Bẫy Sói
Chương 14 : Chiếc mặt nạ da người
Tim hắn như ngừng đập, khí quản bỗng tắc nghẽn tạm thời, chẳng còn sức lực nào nữa, chiếc điện thoại trên tay hắn vì thế cũng rơi tự do trước khi đáp xuống mặt đất phát ra những tiếng khô khốc. Đầu óc quay cuồng hắn vội lao vào lái xe phóng vụt đi với tốc độ chẳng kém gì tốc độ của những chiếc xe đua công thức một.
Đến nơi thì hắn vội vã phóng vút ra khỏi xe, mặc chiếc chìa khóa vẫn treo lửng lơ đưa qua đưa lại như vẫn chưa hết bàng hoàng vì thái độ khác lạ của vị chủ nhân. Chạy dọc qua mấy dãy hành lang trước sự tò mò của những kẻ ngoài cuộc thì cuối cùng hắn cũng đứng trước căn phòng lạnh lẽo ấy. Đẩy cửa bước vào hắn như chết sững trước cảnh tượng…
Những tên đàn em quay lại nhìn hắn với ánh mắt đỏ hoe, vài đứa còn nấc nghẹn trong khi giọt lệ đã tràn hết đôi gò má.
Lúc này cổ họng hắn nghẹn đắng, chẳng thể thốt ra được câu từ gì cả. Vẫn tư thế đó hắn đứng như trời trồng, không nhúc nhích. Đám đàn em như hiểu tính hắn nên bọn nó không blu bloa gì mà chỉ cố ngăn những âm thanh ai oán, đau buồn phát ra từ cửa miệng bằng cách ép chặt hai bờ môi lại với nhau. Chẳng biết như vậy bao lâu, chỉ biết rằng đôi chân hắn tự nhiên khụy ngã, mình hắn rơi tự do vì cơ chân đã cứng đơ, mất cảm giác.
Dằn lòng đứng dậy, cố đè ép những đợt sóng cảm xúc sắp sửa vỡ òa, hắn cất giọng khô khốc trong khi nét mặt vẫn chưa hết bần thần:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Xin anh hãy bình tĩnh ngồi xuống, em sẽ kể lại mọi chuyện. – Duy mặt sẹo lo lắng nhìn hắn đáp.
Tối hôm hắn đi giải quyết chuyện hàng hóa với Nam chợ đen, Huy, Khánh có dẫn tụi đàn em đi xét vài chỗ trên địa bàn. Lúc tới giữa cầu Bình Lợi thì cả băng gặp một toán du côn đầu xanh đầu đỏ đang đuổi theo một cậu thanh niên chạy theo hướng ngược lại. Lúc này, cậu thanh niên kia cũng thấy phía đối diện có nhiều người nên cậu ta vội kêu to trong trạng thái thở không ra hơi:
- C… cứu… cứu với! Cứu… cứu… tôi với!
Đã quá quen sống trong môi trường chém giết lẫn nhau nên ban đầu cả bọn định khoanh tay đứng xem màn “săn mồi”, chờ khi mọi chuyện xong xuôi thì tới hỏi tội cái nhóm đang lộng hành trên địa bàn không ra gì kia. Tuy nhiên…
- Con chó Hiếu khốn kiếp, có đứng lại không bảo? – Một trong những tên đang đuổi theo gào lên như ra lệnh.
“Hiếu.” – Mặt chữ cùng dáng người cậu thanh niên tức khắc được cục phấn trắng não bộ chép lên tấm bảng đen bộ nhớ tạm thời của Khánh, một cảm giác thân quen như muốn kéo nó về miền kí ức nào đó. Bất giác cậu quay sang Huy và tuy rằng không nhận được câu trả lời nào nhưng cái thắc mắc của người đối diện chẳng khác nào đáp án chung cho cả hai lúc này:
- Chẳng lẽ là thằng Hiếu bốn ngón? – Huy nhìn cậu ngơ ngác.
- Đúng, là nó. – Khánh reo lên.
