Viêm Hồng Sa trở lại Lệ Giang, không lấy gì làm hào hứng. Cô tìm Hoắc Tử Hồng trưng cầu ý kiến, hai người ngồi trong góc khuất của quán bar, vẻ mặt đều nặng nề nghiêm trọng, Một Vạn Ba cố ý kiếm cớ đi ngang qua, nghe thấy Viêm Hồng Sa nói: “Cháu phải trả hết à? Nếu bán nhà rồi vẫn chưa đủ thì sao?” Một Vạn Ba quay lại, Tào Nghiêm Hoa đang dài cổ giương mắt nhìn về bên đó, gấp gáp hỏi thăm tin tức: “Sao rồi sao rồi?” Một Vạn Ba nói: “Thế sự đúng là khó lường mà, hôm trước vẫn còn là phú bà, sáng sau nhà cao cửa rộng đã đi tong, tất nhiên cũng tại ông chú ông nội kia của cổ chẳng làm được chuyện tốt lành gì.” Tào Nghiêm Hoa nói: “Toàn là nợ nần của chú em ấy, em Hồng Sa phải gánh món nợ này thật qua oan. Nếu muốn báo ứng thì phải báo ứng lên đầu lão Viêm mới phải.” Một Vạn Ba lại không cho là thế: “Đời trước trồng cây, đời sau hưởng mát. Phú bà hưởng mát lâu vậy rồi, hiện giờ gánh chút trách nhiệm liên quan cũng là chuyện bình thường mà.” Tào Nghiêm Hoa trừng hắn. Bên kia dường như đã nói chuyện xong xuôi, Viêm Hồng Sa ủ rũ cúi đầu qua đây. Tào Nghiêm Hoa nói: “Em Hồng Sa, em đừng ỉu xìu như thế, vẫn còn bọn anh mà, bọn anh có một miếng cơm nhất định sẽ chia cho em một ngụm canh, thế nào cũng sẽ không để em chết đói. Nếu em thật sự bị bắt giam, bọn anh sẽ nghĩ cách kiếm tiền chuộc em ra.” Gã gợi hi vọng cho cô: “Tòa nhà đó của nhà em hẳn là trị giá không ít tiền đâu nhỉ, nếu còn chưa đủ, anh cùng em đi Tứ Trại một chuyến vậy, đừng quên, chúng ta còn có một đống đá quý ở đấy, nếu vẫn không được thì chúng ta còn cả bất động sản nữa!” Gã giơ tay chỉ thẳng về phương hướng Phượng Hoàng Lâu. Viêm Hồng Sa nói: “Không phải tôi buồn phiền gì đâu, gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, tôi chỉ là cảm thấy…quá sức mệt mỏi thôi.” Cô ngồi xuống cái bàn cách quầy rượu gần nhất, nhoài người úp sấp, trán đặt lên mặt bàn, bím tóc đuôi ngựa ngang bướng cong lên. Một Vạn Ba nhìn cô đăm đăm, nhìn một hồi, bỗng cảm thấy thổn thức. Ngẫm lại, hình như Hồng Sa đúng là người xui xẻo nhất. Mình là lưu manh, đi đến đâu chỉ cần có cơm ăn có chỗ nằm là được, chẳng sao cả, Tào Mập cũng vậy, sức chịu đựng của trộm cắp rất lì, La Nhận thì không phải là người luôn rồi, xảy ra nhiều chuyện như vậy mà chưa từng thấy anh ta tỏ ra hoảng sợ bao giờ. Cô chủ nhỏ dù không biết tại sao lại đa nhân cách, nhưng ít nhất cổ còn có người yêu người thương… Nghĩ kĩ thì, Viêm Hồng Sa thực ra còn kém may mắn hơn Mộc Đại một chút, vô lo vô nghĩ sống đến tận giờ, bỗng nhiên liên tiếp mất người thân, lại phát hiện ra sự thật khó mà chấp nhận nổi về cách nhà mình kiếm tiền ăn lộc, tài sản bị thu hồi, còn lại côi cút có một mình, không khóc lóc không ầm ĩ không đòi thắt cổ, vẫn đang suy nghĩ xem nên giải quyết nợ nần thế nào… Một Vạn Ba đột nhiên cảm thấy cô thật đáng khâm phục. Hắn pha một tách cà phê, trên lớp bọt trên mặt cốc vẽ một cái mặt cười thật lớn. Bưng qua cho cô, nói: “Tôi mời này.” Viêm Hồng Sa ngẩng đầu, ngờ vực nhìn hắn, sau đó cầm thìa nhỏ khuấy khuấy cốc cà phê: “Cậu