏi nữa. Nếu con thấy... -Con ko sao đâu bố. Bố yên tâm đi-Nó cười hiền nhìn bố nó -Ko sao thì tốt. Nhớ giữ gìn sức khỏe đó. Thôi, con ngủ đi -Dạ. Chúc bố mẹ ngủ ngon Bố nó ko nói gì mà chỉ quay lưng đi ra. Nó bật ra khỏi giường ôm chầm lấy bố nó từ phía sau -Bố! Con yêu bố! -Ừ. Nghỉ sớm đi Bố nó vỗ vỗ bàn tay nó rồi đi xuống nhà. Nó đóng cửa phòng lại. Tựa lưng vào cửa, nước mắt nó lăn dài. Nó cứ thế khóc trong im lặng. Nếu so sánh những uất ức nó từng chịu với nỗi khó khăn, bươn trải ngoài xã hội của bố mẹ nó thì có đáng là gì? Vậy mà bố mẹ nó ko nói 1 lời, ko kêu ca, phàn nàn 1 câu, chỉ âm thầm chịu đựng. Nếu vậy thì sao nó ko làm đc? Chỉ vài tháng nữa, nó cũng sẽ chính thức trở thành những ng trưởng thành như bố mẹ nó. Rồi nó cũng sẽ có 1 cuộc sống riêng. Nếu những việc nhỏ nhặt này nó còn chịu đựng ko nổi thì những việc khó khăn hơn sau này nó sẽ phải làm sao?...Ngửa cổ nhìn ngắm bầu trời đêm qua khung cửa sổ, nó thầm hạ quyết tâm. Nó phải sống thật tốt để sau này còn hiếu thuận bố mẹ nó. Nó muốn bố mẹ nó đc sống vui vẻ, hạnh phúc suốt quãng đời còn lại. Nhưng trc đó, hãy để nó đc khóc thỏa thích 1 đêm. Qua đêm nay, nó sẽ phải thực hiện ước mơ của mình, thực hiện lời hứa của mình. Và nó ko muốn cũng ko cho phép mình thất bại....................