Tất nhiên, sau đó gã Hiếu may mắn được cứu do sự vào cuộc của băng X-W. Những tên tép riu kia nhanh chóng bị bọn đàn em Huy, Khánh đánh gục. Tên Hiếu dường như quá đỗi bất ngờ trước tình huống này, gặp lại hai thằng bạn một thời. Lâu ngày không gặp, cả ba tay bắt mặt mừng cùng vài lời hỏi han sức khỏe của đôi bên đã làm rạo rực một thướt phim quá khứ.
Hiếu là bạn của Huy, Khánh từ lúc chưa gặp hắn. Cả ba có những kỉ niệm đáng nhớ với nhau trước khi Hiếu quyết định trở về quê nhà lập nghiệp.
Quay lại lúc này, sau khi giải quyết mấy tên côn đồ rởm thì cả bọn bắt xe vô một quán nhậu quen thuộc trên đường Nguyễn Huệ. Vừa ngồi vào bàn thì gã chủ quán liền có mặt với những lời mốc meo:
- Ui chu cha, lâu rồi mới thấy mấy cậu ghé quán đấy.
- Cũng lâu rồi nhể, dạo này ông chú vấn làm ăn được chứ? – Huy cất giọng quan tâm.
- Nhờ mấy cậu nên bọn kia không dám phá nữa nên cũng kiếm đồng ra đồng vào. – Đôi mắt ông ánh lên vẻ biết ơn.
- Vậy tốt rồi chú nhể?
- Ừ, mà cấy cậu gọi gì để tôi vào làm?
- Cho thùng ken và ba mực nướng được rồi chú.
- Ừ, các cậu được một lát.
Chờ lão chủ quán quay đi, Khánh liền quay sang hỏi Hiếu:
- Nãy sao mấy con chó kia kéo đàn cắn mày vậy.
- Xích mích chút thôi, cảm ơn hai tụi mày cũng mấy anh em nha, không thì xác định là mai có tít “Nam thanh niên bị tụi côn đồ hành hung, hãm hiếp và ném xác xuống sông Sài Gòn” rồi. – Nghe đến đây Huy cười to. Nó hắng giọng giả tiếng biên tập viên Nam Cường ngồi thẳng lưng, hai tay đan vào nhau bỏ lên bàn cố nghiêm tức:
- Hôm nay tôi muốn thông báo với các bạn một tin. Tôi chắc rằng nó có thể gây sốc cho mọi người, nhưng với tư cách là một biên tập viên tôi phải có trách nhiệm nói sự thật. Rằng tối hôm qua, một cậu thanh niên tên Hiếu bất ngờ bị đàn chó điên cưỡng bức và vứt xác xuống sông Sài Gòn.
- Haha… được đấy. Mày giả giọng tuyệt con bà nó vời. – Khánh cười ngoặc nghẽo vỗ tay hưởng ứng.
- Hai thằng khỉ này. – Hiếu lắc đầu nhìn hai thằng bạn chả biết nói gì nữa.
Lúc này, ông chủ cũng kịp đem đồ nhậu ra. Khánh với lấy hai chai bia nhanh tay bật nắp một cách điệu nghệ. Ba chiếc cốc để trên bàn nhưng cả bọn chẳng cần. Cùng “dzô” một phát gần hết chai bia, Huy xỉa một lát mực nướng bỏ vào mồm vừa nhai vừa hỏi:
- Tao tưởng mày về quê rồi chứ Hiếu?
- Lúc đó tao cũng định về nhưng lúc ra bến bắt xe thì gặp chuyện. Rồi dần dà lang thang lên chỗ mấy thằng bạn ở quận 2 ở cho đến lúc gặp hai thằng bây nè.
- Vậy giờ có định về quê nữa không? – Huy hỏi.
- Thôi, về làm gì nữa. Dù sao ở trên này cuộc sống tạm ổn định rồi.
Khánh ngã người ra ghế vươn vai lắc cổ rồi bảo:
- Mày đi một mình xuống đây à?
- Ừ, mình tao thôi. Tại tao đi công chuyện ngang qua chỗ này. Tới chỗ đài phun nước thấy đẹp nên dừng lại nghỉ chân ai ngờ gặp lại cái bọn ngày xưa.
- Bọn nó để tao giải quyết dứt điểm luôn. – Khánh lấy chiếc đũa vẽ vẽ trên mặt bàn, cất giọng trầm lắng.