mà tốt bụng vậy á? Không bỏ thuốc vào đấy chứ? Uống vào tiêu chảy chắc luôn…” Cái đệch! Tào Nghiêm Hoa đứng một bên lạnh nhạt bỏ đá xuống giếng: “Tam Tam, bình thường cái mặt bất lương của cậu vốn đã rõ rành rành ra đấy rồi, giờ còn giả bộ ấm áp bác ái làm gì nữa, tự dưng ân cần, không gian cũng trộm…” Đù má ông nhé Tào Mập, muốn chết hả! Một Vạn Ba đang sẵn cầm gói đường trong tay, ném thẳng luôn về phía Tào Nghiêm Hoa, gã tránh rất nhanh, cổ co rụt lại, gói đường bay sượt qua đỉnh đầu gã, đập lên một bức tranh treo trên tường. Tào Nghiêm Hoa sợ hại thán phục tốc độ phản ứng của mình: Hoàn toàn là thân tùy tâm động, xem ra nền tảng võ công luyện mấy ngày nay không uổng chút nào. Gã dương dương đắc ý, đang định châm chỉa Một Vạn Ba mấy câu thì chợt phát hiện ra, Một Vạn Ba căn bản là không nhìn gã. Hắn đang cau mày, nhìn chằm chằm vào bức tranh mà gói đường vừa đập lên, sau đó đứng dậy, đi tới trước bức tranh săm soi. Viêm Hồng Sa tò mò, dùng khẩu hình hỏi Tào Nghiêm Hoa: Hắn làm gì thế? Tào Nghiêm Hoa cũng chẳng hiểu ra làm sao. Bức tranh kia có gì đặc biệt à? Trên tường quán bar, vì để tăng thêm vẻ phong tình, có treo một số bức tranh có phong cách độc đáo, cũng chẳng có gì là lạ, trên thực tế, Họp Tan Tùy Duyên còn dành hẳn một mặt tường cho khách thỏa sức viết vẽ tùy thích. Bức tranh kia là bản sao chép danh tác “Sóng lừng ngoài khơi Kanagawa” thuộc trường phái ukiyo-e của Katsushika Hokusai (*). Hình vẽ cũng rất đơn giản, chỉ là thuyền đánh cá giữa lòng sóng lớn, xa xa là núi Phú Sĩ điềm tĩnh. (*) Ukiyo-e là một thể loại nghệ thuật phát triển mạnh mẽ ở Nhật Bản trong khoảng thế kỉ XVII đến XIX. Các nghệ sĩ thuộc thể loại này sản xuất những bản in và tranh mộc bản về các đối tượng như những thiếu nữ đẹp, diễn viên kabuki, đô vật sumo, các cảnh trích từ những câu chuyện lịch sử và dân gian, cảnh đẹp du ngoạn, thực động vật và kể cả nội dung khiêu dâm. Thuật ngữ ukiyo-e có nghĩa là “(những) bức tranh của thế giới hư ảo”. Katsushika Hokusai (1760-1849) là một nghệ sĩ, họa sĩ chuyên dòng ukiyo-e của thời kì Edo, được biết đến nhiều nhất với tư cách là tác giả của loạt tranh mộc bản “Ba mươi sáu cảnh núi Phú Sĩ”, trong đó có tác phẩm “Sóng lừng ngoài khơi Kanagawa” đã trở thành biểu tượng của Nhật Bản. <img alt=kanagawa src="https://le4fevrier.files.wordpress.com/2019/06/kanagawa.jpg" data-pagespeed-url-hash=1866639129 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Tào Nghiêm Hoa cũng tiến lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn Một Vạn Ba, Viêm Hồng Sa cảm thấy trong lòng có chút không yên, bèn bưng cốc cà phê lên uống một ngụm lớn. Miệng đắng ngắt, bỗng nhớ ra: Ờ quên mất, gói đường bị Một Vạn Ba ném mất rồi còn đâu. Có điều, Một Vạn Ba đang nhìn gì vậy nhỉ? Cửa lớn bị đẩy ra, kéo theo chuông gió Đông Ba treo ngoài cửa, kèm theo đó là tiếng Sính Đình lảnh lót: “Anh Tiểu Đao!” Cả người Một Vạn Ba run lên, rùng mình, bạch bạch bạch lùi ra sau ba bước. La Nhận dẫn Sính Đình sang đây cùng, nhìn một cái, cả quán rượu thu hết