Bệ hạ nể vợ

Chương 20 : Từng bước từng bước tiến tới.

Một đêm không mộng, Bùi Vận ngồi ở trên giường duỗi lưng một cái, nhớ tới tình cảnh tối hôm qua Bùi Ngang mang theo vẻ mặt như có điều suy nghĩ thất vọng rời đi, nàng liền nhịn không được cười cười, lưu loát xoay người mặc quần áo vào. Mặc lên người chiếc váy thêu hoa trăm điệp, bên ngoài khoác chiếc áo thêu hoa đào giữa mây mù, lộ ra đường cong duyên dáng cùng chiếc cổ thon dài, làn váy nhẹ chạm xuống đất, như mặt nước lướt nhẹ tuyệt vời, nhất động nhất tĩnh đều giống như một bức họa đầy cuốn hút. Ba nghìn sợi tóc đen nhánh khoác ở sau người, nửa búi lên cao nửa thả xuống, trên đầu đơn giản cài một chiếc trâm chi bạch ngọc hồ điệp, hai sợi tóc đen dùng trâm hoa quấn lên rủ xuống ở trước ngực, mặt không bôi phấn càng khiến nàng như cánh hoa mềm mại xinh đẹp, làn da hơi xanh xao được nàng kĩ lưỡng chăm sóc nửa tháng cũng trắng lên chút ít, thoạt nhìn có một nét đẹp khuynh quốc khuynh thành, thêm chút thời gian, chắc chắn danh hiệu đệ nhất mỹ nhân đế đô của Bùi Nguyệt Nhi lần nữa đoạt lại. Nàng soi gương cười một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hiện lên sự tự tin, cho dù mắt có chút sưng đỏ, nhưng không làm mất đi vẻ xinh đẹp không gì sánh được. "Tiểu thư?" Nghênh Xuân bưng bồn rửa mặt đến, đứng ở cửa ngu ngơ kêu lên. "Nghênh Xuân, ta vận y phục này đẹp không?" Bùi Vận nghiêng thân thể nhìn Nghênh Xuân, dắt làn váy dạo qua một vòng cười hỏi. "Đẹp, tiểu thư mặc lên thật là đẹp." Nghênh Xuân gật đầu nhẹ, có chút thương cảm nhìn xem Bùi Vận nói. Lúc này tiểu thư nên có bộ dạng, cuộc sống này. . . "Khanh khách, y phục này thật là đẹp mắt." Nàng cố làm ra vẻ thích thú sờ sờ tay áo nói, kỳ thật trong lòng vô cùng khinh thường, đời trước nàng ngay cả phượng bào đã mặc qua, còn có cái gì mà cảm thấy hứng thú, bất quá không muốn cho Nghênh Xuân cùng mẫu thân nhìn ra sự khác lạ. Huống chi những bộ quần áo này là cũ, cũng không phải đồ đáng giá , nàng đã sớm biết Triệu Kim Vân lòng dạ hẹp hòi, dù bề ngoài hào phóng, đối với kẻ địch, bà ta lại có thể đưa ra quần áo tốt cho nàng cùng mẫu thân mặc? Đây cùng lắm là đồ đã mặc qua của Bùi Nguyệt Nhi thưởng cho nha hoàn ăn mặc, hiện tại lại từ chổ nha hoàn đưa tới đây đổi mới đưa cho nàng mặc. A, muốn làm xấu nàng đúng không? Cho rằng đổi mới một chút có thể lừa dối? Vậy thì xem quân cờ ai đi cao siêu hơn. "Tiểu thư rửa mặt đi, sáng nay lão gia muốn đi qua cùng Phu tiểu tỷ cùng nhau ăn ở đây." Nghênh Xuân nói, nghĩ tới đây tâm tình nàng không khỏi nghĩ thoáng một chút, Phu tiểu tỷ cuối cùng sống đến được . . . "Phụ thân muốn cùng chúng ta ăn cơm?" Vốn là đoán được Bùi Vận lại kinh ngạc nói, bộ dạng giả vờ thụ sủng nhược kinh. "Vâng, tiểu thư, ngươi cùng phu nhân. . . Cuối cùng cũng hết khổ , chỉ hy vọng lão gia biết phu nhân trong sạch, để cho tiểu thư phu nhân không hề mơ hồ oan." Nghênh Xuân gật đầu nhẹ, chóp mũi có chút chua xót. "Vậy thì không còn gì có thể tốt hơn, nhưng, chuyện đã qua mười năm, còn có thể điều tra rõ sao?" Bùi Vận nhận lấy chiếc khăn Nghênh Xuân đưa cho thấp giọng nói. "Nhất định có thể, haizzz, sáng sớm đã chọc tiểu thư mất hứng, Nghênh Xuân thật đáng đánh đòn." Nghênh Xuân đột nhiên cười nói, nhận lại khăn từ Bùi Vận thay nàng bắt đầu lau mặt. "Ai dám đánh Nghênh Xuân ta liền đánh người đó, ai cũng không thể bắt nạt người của ta." Nàng hừ mũi khinh bỉ nói. Nghênh Xuân cười cười, khuôn mặt xinh đẹp ra vẻ yếu ớt. Bùi Vận đưa thay sờ sờ trên cổ họng của nàng ta có vết sẹo, "Nghênh Xuân, ta nhất định sẽ chữa lành cổ họng của ngươi ." Nghênh