- Ừ, hình như tụi mày “lên đại” rồi phải không? - Nói đến đây Hiếu đánh mắt sang mấy tên đàn em đang ngồi bàn gần cửa.
- Ừ. – Chẳng hề muốn giấu giếm Huy liền gật đầu.
- Ồ, sướng nhể. Mới mấy năm không gặp tụi mày thay đổi nhiều ghê.
Huy đưa tay gạt nhúm tóc vừa phủ qua mắt mình sang bên rồi đáp:
- Có gì đâu, mày cũng thế còn gì.
- Xùy, tao có gì đâu. Chỉ đủ ăn đủ tiêu thôi mày ơi.
- Định nghĩa đủ ăn đủ tiêu của riêng mày là đủ cho người ta mua mảnh đất à? – Khánh thấy vậy xen vào.
- H aha ha…
- Dzô cái nữa nào.
- Mày ở khu này chắc biết nhiều chỗ ngon lắm phải không? Chút dẫn tao đi thử được không?
- Ô kê, uống hết thùng này rồi đi. Mày là khách nên tối nay bọn tao bao trọn gói.
- Ồ, tiểu đệ xin đa ta sư huynh đã hào phóng đối đãi. – Hiếu nhái giọng và điệu bộ mấy gã trong phim kiếm hiệp.
- Cái thằng, vẫn chẳng thay đổi gì cả. – Khánh lắc đầu cười nhẹ.
- Hahaha…
Lát sau, thùng bia hết sạch. Cả bọn kéo nhau vô clup Lobo.
Nhận ra sự hiện diện của khách quý nên gã quản lý thoắt cái đã có mặt.
- Mấy anh khỏe không, sao dạo này ít đến chỗ em quá vậy?
- Uầy, thì bây giờ đến rồi còn gì. – Quá quen với những lời này nên Khánh tỏ ra phớt lờ.
- Mấy anh gọi gì để em sai mấy đứa đi lấy ạ? – Tên quản lý vẫn tỏ ra biết điều.
- Ông anh lấy hai chai Chivas 18, đĩa bò khô, ba shisa... vậy thôi. – Không cần nhìn menu,
Huy nói luôn.
- Vâng, mấy anh đợi chút. – Nói rồi gã quay người đi với vẻ mặt thoáng u ám.
- Mày muốn ngồi chỗ này hay vào phòng? - Khánh quay sang hỏi Hiếu.
- Ngồi đây cũng được, sẵn tiện ngắm trái cây luôn… haha. – Tên Hiếu cười to, mắt dán vào những cô gái đang uốn éo theo điệu nhạc ngoài kia.
- Cái đệch, đủ loại cam, quýt, ổi, bưởi, dưa hấu đấy, nhìn cho lác con mắt luôn.
- Hahaha, lác tao cũng mãn nguyện… Úi úi bưởi em kia to quá vậy mày, đung đưa sắp rụng kìa.
- Sợ rụng thì tới hái đi.
- Thôi ngắm cho thỏa cái đã.
Do trước đó uống bia khá nhiều nên khi rượu vào nó gây sốc làm cả bọn nốc chưa hết chai Chivas đã gục. Tụi đàn em thấy thế nên lập tức dìu cả ba sang khách sạn gần đó ngủ. Nhưng có lẽ vì Hiếu là khách nên tụi đàn em xếp Khánh và Huy chung phòng, còn gã Hiếu thì cho nằm một mình phòng đối diện dãy hành lang.
Tuy rằng tương ngộ bạn cũ nhưng không thể lấy lý do đó mà bỏ bê công việc được. Mặc dù Hiếu là bạn của Huy, Khánh nhưng không vì thế mà gã được quyền bước chân vào hẻm 298 khi chưa được sự cho phép của Vũ chó đốm. Thế nên, sáng hôm sau đôi bên chia tay nhau, hẹn một ngày không xa gặp lại.
Cả hai lại quay về công việc thường ngày. Sẽ chẳng có chuyện gì nếu như ngày hôm sau Huy không nhận được điện thoại của Hiếu.
- Alo, Huy ơi. – Giọng Hiếu hốt hoảng.
- Gì vậy Hiếu?
- Cứu tao… cứu tao với.