vào mắt, Tào Nghiêm Hoa vẻ mặt khó hiểu, Viêm Hồng Sa đang ngẩn người, và cả… Ánh mắt anh chuyển qua chuyển lại giữa Một Vạn Ba và bức tranh: “Nhìn gì vậy?” *** Chú Trương dẫn Sính Đình vào bồn rửa chén trong quầy bar, cô rất thích thú với lao động, miệng ngâm nga hát, vòi nước mở thật to, bọt nước văng tứ tung, bắn lên mặt cô. Cô cười khanh khách, chống tay lên quầy bar ngẩng đầu lên, muốn để đám La Nhận xem khuôn mặt lấm lem của mình. Sau đó, sắc mặt sầm xuống, tỏ ra tức giận. Không ai xem cô, họ đang ngồi túm tụm lại với nhau, xem bức tranh ukiyo-e vừa được lấy xuống kia. Một Vạn Ba chỉ vào bên trái bức tranh, ở đó, sóng biển cuộn lại như một cái móng vuốt khổng lồ. “Đột nhiên, tôi thấy sóng biển đang cuộn lại, giống như tạo một vòng xoáy, xoắn vòng xoắn vòng, thành một lỗ hổng, đen như mực, trông như một cái động ấy.” “Sau đó nghe thấy âm thanh, thình thịch, thình thịch, như tiếng tim đập, tiếp đó thì thấy lỗ hổng kia cũng lúc lên lúc xuống, khớp với nhịp tim, giống như trong động có một trái tim lớn vậy.” Tào Nghiêm Hoa nghe mà hưng phấn vô cùng, nhất thời vốn từ thoái hóa trầm trọng: “Tôi đã bảo rồi mà… Giống những gì tôi thấy… Cũng là thế này…” Gã truy vấn: “Có gió không Tam Tam? Hẳn là có gió chứ.” Gió? Một Vạn Ba ngơ ngẩn. Có. Gió lạnh, lạnh buốt, mang theo mùi vị tanh mặn, phả vào mặt. *** Mộc Đại thích ứng với cuộc sống mới rất nhanh. Một cuộc sống cực kì khô khan, nhưng cũng cực kì đơn giản. Phạm vi hoạt động mỗi ngày đều không nằm ngoài quán cơm và chợ thức ăn, bưng món lên, thu tiền, lau bàn, đổ rác, giống như một quỹ đạo bất biến, không lệch một phân nào. Trịnh Lê không thích cuộc sống như vậy, mười bảy chưa phải cái tuổi chịu ngồi yên, cô thích theo đuổi những thứ sôi động và mới mẻ, cuộc sống ở quán ăn thì là một cái khung cũ kĩ, đóng cô vào giữa bốn cạnh ngang dọc, lại còn luôn dính dớp thứ mùi khó ngửi. Cô không ít lần chán chường hỏi Mộc Đại: “Chị Mộc Mộc, sao chị chịu được vậy?” Thật đúng là tay gấu người này, thạch tín người nọ (*), Mộc Đại cảm thấy cuộc sống thế này, hiện giờ đối với mình mà nói, là tốt nhất rồi. (*) Nguyên văn: 甲之熊掌,乙之砒霜 (Giáp chi hùng chưởng, Ất chi tỳ sương), ý chỉ cùng một thứ, với người này là đồ bổ (quý báu) nhưng với người kia lại là thuốc độc (vô dụng, không có giá trị gì). Nếu tiếp tục ở bên dì Hồng, bên La Nhận, chuyện cũ không xua đi được, không khí sẽ rất ngột ngạt. Ở đây không ai biết cô, thong thả lật đổ dữ dội, đói thì ăn, mệt thì ngủ, thích thì làm, không thích thì thôi, cô có thể yên tĩnh, tập trung nghĩ một số chuyện. Bác sĩ Hà nói rất nhiều điều với cô, tóm lại cũng chỉ là: Mộc Đại, cháu bị bệnh, cháu có ba nhân cách trong người, cháu đang bị rối loạn, cần phải điều trị, cần thử phương pháp mới. Mộc Đại không cảm thấy mình có bệnh, cô thậm chí còn chẳng có tâm lí kháng cự, không muốn mổ xẻ phân tích nhân cách mình chút nào. Cô cảm thấy, ngọn nguồn vấn đề, có lẽ là trong người cô có ba cái mình, nhưng cô không quản được mà thôi. Giống như ba con yêu quái tác loại, làm nhòa đi diện mạo