Bệ Hạ, Không Thể!!

Chương 7 : Cưỡng bách sủng hạnh

Edit: Han Sau nụ hôn cuồng bạo đáng sợ kia, Nhiễm Diên từ giữa cánh tay Quý Thịnh mềm mại xụi xuống trên đài trang, gấp gáp hô hấp, sức lực quanh thân trong khoảnh khắc như bị rút đi, thất thần phủ ở trên đài gỗ trầm hương, trong miệng lưỡi bị hôn đến đau nhưng vẫn cố nhịn không rơi lệ. Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng.... Quý Thịnh đem mũ miện trên đầu ném lên đài trang, chuỗi ngọc trên mũ đập vào mặt bàn, tiếng vang giòn tan, thân mình mảnh mai của Nhiễm Diên chấn kinh run lên, dưới ánh sáng dạ minh châu, chỉ thấy nửa má nàng trắng mịn như bột mì, mỹ lệ diễm dật, khuôn mày cong cong đẹp như yên như họa, môi nhỏ anh đào đỏ bừng trong suốt, trên mặt còn lưu lại nước miếng của hắn. "Nơi này sưng lên rồi." Ngón tay thon dài thương tiếc mà vỗ về môi nàng, nơi đó kiều nộn làm hắn yêu thích không buông tay. Nhiễm Diêm trừng mắt đẹp nhìn về phía hắn, trên ống tay long bào huyền sắc thêu từng con kim long, dữ tợn giống như hắn, làm nàng khủng hoảng. "Chúng ta.....Không thể." Hơi thở nàng không đều, kiều âm nhỏ nhẹ nhu nhu, tràn đầy không cam lòng cùng sợ hãi. Quý Thịnh câu môi cười, dạ quang sáng ngời chiếu lên trên khuôn mặt hắn tuấn mỹ lạnh lùng, trong mắt lại toát ra lửa nóng hung ác nham hiểm, thêm vào vài phần tà tứ làm lòng người kinh sợ. Hắn không chờ được nữa rồi. Bàn tay to cường thế giữ ở sau cổ Nhiễm Diên, thoáng dùng sức liền đem nàng xách lên toàn bộ, nâng khối thân thể ôn hương nhuyễn ngọc mềm mại của nàng chặn ngang ôm ở giữa cánh tay, liền từng bước từng bước một đi về phía giường trướng có mái vòm khắc kim hoa giữa nội điện. "A!" Nhiễm Diên bị Quý Thịnh trực tiếp ném lên đệm gấm mềm thêu hoa lê, huân hương nhàn nhạt làm nàng khôi phục vài phần khí lực, biết được kế tiếp hắn muốn làm gì, bản năng liền muốn trốn đi. "Muốn đi nơi nào?" Quý Thịnh cười lạnh bắt lấy mắt cá chân nàng, tay to không cần dùng nhiều sức kéo một cái, Nhiễm Diên liền bị kéo trở về giữa giường lớn, ngay tức khắc Quý Thịnh đã đem nàng đè chặt chẽ ở dưới thân. "Không cần!" Thân hình hắn cao lớn dị thường, lại còn từ trên cao nhìn xuống ánh nhìn áp chế, bóng ma đáng sợ bao phủ lên người nàng, gò má Nhiễm Diên trở nên trắng bệch, tràn ngập sợ hãi. "Vì sao không cần? Phụ vương chưa bao giờ sủng hạnh qua nàng, phu nhân chẳng nhẽ không nghĩ nếm thử tư vị tình dục?" "Ngươi, sao ngươi biết được?" Ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng chậm chạp du tẩu trên ngũ quan tinh xảo của nàng, phác họa thần sắc ngạc nhiên của Nhiễm Diên, một đôi mắt trong trẻo long lanh như nước hồ thu, đồng tử tối tăm lại hơi co lại chứa đựng đều là nỗi sợ hãi với hắn, Quý Thịnh chỉ cảm thấy một cỗ khô nóng kỳ diệu ở giữa bụng chậm rãi lan tràn. Hắn yêu cực kỳ dáng vẻ này của nàng. "Việc Phụ vương không thể giao hợp được, chính là do ta cho người đi hạ dược....Tất cả chỉ bởi vì nàng." Vì nàng, hắn khiến Phụ vương mình không thể sủng hạnh cung phi; vì nàng, hắn thậm chí ngay cả cơ nghiệp vương tử cũng đều không muốn tiếp nhận; vì nàng, hắn giấu tài trở về đoạt vị, chỉ vì có thể đem nàng ôm vào trong ngực. Hiện tại, nàng rốt cuộc đã trở thành của hắn, để tùy ý hắn sủng ái. Quý Thịnh cầm lấy ngón tay nhỏ nhắn của nàng ngậm vào trong miệng, môi lưỡi ướt át nhẹ mút, ngón trỏ mảnh khảnh non mịn làm hắn mê muội, tựa hồ như trên người nàng mỗi một chỗ đều tản ra loại ma lực làm hắn điên cuồng. Ngón tay đau nhức khiến Nhiễm Diên phục hồi lại tinh thần, dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên xem hắn, nhìn Quý Thịnh biến thái mà liếm ngón trỏ nàng đến đỏ bừng, hắn thiếu chút nữa đã cắn đứt đầu ngón tay nàng, Nhiễm Diên đau đến hít một hơi, không thể nhịn được nữa. "Thật hối hận lúc trước đã không giết ngươi!" Đáng lẽ ngay lúc hắn đi Đại Mẫn thành, Nhiễm Diên không nên dung túng Trọng Tuyên nương tay nhân từ mới phải, nếu là khi đó giết Quý Thịnh, hôm nay nhất định nàng đã trở thành Thái Hậu của Yến Quốc, mà không phải như bây giờ, bị hắn tùy ý đè xuống dưới thân, cưỡng bách sủng hạnh! Quý Thịnh mày kiếm hiên ngang hơi nhíu, nhả ngón tay sắp chảy máu của Nhiễm Diên ra, bàn tay với các đốt cứng cáp bắt đầu thong thả ung dung cởi bỏ ngọc đái quân vương bên hông, xiêm y rườm rà cùng ngọc bội rơi xuống đất không ngừng phát ra tiếng vang, giây lát sau vương bào và mười hai lớp áo đều đã bị trừ bỏ hết, chỉ còn lại vạt áo lót thêu du long nửa mở, lộ ra lồng ngực cứng rắn tinh tráng của hắn. Toàn bộ quá trình, hắn đều nhìn Nhiễm Diên. "Hối hận? A Diên, lựa chọn Trọng Tuyên là sai lầm lớn nhất của nàng, nhớ kỹ, từ nay về sau....." Hắn đem đôi tay chống ở hai bên sườn, cúi người kề sát lên người nàng, bốn mắt nhìn nhau, chỉ nghe giọng hắn trầm thấp lạnh lẽo: "Bổn vương chính là nam nhân của nàng, nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta." Nhiệt tức nóng rực cuồng vọng phun lên mặt nàng, mắt thấy đôi môi nam nhân hướng môi nàng hôn tới, Nhiễm Diên ngoảnh mặt tránh đi, bạc môi liền dán lên trên má. Quý Thịnh không khỏi bật cười, tiếng cười đầy bá đạo bất tuân. Hơi nâng thân lên, hắn dùng một tay lột mở áo khoác mỏng của Nhiễm Diên, ở khoảnh khắc vai ngọc gáy ngọc tuyết trắng đến lóa mắt lõa lồ trong không khí, sau khi Quý Thịnh thất thần mấy giây ngắn ngủi, ánh mắt liền rực lên lửa nóng hung quang thiêu đốt. "Tránh ra! A!" Nhiễm Diên thét đến chói tai, nhưng vẫn không ngăn cản được bàn tay hắn luồn ra sau cần cổ nàng loại bỏ nút thắt yếm ngực..... Mỗ tác giả: Nam chủ là người bá đạo, muốn nhất thống thiên hạ, đồng thời còn cuồng sủng thê (^o^)/