- Hả, mày bị sao vậy?
- Cứu tao với, tao đang bị một băng giang hồ truy đuổi.
- Mày đang ở chỗ nào?
- Trong hẻm 45, trên đường số 7, Duy Đức.
- Ở yên đó, tao qua ngay.
- Mày nhanh nhanh lên không tao chết mất.
- Ừ, kiếm chỗ nào núp đi, chờ tao tới.
Vì quá gấp gáp cộng với tâm trạng lo lắng cho Hiếu nên Huy chỉ kịp kéo Khánh và huy động có hơn hai chục tên đàn em lao đến địa chỉ mà Hiếu vừa mới nói qua điện thoại.
Đến nơi chẳng thấy Hiếu đâu nên Huy rút điện thoại ra định gọi hỏi lại. Tiếng nhạc chuông vang lên đâu đó gần đây. Huy, Khánh cùng lũ đàn em xoay người theo định dạng tiếp nhận làn sóng âm thanh của đôi màng nhĩ thì đập vào mắt cả bọn là một lũ côn đồ cỡ sáu bảy chục mạng với các loại hàng nóng được cầm sẵn trong tay.
- Thả bạn tao ra. – Khánh gằng giọng.
- Hahaha, yên tâm, tao sẽ thả nhưng tao e là sẽ chẳng có một ai trong tụi mày bước chân ra khỏi hẻm 324 này. Bọn bay, lên!!! Trả thù cho anh Tín và anh em đã hy sinh nào.
- Gọi anh em đến nhanh. – Một tên X-W định thần la lên.
Rồi cùng lúc mấy gã rút điện thoại nhấn số gọi cứu viện. Đúng lúc đó thì bên kia đã bắt đầu tấn công bằng những lưỡi hái tử thần sắc nhọn…
Và kết quả thực tại chính là sự ra đi đau đớn của Khánh và bảy tên đàn em. Còn Huy, mặc dù được cứu sống, nhưng “cách sống” của cậu chẳng khác gì người chết khi cơ thể đã bị thương tổn quá độ. Phần nhăn nhúm nhão nhoẹt mà người ta gọi là não cũng đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng khiến cho cậu từ một “người động vật” biết ăn, biết nói, biết nghĩ, biết vận động trở thành “gã thực vật” đông cứng tâm hồn lẫn thể xác.
Nắm đôi bàn tay lạnh ngắt của Khánh, nước mắt hắn len lỏi trào ra tự bao giờ.
Nét mặt cậu vẫn còn đó nỗi đau đớn như mang theo vết đạn xoáy sâu trong tim. Đời cậu bất hạnh quá nhiều rồi. Cái tuổi này người ta đã trải qua biết bao nhiêu niềm hạnh phúc trong cuộc sống. Ấy vậy mà cậu thì không. Cuộc đời đốn mạt, khốn nạn đến thế là cùng. Ai bảo đời công bằng, ai nói ông trời có mắt cơ chứ? Nếu ông trời có mắt thì tại sao mọi bất hạnh của sự đời đều đổ dồn lên đầu cậu? Nếu ông trời có mắt sao ông không che chở cậu trong quãng đời còn lại, gọi là bù đắp cho những mất mát to lớn trước đó mà cậu phải gồng mình chịu đựng. Nếu ông trời có mắt thì tại sao không ngăn lão Diêm Vương khốn kiếp kia gạch tên cậu ra khỏi sổ sinh tử… Có lẽ ông trời chẳng có con mắt nào mà người đời hay nói. Hoặc giả như có thì cũng là để bù nhìn, để mạng tính minh họa mà thôi.
Quay sang Huy, hắn thấy gương mặt cậu cứng đờ như khúc gỗ. Phải rồi, cậu bây giờ khác gì khúc gỗ đâu cơ chứ?
Tại sao những người xung quanh hắn đều lần lượt ra đi như thế này, hắn đã làm gì sai sao?
