Bệ hạ nể vợ

Chương 19 : Mĩa mai​

Nghe được những lời này của Nghênh Xuân, Bùi Vận nhịn không được nức nở đứng lên dọa Nghênh Xuân kêu to một tiếng, còn tưởng rằng nàng gặp ác mộng, vội vàng đứng dậy đưa ngọn đèn trong tay ngọn đèn đặt trên bàn, sau đó chạy tới đem nửa người Bùi Vận ôm lên trên chân mình, khom người ôm lấy bã vai mảnh khảnh của Bùi Vận, cánh tay nhẹ nhàng vỗ vỗ. Nghênh Xuân như vậy càng giống như một trỉ kỉ ôn nhu, Bùi Vận trong lòng càng thêm khổ sở, nàng không khỏi nhớ tới kiếp trước Nghênh Xuân chết, ánh mắt lúc ấy là "tuyệt vọng" "không cam lòng" nhưng nàng cái gì cũng không làm được, nàng vì Phượng Hàn Trần kia phụ bạc kia, ngày đêm thức trắng biên soạn binh pháp Tôn Tử, lúc ấy các nàng ở trong sân, Nghênh Xuân bị người khác thay nhau bắt nạt, đổ đủ thứ dơ bẩn cũng không nguyện lớn tiếng cầu cứu vì sợ nàng phải chịu hại, mà nàng lại vì tên đầu sỏ gây nên mà hưng phấn soạn sách, giành tiền đồ. Mới đầu giọng còn nức nở sau biến thành khóc rống, bất luận Nghênh Xuân dỗ giành như thế nào cũng không nghừng khóc, Bùi Vận thủy chung không nói lời nào chỉ khóc, luôn đắm chìm trong sự đau khổ bên trong. Đêm thanh tĩnh, tiếng khóc đau đớn đến xé ruột xé gan của Bùi Vận trong tiểu viện càng thêm quỷ dị, làm cho mọi người chú ý, không chỉ Tần Tình đến mà ngay cả Bùi Ngang cũng đến đây. "Tiểu thư chắc là gặp ác mộng ." Nghênh Xuân xấu hổ khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Bùi Ngang, nàng nửa đêm nghe có tiếng động liền đến xem ngay, cũng chưa kịp mặc quần áo nghiêm chỉnh, chỉ khoác áo khóc ngoài rồi đến đây, hơn nữa Bùi Vận ôm thắt lưng của mình không nhúc nhích được, hiện tại đối mặt với Bùi Ngang, mặc dù hắn ta quay đầu đi, nhưng quần áo không nghiêm chỉnh nàng cũng có chút lúng túng. Khi Bùi Ngang vào cửa Bùi Vận cũng đã khóc nhỏ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong lòng Nghênh Xuân không ngừng nức nở , chỉ là nàng đột nhiên xúc động, không nghĩ tới càng khóc càng không thể dừng lại được, tiếng khóc đem luôn Bùi Ngang dẫn tơi đây. Thế nhưng Bùi Ngang đến đây, nàng dứt khoát theo lời nói của Nghênh Xuân nàng đang gặp ác mộng, đưa người cha cặn bã này chiếu cố "mĩa mai" một phen. "Phụ thân, phụ thân, Vận Nhi thật sự rất nhớ phụ thân, vì sao phụ thân không đến thăm Vận Nhi, mỗi khi con trộm đi ra ngoài nhìn thấy phụ thân đối tốt với đại tỷ tỷ con rất hâm mộ tỷ ấy, mẫu thân phụ thân cưng chiều Vận Nhi nhất nhưng tại sao lớn như vậy rồi ngay cả gặp phụ thân một tý cũng khó như vậy. Bùi ngang nghe Bùi Vận "Nói mê" , trong lòng thật sự vô cùng đau đớn, cũng áy náy cực kỳ, lúc trước vốn tưởng rằng Tần Tình đem đứa nhỏ đưa hậu viện sẽ tốt hơn môt tý, dù sao lúc ấy hắn đối Tần Tình vẫn còn quan tâm, lại không nghĩ rằng... "Mẫu thân luôn nói với Vận Nhi phụ thân yêu thương cưng chiều Vận Nhi nhất , nhưng từ nhỏ đến lớn Vận Nhi đều chưa từng có qua cảm giác được phụ thân che chở, ngày đó đại tỷ tỷ đem con ra đẩy xuống đất, chảy rất nhiều máu, Vận Nhi thật sự rất đau, nghĩ đến mình sắp chết, thật sự muốn gặp phụ thân một lần, chính đại tỷ tỷ nói thêm rằng Vận Nhi là nghiệt chủng. . . Phụ thân, Vận Nhi không phải là nghiệt chủng, phụ thân, mẫu thân yêu người như vậy, làm sao có thể cùng người có tư tình? Mẫu thân tổng nói phụ thân yêu hai mẹ con