Xuân tay run lên, nhìn Bùi Vận có chút không thể tưởng tượng nổi, lập tức lạc giọng cười cười, "Nghênh Xuân cuống họng là từ nhỏ đã như vậy , tiểu thư chớ vì Nghênh Xuân phí tâm." Bùi Vận lắc đầu, súc miệng. Nghênh Xuân cuống họng đến tột cùng là xấu như thế nào, Bùi Vận cũng nhờ đời trước, trong lúc vô tình biết rõ . Nghênh Xuân tám tuổi lúc, nàng ta bị cha mẹ bán cho Bùi phủ, lúc ấy Bùi gia còn chưa có ở riêng, bởi vì Nghênh Xuân lớn lên rất tôta, giọng nói lại hay, hát điệu hát dân gian vô cùng êm tai, mười tuổi năm ấy, Bùi gia đại gia coi trọng nàng, Bùi đại phu nhân lại là một bình dấm chua khổng lồ, không dám hiển nhiên phá hủy mặt Nghênh Xuân, bà ta liền phá hủy đi cuống họng Nghênh Xuân, hãm hại cho Nghênh Xuân uống nhất viên hỏa than, khiến cho Nghênh Xuân suýt nữa bị phỏng cổ họng bỏ mạng. Nữ nhân Bùi gia, thật sự là ác độc. . . Một ngày nào đó, nàng sẽ đem bọn họ nợ mẹ nàng cùng Nghênh Xuân , toàn bộ đòi lại hết. . . Bùi Vận từng bước từng bước đi về hướng phòng trước, đằng kia rèm thêu hoa trăm điệp, trên váy bươm bướm theo động tác uyển chuyển của nàng phảng phất như đang sống, nhẹ nhàng nhảy múa, xa hoa. Bùi Ngang thấy nàng lúc này, trong nháy mắt kinh diễm một phen, nàng lặng lẽ giả trang, ngoại trừ da điểm vàng, đơn giản mà nói chính là phiên bản Tần Tình năm, mà nàng đi đường tư thái ưu nhã thong dong, so với ma ma huấn luyện qua Bùi Nguyệt Nhi còn cao quý trang nhã hơn nhiều. Chỉ là, Bùi Vận mặc thân y phục như thế lại có chút quen mắt? "Nữ nhi bái kiện phụ thân, mẫu thân." Nhìn thấy Bùi Ngang, Bùi Vận đoan trang cúi nhẹ người xuống, có chút ngượng ngùng nói. Tần Tình nhìn thấy Bùi Vận lần này cũng kinh ngạc một phen, không phải là kinh ngạc Bùi Vận vận cách ăn mặc như thế, Bùi Vận từ nhỏ đã xinh đẹp nàng biết rõ, nhưng nàng một bộ lễ nghi, sao nữ nhi nàng lại làm được hoàn hảo, nàng không khỏi có chút nghi ngờ. "Vận Nhi tri lễ như vậy phụ thân thật sự cảm thấy bội phần vui mừng." Bùi Ngang cười đỡ nàng dậy mà nói. "Đều là mẫu thân dạy hảo." Bùi Vận ngượng ngùng cúi đầu xuống cười nói. Bùi Ngang tán thưởng vui mừng nhìn thoáng qua Tần Tình, làm cho Tần Tình cũng là ngượng ngùng không thôi, hờn dỗi nhìn Bùi Vận. "Mẫu thân ~ Vận Nhi biểu hiện được không? Tối hôm qua lúc trở về nhà Vận Nhi đã luyện một hồi lâu đấy." Bùi Vận đối với nàng nhếch miệng cười một tiếng, hướng phía nàng đi tới, nàng thân mật khoác cánh tay Tần Tình, nhẹ giọng nói. Tần Tình sững sờ, nhớ tới tối hôm qua trong phòng Bùi Vận đèn xác định sáng một hồi lâu mới tắt, nàng đau lòng ngắm Bùi Vận, sờ sờ đầu của nàng "Con vẫn còn nhỏ, lần sau đừng thức đêm như vậy, ban ngày nương cũng có thể dạy con." "Đúng vậy mẫu thân." Bùi Ngang nhìn hai mẹ con, trong nội tâm cảm giác được rằng đây chính là người một nhà, hắn không khỏi đối với mình tán thưởng, đón các nàng trở lại quyết định để ba người đoàn tụ là quyết định sáng suốt. "Mẫu thân, người xem hôm nay con có xinh đẹp hay không, lần trước chứng kiến đại tỷ tỷ cùng ngọc đào tỷ tỷ mặc đã cảm thấy rất đẹp mắt, Vận Nhi hiện tại cũng có thể mặc đẹp mắt như vậy sao." Bùi Vận ở Tần Tình trước mặt xoay một vòng nói, làm bộ không nhìn thấy Bùi Ngang trong nháy mắt chìm xuống mặt. Lúc đầu hắn đã hoài nghi quần áo trên người Bùi Vận sao lại nhìn quen mắt như vậy, hắn còn nhớ rõ hai năm trước Bùi Nguyệt Nhi còn mặc bộ này múa cho hắn xem, về sau đã cũ liền thưởng cho các nha hoàn bên người. Hiện thời y phục này đổi mới một chút, lại lại đến Bùi Vận trên người, này Triệu Kim Vân làm sao sẽ làm như thế chuyện? Uổng hắn đối nàng một phen tín nhiệm. . .