vốn có của cô, lâu dần, đến cả người thân, bạn bè, người yêu cũng chẳng còn biết trông cô thế nào nữa. Vì sao lại không quản được, đại khái thì là do cô nhát gan, hèn yếu, trốn tránh, buông xuôi bỏ mặc nó, vùi đầu vào cát, trước mắt tối rồi thì cũng cho luôn rằng trái đất không còn quay nữa. Giống như trong một tòa nhà lớn vậy, chủ nhân không ra tay, kẻ dưới lập tức được đà lấn tới, sổ sách thu chi, nhân sự, tất cả biến thành một nồi tạp pí lù, như trong truyện thường viết: dần lộ ra tình cảnh lụn bại. Hiện giờ, cô đứng ra quản lý, sửa đổi tận gốc, ra oai lập uy, lúc cần thì giết một người răn trăm người cũng có thể. Cảm giác mới mẻ này khiến cô thấy mình như leo lên nắm quyền, ra lệnh cho những bóng hình của mình trong bóng tối. Bất kể là ba nhân cách hay ba mươi nhân cách, đều phải nghe ta. Tâm bệnh, chẳng có gì ngoài khúc mắc, từng khúc mắc bẻ lệch hoàn toàn cuộc sống của cô. Chẳng sao cả, khởi nguồn từ đâu thì bắt đầu từ đó, gỡ bỏ từng cái một, dần dần sẽ quay lại với diện mạo vốn có của mình. Không cần bác sĩ Hà, không cần phương pháp trị liệu mới, cũng không cần thuốc men gì nhiều hết. Ta là thuốc của chính ta, ta là bác sĩ tốt nhất cho chính ta. *** Trịnh Thủy Ngọc dần thấy thích Mộc Đại, chủ bao giờ cũng thích nhân viên chăm chỉ: Mộc Đại tay chân lanh lẹ, làm việc trôi chảy, không lười nhác không lề mề, lúc nào rảnh rỗi, cô sẽ yên lặng ngồi xuống cái bàn cạnh cửa, ánh nắng xuyên qua cửa kính, ve vuốt mặt cô. Trịnh Thủy Ngọc nói chuyện phiếm với cô, hỏi, bao tuổi rồi, có bạn trai chưa. Mộc Đại đáp: Có rồi ạ. Câu “Có rồi ạ” này khiến Trịnh Thủy Ngọc rất kinh ngạc, giống như tất thảy những bà cô trung niên hiếu kỳ thích hỏi thăm, thực ra bà đang định nói tiếp: Hay là để cô giới thiệu cho cháu một cậu nhé? Thế mà lại là “Có rồi ạ.” “Tướng mạo thế nào, đẹp trai không?” Mộc Đại cúi đầu, khăn lau di đi di lại trên mặt bàn, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đẹp trai ạ.” “Nhà có điều kiện không?” Mộc Đại ngẫm nghĩ: “Có ạ.” “Đối xử với cháu có tốt không?” “Có ạ.” Trịnh Thủy Ngọc lấy làm khó hiểu: “Vậy sao cậu ta lại có thể yên tâm để cháu một thân con gái một mình ra ngoài, tới tận đây đi làm thuê thế?” Mộc Đại đáp: “Anh ấy bận ạ.” Nói rất hùng hồn, Trịnh Thủy Ngọc có chút không sao hiểu được cô. Giây tiếp theo, cô vào trong bếp, chồng Trịnh Thủy Ngọc tên Hà Cường là đầu bếp chính, kỹ thuật dùng dao không tệ, đang thái sợi khoai tây. Ông dạy Mộc Đại: “Ngón tay phải cong lên, mu bàn tay áp lên mặt dao, như vậy mới không bị cắt vào tay, hạ dao phải nhanh, đến lúc đủ nhanh, sẽ chỉ thấy toàn ánh dao….” Thực ra Hà Cường còn khuya mới tới cảnh giới đó, chỉ đang cố khoác lác ra vẻ trước mặt cô gái trẻ mà thôi. Mộc Đại nói: “Để cháu thử xem.” Cô thử cắt vài sợi, sau đó tay nhanh dần lên, cạch cạch cạch cạch, lưỡi dao đánh lên thớt gỗ, như một giai điệu tiết tấu nhanh. Thái hết một củ lại sang củ khác, trên thớt chất đầy những sợi khoai tây nhỏ mảnh màu vàng nhạt, xếp thành hình dáng thanh nhã như một tác phẩm nghệ thuật. Hà Cường há hốc