Bảy Năm Sau
Chương 8
Mùi hương thảo và hoa dại phảng phất trong không khí. Một làn gió tươi mát lay động mấy khóm oải hương và cây bụi. Được cải dụng thành vườn rau sạch, phần mái của nhà máy cũ mang đến quang cảnh kỳ thú trông ra sông Đông, dãy nhà chọc trời ở Manhattan và tượng Nữ thần Tự do.
Vẻ bồn chồn, Nikki lánh ra sân thượng hút thuốc. Tựa lưng vào một ống khói bằng gạch, cô nhìn Sebastian đi loanh quanh giữa mấy thùng gỗ tếch trồng nào là bí ngô, bí non, cà tím, actisô và rau thơm.
- Cô cho tôi một điếu được chứ? Anh hỏi khi tiến lại chỗ cô.
Anh nới lỏng cà vạt rồi cởi áo sơ mi để bóc miếng dán cai thuốc trên bả vai.
- Tôi không nghĩ người ta khuyên nên như thế.
Anh lờ đi lời khuyến cáo của vợ cũ, châm thuốc và hít một hơi dài đầy thuốc rồi dụi mắt. Bị giày vò trong nỗi lo lắng âm thầm, anh tập trung ngẫm nghĩ đến điều phát hiện được sau vụ lục soát phòng con trai. Jeremy đã nói dối về chuyện xin ngủ qua đêm tại nhà cậu bạn Simon trong khi biết rõ ràng cậu bạn này đã đi kiến tập. Tiếp theo, thằng bé khi đi mang theo ba lô và hộ chiếu, từ đó cho thấy có khả năng nó dự định đi xa, thậm chí có thể còn đi máy bay. Điểm cuối cùng, nó không mang theo điện thoại di động, cũng không mang thẻ tín dụng mượn của mẹ: hai “kẻ mách lẻo” mà dựa vào chúng bất cứ sở cảnh sát nào cũng có thể tìm ra dấu vết di chuyển và lần theo đường đi của thằng bé…
- Không chỉ là chuyện nó trốn đi, mà còn chuyện nó nhất quyết không để chúng ta tìm ra nó.
- Nó làm như thế là vì lý do gì cơ chứ? Nikki hỏi.
- Nó lại gây ra một vụ dại dột nữa, rõ ràng là thế. Chắc chắn là chuyện gì đó nghiêm trọng, Sebastian đáp.
Mắt Nikki nhòe lệ và cổ họng cô nghẹn đắng. Một nỗi sợ hãi đến ám ảnh, càng lúc càng lớn, đã dồn xuống bụng cô. Dù là đứa thông minh và có tài xoay xở, con trai cô vẫn còn ngây thơ và mơ mộng. Chuyện nó ăn cắp khiến cô không vui. Chuyện nó mất tích khiến cô hoảng loạn!
Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy hối tiếc vì đã dạy dỗ con trai theo kiểu để thằng bé độc lập quá như thế, đã ưu tiên hàng đầu những giá trị như sự rộng lượng, lòng khoan dung vì tính cách cởi mở với người khác. Sebastian nói không sai. Thế giới bây giờ quá tàn nhẫn và nguy hiểm với những kẻ mơ mộng và lý tưởng hóa. Làm sao có thể sống sót qua cuộc đời ấy nếu không có đủ độ vô liêm sỉ, xảo quyệt và tàn nhẫn?
Sebastian lại rít thêm một bụm khói thuốc rồi nhả vào làn không khí trong vắt. Phía sau anh, chiếc ống thông gió kêu ro ro như tiếng gừ gừ của một con mèo. Nỗi lo âu trong anh tương phản với bầu không khí yên bình vẫn toát lên từ khung cảnh lúc này dù mọi chuyện có thế nào.
Ở trên cao hẳn so với các ngôi nhà, cách Manhattan một khoảng khá xa, anh bao quát được ồn ào và náo động của thành phố. Một đàn ong, bị thúc ép phải kiếm đủ dự trữ trước khi mùa đông đến, kêu vù vù quanh một cái tổ. Lọt qua các bụi cây con, những tia nắng tô điểm thứ ánh sáng màu vàng óng lên chiếc thùng gỗ chứa nước đặt trong bộ khung han gỉ.
- Cô nói qua cho tôi biết về những chỗ quen thân với Jeremy đi.
Nikki dụi đầu mẩu thuốc vào chiếc chậu đựng đầy đất.