Không thể để thi thể lâu trong môi trường bình thường như thế này được vì càng kéo dài thì lũ vi khuẩn càng hoạt động mạnh, làm quá trình phân hủy tế bào trong người Khánh nhanh hơn. Vội gạt giọt lệ còn vương trên đôi mi sang một bên, hắn tự nhủ “những lúc như thế này mình phải thật mạnh mẽ”. Trước là tạo điểm tựa tinh thần cho mọi người, sau đó thì hắn cần phải làm gấp hậu sự ma chay cho Khánh. Rồi nhanh chóng ổn định tình hình để giúp Vũ chó đốm quản lý băng trong giai đoạn khó khăn. Và tất nhiên, chuyện trả thù cho hai thằng bạn Huy, Khánh là chuyện kế tiếp mà hắn định làm ngay sau đó.
Ngày đưa linh cửu Khánh ra huyệt, hắn ôm di ảnh cậu mà nghe con tim mình gào thét như muốn nổ tung trời. Những đốt tay run run của hắn đang cố giữ nét phát họa của một cuộc đời đầy gam màu tối, tấm ảnh mà cậu chụp cách đây hơn tháng. Sao lại đối nghịch quá vậy khi mà nước mắt cuộc đời cậu thuộc top bất hạnh nhất thì nét cười rạng người trên gương mặt di ảnh lại tràn đầy hạnh phúc thế kia? Phải chăng đó là thông điệp “Nếu được sống lần nữa, tao muốn sống như những đứa trẻ bình thường khác” mà cậu muốn gởi đến bọn hắn khi cậu mất? Hay đó chỉ là chiếc mặt nạ da người khác mà cậu đã đeo vào vì không muốn bất kỳ ai trong bọn hắn đau buồn khi cậu biết mình một ngày nào đó có thể sẽ ra đi?
Trở về sau buổi đưa tang Khánh, hắn lại lê mình vào bệnh viện đa khoa quận 1, nơi Huy đang mải ngủ say trong cơn mê dài bất tận. Ngồi xuống ghế cạnh giường, hắn cầm tay cậu vừa xoa vừa thì thào:
- Khánh đi rồi mày… Mày có nghe tao nói không? Nó đi thật rồi… không phải đùa đâu. Nó tệ thật mày ạ… Nó nỡ bỏ tao với mày ở lại để “đi du lịch” một nơi xa như thế đấy… mày thấy không… có nghe tao nói không? Chắc nó chẳng về đâu nhể? Mà nó có về thì tao cấm nó bước chân vô hẻm 298, nó sẽ mãi mãi không bao giờ được phép vô đó nữa… Còn mày, sao không lên tiếng đi? Mày có bao giờ thích im lặng như thế này đâu… mọi hôm mày nói nhiều, cười nhiều lắm mà... Tao biết mày còn những hoài bão chưa thực hiện, còn nhiều ước nguyện chưa hoàn thành. Tỉnh lại đi Huy… hãy làm những gì mày muốn, những gì mày thích… Tao nhớ, có lần mày nói mày muốn ra thăm lăng Bác, muốn đặt chân tới mảnh đất thủ đô rồi dạo quanh hồ Gươm nhấp ngụm ly trà đá mà. Có lần mày nói thích được lên Sa-pa tận hưởng mùa đông đầy tuyết trên ngọn núi băng giá. Có lần mày bảo với tao Nhật Bản là nơi mày muốn được đến một lần, muốn thấy cuộc sống bình dị của những người dân nơi ấy. Và tao còn nhớ có lần mày từng nói rằng nếu có cơ hội thì mày sẽ chinh phục đỉnh Ê-vơ-rét kia mà... Còn nhiều, rất nhiều điều mày đã nói nhưng có điều nào trong số ấy mày đã làm được...
“Cạch.” – Tiếng chuyển động của kim loại nơi chốt cửa.
Vũ chó đốm bước vào, ánh mắt thoáng buồn. Gã kéo ghế ngồi cạnh hắn trầm giọng:
- Mạnh mẽ lên, dù sao mọi chuyện cũng đã rồi. Mày cũng bớt đau buồn đi, nên suy nghĩ tích cực một chút.
- Dạ.
- Tao có lỗi với thằng Linh, với tụi bây.
- Anh đừng nghĩ vậy, chả ai muốn như thế cả.
- À, anh.
- Có chuyện gì à?
- Hiệp anh tính sao?
- Tao định xử nó theo luật hẻm 298 nhưng nghĩ lại cái tình cái nghĩa cộng với việc nhiều anh em xin cho nó nên tao quăng cho nó ít tiền rồi đuổi nó về quê thôi.