nhìn, Trịnh Thủy Ngọc và Trịnh Lê cũng bị âm thanh này thu hút, ló đầu vào cửa bếp xem. Lại thò tay sờ sờ, trong chậu trống không, khoai tây đã thái hết. Mộc Đại nhấc dao lên, ném mạnh vào thớt gỗ, cạnh dao thái cắm chặt vào tấm gỗ, cạch một tiếng dựng đứng, như một nốt trầm mạnh kết thúc bản nhạc. Sau đó xoay người, đối mặt với ba con người đang không thể ngậm nổi miệng vào kia, nhún gối, cúi đầu, nhấc tạp dề, như động tác chào cảm ơn của thiên nga nhỏ trong vở ballet. Cười khanh khách đi ra ngoài, ung dung sảng khoái. Trịnh Thủy Ngọc cảm thấy, nhận cô nhân viên này thật đáng giá. Tháng sau phải tăng lương cho Mộc Đại mới được, tránh cho cô cao lòng cao dạ mà bị người khác đào mất góc nhà. *** Tối đó, giờ cơm tối vừa qua, giờ ăn khuya chưa tới, vừa vặn có một khoảng thời gian rảnh rỗi. Mộc Đại ngồi cạnh cửa, nhìn buồng điện thoại công cộng màu đỏ ở bên kia đường. Sau đó cầm giấy bút, cúi xuống bàn viết gì đó, viết xong, ngẩng lên nhìn Trịnh Lê, ngoắc tay gọi cô qua đây. Trịnh Lê chẳng hiểu sao rất thích cô, thích đến độ đang ở sâu tít bên trong lập tức sầm sập chạy đến trước mặt cô. Mộc Đại hỏi: “Có tiền không? Giúp tôi một việc.” Cô muốn gọi điện thoại, nhưng vừa mới vào làm, còn chưa đến ngày được lĩnh trước lương dự chi nên trong túi chỉ có mỗi hai xu. Trịnh Lê gật đầu lia lịa: “Có ạ!” Hai người chui vào buồng điện thoại, Mộc Đại xoay người đóng kĩ cửa, Trịnh Lê bỏ tiền vào, sau đó cô chậm rãi bấm một dãy số di động, lúc chờ đợi thì dúi tờ giấy vào tay Trịnh Lê, nói: “Đọc theo đó.” Nương theo ánh đèn đường và ánh đèn đủ màu sặc sỡ trên con phố nhỏ, Trịnh Lê nhìn rõ được chữ trên giấy, cô không hiểu lắm, nhìn về phía Mộc Đại, muốn hỏi: Vì sao? Mộc Đại dựa lưng vào mặt kính buồng điện thoại, đầu hơi nghiêng, tay áo sơ mi ca-rô xắn lên, để lộ ra cánh tay trắng ngần, cô dựng ngón tay đặt lên môi, ra hiểu bảo cô bé đừng nói gì nhiều. Ánh mắt dịu dàng mà trầm lắng, mái tóc dài phất qua vai, được ánh đèn phía sau phủ lên một thứ ánh sáng dìu dịu. Trịnh Lê cảm thấy, nếu mình mà là đàn ông, hẳn là đã thích cô rồi. Điện thoại nối thông, đầu bên kia truyền tới một giọng nam trầm thấp: “Alo?” Trịnh Lê ngẩn ra, vội giơ tờ giấy lên, dùng giọng phổ thông không đủ chuẩn của mình ngắc ngứ đọc theo giấy. “Chào anh, công ty em chuyên kinh doanh các loại hình bất động sản, giá cả ưu đãi, phục vụ tận tình, là sự lựa chọn đầu tư tốt nhất dành cho anh…” Treo máy. Trịnh Lê nắm lấy tờ giấy, hơi luống cuống, Mộc Đại cúi đầu, cứ cười mãi. Lát sau, cô khẽ nói: “Chẳng có tính nhẫn nại gì cả.” Nói đoạn, đẩy cửa ra, đi về phía quán cơm, bước chân nhẹ nhàng. Trịnh Lê chạy theo sau, đuổi kịp cô, hỏi: “Chị Mộc Mộc, là kẻ thù của chị à? Cố ý gọi điện thoại quấy rầy?” Cuối phố vọng tới tiếng hò hét, Mộc Đại nghiêng sang nhìn, một đám người nào người nấy đều dáng vẻ côn đồ, xách theo két bia, đang ầm ĩ đi về phía quán cơm, không phanh ngực cũng hở lưng, hoặc ăn mặc cẩu thả, tuổi không lớn, chỉ chừng mười bảy mười tám là cùng. Mộc Đại nói: “Nhanh lên, sắp tới ca ăn khuya rồi.”