nhất, ta luôn rất tin tưởng, nhưng khi biết mình sắp chết, mới hiểu được. . . Cũng chỉ vì yêu, cũng không thể tín nhiệm đối phương vô điều kiện tín nhiệm đối phương, bằng không. . . Phụ thân làm sao lại không tin tưởng mình, nhìn qua không phát hiện ra bên trong có mờ ám? Ngay cả tiểu hài tử như con cũng hiểu, phụ thân người sao lại không rõ? Chẳng lẽ ngươi tự nhận là. . . Người không thể so với những vị ưu tú tuấn mĩ sao? Phụ thân ở trong lòng Vận Nhi, luôn luôn là người tuấn mĩ vĩ đại nhất. . ." Bùi Ngang nghe Bùi Vận ở "Trong mộng" đối với hắn lên án, đau lòng, tự trách, thương tiếc cùng nghi hoặc toàn bộ xông lên đầu, trong nháy mắt giống như thức tỉnh, tựa hồ có cái gì chợt lóe lên, lại không kịp bắt lấy, nhưng trong lòng lại có cơ sở để cho hắn tức giận dĩ nhiên là người bấy lâu nay hắn thương yêu, thoạt nhìn lúc nào cũng nhu nhu nhược nhược, nữ nhi thiện lương hào phóng, nghe Bùi Vận nói, chắc hẳn nàng ta thường đi đến hậu viện, còn hay làm khó dễ hai mẹ con này, hơn nữa biết rõ Tần Tình vì sao lại phải ở trong hậu viện? Chẳng lẽ sau lưng hắn Triệu Kim Vân thường gây ra những chuyện này cho hài tử này sao? "Nghênh Xuân, Nghênh Xuân, lạnh quá, mẫu thân, Vận Nhi muốn cùng mẫu thân ngủ, gió thật lớn, mưa lại nhỏ trên người Vận Nhi , mẫu thânmau mau ômVận Nhi, Vận Nhi lạnh quá. . ." Bùi Vận đột nhiên nói sang chuyện khác, ôm Nghênh Xuân run lẩy bẩy nức nở nói, làm cho Bùi Ngang không khỏi liên tưởng đến cái hậu viện kia "Gió mặc gió, mưa mặc mưa" phòng cỏ tranh, lại cảm thấy áy náy không thôi. "Vận Nhi. . ." Tần Tình đi đến, khóe mắt ngập nước ôm Bùi Vận từ Nghênh Xuân ôm nữ nhi mình vào lòng, nghĩ tới Bùi Vận nphải cùng nàng cực sợ sống trong gian phòng bằng cỏ tranh kia, trong lòng luôn tự trách mà chảy nước mắt. Đều tại nàng sai, nếu như lúc ấy nàng phòng bị cảnh giác cao một chút, thì hôm nay Bùi Vận sẽ không phải theo nàng chịu nhiều khổ cực như vậy, mang Bùi Vận tới hậu viện cũng chỉ sợ Triệu Kim Vân gây bất lợi cho nàng, nhưng chưa từng muốn Bùi Vận phải mất đi tình thương của cha, lúc Bùi Ngang đã đối với nàng hết hy vọng, nàng làm sao dám mạo hiểm đem Bùi Vận đặt ở tiền viện như hang hổ hang sói đây. . . Ánh nến trong đêm yên lặng chiếu lên mình, bên ngoài ngẫu nhiên thổi lên một trận gió thổi lên cành cây ngoài cửa sổ trắng xanh rít rít vang lên, nghịch ngợm theo khe cửa sổ chạy vào mang theo ánh nến nhảy múa, suýt nữa làm cho ánh nến quên mất nhiệm vụ của mình, cũng may giỏ cũng chỉ là gió, tự nhiên nó đến vội vã, rồi rời đi cũng vội vã, cùng ánh nến vui vẻ trong nháy mắt, sau vui vẻ lại một mình chảy sáp, có ai quan tâm nó hỉ nộ ái ố? Trong phòng tĩnh đến mức có chút nặng nề, Bùi Ngang đứng nhìn Tần Tình cùng Bùi Vận, cảm giác khoảng cách vớicác nàng gần như vậy, lại cảm giác thật xa, rõ ràng chỉ có hai bước ngắn ngủi, hắn muốn đi tới lại giống như là “thiên sơn vạn thủy”. Mười năm này, hắn vẫn luôn làm cho mình không phải suy nghĩ, không cần đến xem, hắn muốn làm cho Tần Tình cảm nhận một chút đau khổ của sự phản bội, mới đầu mỗi lần hắn sắp sửa bước vào hậu viện, trong đầu liền không ngừng hiện lên hình ảnh nam nhân nằm ở bên cạnh nàng, áo quần rối loạn xộc xệch, chân hắn lúc đấy không động đậy nổi, cảm giác như bị rắn cắn một miếng, đau đớn tràn đến, liền lập tức rụt trở về.