- Vâng, nhưng có khi nào vụ của Hiệp và vụ Huy, Khánh là ngẫu nhiên?
- Ý mày là Hiệp thông đồng với tụi đàn em Tín Rồng Lửa?
- Nói thật là em có nghĩ vậy?
- Tao cũng như mày. Nhưng sau khi cho người điều tra kỹ càng thì tao không tìm ra được gì cả. Thế nên chuyện gì cho qua được thì cứ cho qua đi, giữ lại nặng lòng thêm chứ được gì.
- Vâng.
…
- Hazz, thôi còn một vài chuyện tao phải về giải quyết gấp. Mày coi bảo anh em thay phiên chăm sóc thằng Huy cho tốt. Còn mày cũng nghỉ ngơi chút đi, trông phờ phạt lắm rồi đấy.
- Vâng, anh đi cẩn thận.
*******
Tối hôm sau, đúng mười một giờ ba mươi, sau khi dặn dò bọn đàn em trông chừng Huy thì hắn một mình xách xe lượn ra phía bờ sông chân cầu Thạch Hãn. Từ bệnh viện đến đó thì cũng chỉ hơn mười cây số là cùng nhưng vì để chắc chắn rằng không có cái đuôi nào bám theo nên đoạn đường mà hắn phải đi gấp cỡ ba lần quãng đường dự tính trước đó. Vòng vèo một lúc lâu thấy không có gì đáng ngại, lúc đó hắn mới yên tâm vít ga hướng thẳng đến bờ sông.
Đến nơi phi xe vô lùm cây giấu tạm, hắn đút tay vào túi đi vội về phía tảng đá to sát mép nước. Có vẻ như tiếng bước chân xào sạt của hắn giữa màn đêm u tĩnh đã đánh thức đôi mắt đang vừa nhắm hờ thả “mớ” suy nghĩ trôi theo dòng sông của một bóng người.
Rất nhanh người ấy ngoảnh mặt lại đưa tay lên môi yêu cầu hắn im lặng. Xong rồi, dưới “ánh nắng đêm”, cái bóng mờ mờ rút trong túi ra một vật hình khối rồi cũng chỉ vài động tác nhấn nút. Nhắm chừng mười giây trôi qua không phát hiện điều bất thường gì đôi môi con người ấy mới nhúc nhích:
- Không có thiết bị nghe lén, theo dõi.
- Chú cẩn thận quá.
- Cẩn tắc vô áy náy mà, mà cháu muộn hơn mười phút rồi đấy.
- Mất ít thời gian để kiểm tra thôi mà chú.
- Ừ, cháu cũng vậy mà nói gì lão già này.
- Hì, mà chú gọi cháu ra có gì mới à?
- Ừ, liên quan đến vụ năm xưa.
- Vâng, có gì chú cứ nói.
- M2 còn sống.
- Vậy…người hôm đó…
- Cháu biết gì à?
- Hôm trước ở viện hình như… người ấy xuất hiện.
- Dấu hiệu?
- Vết sẹo bảy xen-ti-met dưới vành tai.
- Chỉ vậy thôi?
- Hình như có mùi súng và cả mùi cơ thể.
- Chưa gặp lần nào mà đã đánh hơi được thế sao?
- Chỉ là suy đoán và linh cảm bản thân của cháu thôi.
- Khà khà, biết đâu được…
-...
- Cẩn thận một chút… Phân cục lại mất một người nữa rồi đấy. – Tiếng nói lại khe khẽ phát ra từ người bên cạnh với vẻ lo lắng ở mức độ không quá nhiều nhưng cũng chẳng ít.
- … - Hắn quay đầu sang nhìn cái bóng đen như đợi chờ đáp án.
Chất giọng trầm đục vang lên với âm lượng vừa, đủ để lọt vào lỗ tai hắn:
- M3.
- Vâng… Tất cả những gì cần báo cháu đã để hết trong này. – Nói đoạn hắn rút trong túi áo ra chiếc USB đen tuyền dúi vào tay cái bóng…
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
22 chương
70 chương
1669 chương
83 chương
50 chương
100 chương