Be Mine, Honey!

Chương 4

“Đình Giang! Sáng rồi! Dậy đi!” Long và Châu xông vào phòng Đình Giang, chúng nghe chị giúp việc bảo tối qua cậu Giang có về nhà. “Dậy đi!” Chúng giật mạnh chăn, thề mà Đình Giang vẫn ngoan cố cuộn tròn lại, ngủ tiếp. Bực mình, cả hai đứa nhảy lên người anh, hét ầm ĩ. “Đựơc rồi! Anh dậy rồi đây!” – Đình Giang chào thua, đành phải dậy, tối qua ngủ muộn quá giờ buồn ngủ muốn chết. Cậu cúi xuống hôn mỗi đứa một cái. “Hôm nay, anh đi học cùng bọn em luôn!” – Hai đứa ngẩng khuôn mặt dễ thương lên nhìn Đình Giang. “Um! Chờ anh đánh răng, rửa mặt xong rồi xuống ăn sáng cùng mấy đứa luôn!” * * * Bữa sáng chỉ có bốn anh em ăn với nhau, bố thì đi làm từ sớm, bà dì thì ăn sau. Hai đứa nhóc nói chuyện liên hồi, tranh nhau kể chuyện xảy ra trong những ngày Đình Giang vắng nhà. Đình Quân lẳng lặng ăn, chẳng thèm nói một câu. Hai đứa chẳng hiểu tại sao cứ có mặt anh hai thì anh cả lại im lặng, bình thường anh hay đùa với bọn nó lắm kia mà. Sau chuyện xảy ra đêm hôm đó, Đình Quân không hề nhìn thằng em mình lấy một cái, anh cảm thấy ngượng khi nhìn thấy em. Khỉ thật! Đáng lẽ người cảm thấy xấu hổ phải là nó mới đúng! Anh thường nhìn trộm Đình Giang những lúc cậu đùa với em. Đáng yêu tệ! Anh muốn nhìn mãi không thôi, muốn ôm lấy khuôn mặt xinh xắn kia. Nếu như, nếu như đấy không phải là em của anh, nếu như… * * * “Wa!!!” Tiếng thằng bạn làm Đình Giang giật mình, cậu đang soạn tin nhắn cho Thế Phong. “Sao mày lại có cái này?” – Thằng bạn giật điện thoại trên tay Đình Giang. “Loại này bán đầy ngoài kia mà!” – Đình Giang nhăn mặt, giật lại. “Không phải, ý tao là cái này cơ!” – Nó đưa tay chỉ vào cái hình hai bông hoa hồng. “!?!” “Mày mới về đây cho nên không biết! Đây là huy hiệu của Dương Nguyên gia – một trong ba gia tộc lớn nhất đấy!” Thằng bạn ngó Đình Giang chăm chăm. “Cái này chỉ những người trong gia ộc mới có thôi! Mày chôm ở đâu vậy?” “Bạn tặng! Cái này hiếm lắm hả?” “Chứ sao! Nó chứng tỏ rằng mày là người của Dương Nguyên gia! Chắc cô bé nào tặng hả? Khai thật đi!” “Cô bé” – Đình Giang phì cười. Thế Phong mà là một cô bé!???? * * * “Em nhìn gì mà khiếp thế!” Thế Phong ngừng ăn, từ đầu bữa Đình Giang cứ nhìn anh chằm chằm, nốt sao nổi. “Em đang nghĩ! Anh là người của Dương Nguyên gia?” “Sao? Không ngờ bồ mình lại oách như vậy sao?” “Xì!!” – Đình Giang chun mũi. “Quả là em đã câu đựơc con cá to đúng không?” “Anh tự chui vào lưới mà, em có làm gì đâu!” “Vâng ạ! Em chỉ giỏi đổ tội cho anh thôi! Số anh bị bồ bắt nạt mà! Tội thật!” “Không có! Em không có bắt nạt anh!” “Đựơc rồi, đựơc rồi! Em hiền lắm mà!” – Thế Phong cười lớn – “Sắp Tết rồi, em đi chơi chợ xuân với anh không?” “Tết Nguyên Đán?” “Em chưa từng đón Tết Nguyên Đán đúng không?” “Có mà, hồi còn nhỏ xíu!” “Hồi nhỏ thì biết gì hả, nhóc!” – Anh véo mũi cậu – “Tết là lúc mọi người trong gia đình quây quần lại bên nhau.” “Vui lắm hả anh? Thế thì em mong Tết đến tật nhanh.” “Trẻ con ai cũng thích Tết cả!” “Em không phải trẻ con!” “Ừ thì Đình Giang là người ớn!” “Anh lại trêu em nữa!” – Dình Giang phụng phịu – “Giận anh luôn!” “Đừng có giận chứ nhóc! Em giận thì tối anh ngủ cùng ai!” “Xí!!!” * * * “Thế Phong! Nhìn này! Nhìn này!” “Từ từ để anh thở đã!” Đình Ginag lôi Thế Phong đi xềnh xệch. Đây là lần đầu tiên cậu đi chợ xuân. Cái gì cũng là lạ, cũng thích mắt. Tay cầm hai cái kem bông to sụ, miệng dính đầy đường, lại còn vẫn muốn mua nữa. Hôm nay, trông Đình Giang vui rõ, miệng toe toét cười khiến Thế Phong nao lòng, chỉ muốn ôm. “Anh muốn đón Tết cùng em.” “Đâu có đựơc, em phải ăn Tết ở nàh chứ! Mà anh không về nhà anh à?” “Tốt nhất là em dọn ra ở…” Thế Phong chưa nói hết câu thì mấy người đứng sau xô mạnh Đình Giang khiến cậu ngã chúi vào Thế Phong. “Em ổn chứ?” “Không sao đâu.” Chợt Đình Giang kựng người lại. “Anh…” Rồi cậu lúng túng đẩy Thế Phong ra. “Đình Giang!” Thế Phong quay người lại để nhìn xem ai. Một thanh niên cùng hai đứa nhóc đang hớn hở. Hai đứa nhóc lao đến ôm lấy Đình Giang. “Sao mấy hôm rồi anh chẳng về nhà! Bọn em nhớ anh lắm!” “Tối nay anh về mà!” “Thật không? Tụi em chờ anh ở nhà nhé!” “Đình Giang! Đây là…” “À quên! Thế Phong, đây là anh em – Đình Quân.” – Đình Giang chỉ vào người thanh niên – “Đây là Long và Châu, em em! Còn đây là Thế Phong, bạn em!” Đình Quân đưa mắt nhìn gã đàn ông đứng cạnh Đình Giang. Lúc nãy anh trông thấy hắn ôm cậu, vậy chắc đây là cái gã mà Đình Giang đang hẹn hò, trông khó chịu chết được. Đình Quân cau mặt, cử chỉ đó sao có thể qua đựơc mắt Thế Phong. Anh cũng nhận thấy Đình Giang lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt Đình Quân. “Anh là người hay gọi địen thoại cho Đình Giang hả? Anh định tranh Đình Giang với bọn em?” – Hai đứa nhóc ngó sang Thế Phong, trông chúng cũng dễ thương như anh của chúng vậy. Thế Phong gõ vào trán hai đứa mỗi đứa một cái, anh quay sang Đình Giang. “Giờ anh có việc, em ở lại chơi với mọi người, anh về trước đây!” Có việc? Sao hôm qua anh bảo là hôm nay anh được nghỉ cả ngày.