- Nó lúc nào cũng chỉ lê la với hai thằng nhóc thôi.
- Cậu chàng Simon… Sebastian đoán.
- … và Thomas, bạn thân nhất của nó.
- Cô đã hỏi thằng nhóc đó chưa?
- Tôi đã nhắn một cái tin cho thằng bé, nhưng chưa thấy nó gọi lại.
- Vậy thì chúng ta đang chờ đợi điều gì?
- Chúng ta có thể tìm được nó lúc tan học, Nikki quyết định khi nhìn đồng hồ đeo tay.
Họ đồng thời rời vị trí quan sát bước vào lối đi chạy ngoằn ngoèo giữa đám chậu cây. Trước khi xuống khỏi sân thượng, Sebastian chỉ túp lều nhỏ căng bạt đen.
- Cô cất gì trong đó vậy?
- Chẳng có gì cả, cô đáp với vẻ hơi vội vã. Thì chỉ mấy thứ dụng cụ thôi ấy mà.
Anh nhìn chòng chọc cô với vẻ ngờ vực. Anh vẫn không quên tật chuyển giọng lộ liễu của cô mỗi khi nói dối. Và lần này cũng thế.
Anh lật mép bạt ra rồi liếc nhìn vào bên trong. Thoát khỏi mọi con mắt nhòm ngó, khoảng chục cây cần sa đang vươn lớn trong các chậu cảnh. Hầm trú ẩn này được đầu tư trang bị khá hoàn hảo: dãy đèn cao áp sodium, hệ thống điều hòa không khí và tưới nước tự động, phân bón và các sản phẩm làm vườn loại mới nhất.
- Cô thật quá vô trách nhiệm! Anh nổi giận.
- Được đấy! Anh không cần phải la toáng lên vì vài cây cỏ như thế.
- Vài cây cỏ ư? Cô đang trồng cần sa đấy!
- Được rồi, có lẽ thỉnh thoảng anh nên hút thử một điếu nhỏ, sẽ thư giãn lắm đó!
Không hề ưa kiểu đùa cợt đó, Sebastian càng thêm giận dữ.
- Đừng nói với tôi là cô bán cái thứ của nợ này nhé, Nikki?
Cô ngụy biện.
- Tôi chẳng bán cái gì hết. Mấy thứ đó chỉ để phục vụ cho mình tôi thôi. Cỏ sạch 100%, hoàn toàn là cây nhà lá vườn. Còn an toàn hơn thứ nhựa mà bọn bán lẻ ma túy vẫn tuồn vào.
- Như thế… là vô ý thức. Cô có thể bị đi bóc lịch đấy.
- Tại sao, anh định tố cáo tôi à?
- Thế còn cái gã vênh vang của cô, gã Santos đó? Tôi tưởng anh ta làm cớm ở đội chống ma túy.
- Họ còn việc khác phải làm mà, tin tôi đi.
- Thế còn Jeremy? Còn Camille?
- Bọn trẻ chẳng bao giờ lên đây cả.
- Đừng có giễu cợt tôi! Anh hét lên đồng thời chỉ tay về phía tấm bảng bóng rổ đẹp đẽ mới tinh vừa được gắn vào hàng rào lưới thép.
Cô nhún vai thở dài.
- Anh làm tôi bực đấy!
Anh nhìn ra chỗ khác, cố tìm một nguồn cảm hứng mạnh mẽ với hy vọng bình tĩnh trở lại, nhưng cơn giận dữ đang trào dâng trong anh như con sóng cồn, cuốn đi những kỷ niệm đau đớn, khoét sâu thêm những vết thương còn chưa liền sẹo, nhắc nhở anh không được quên bộ mặt thật của Nikki: khuôn mặt của một người phụ nữ có lẽ không bao giờ đáng tin và người mà anh không bao giờ nên tin tưởng.
Khi cơn thịnh nộ lên đến đỉnh điểm, anh túm chặt lấy cổ cô rồi ấn cô sát vào chiếc giá kim loại.
- Nếu cô đẩy con trai tôi vào mấy trò buôn lậu này của cô, dù ít hay nhiều, tôi sẽ xé xác cô, cô hiểu chưa?
Anh siết chặt bàn tay, ấn hai ngón cái để chặn đường thở của cô.
- Cô hiểu chưa? Anh nhắc lại.
Cô nghẹn thở nên không thể trả lời được gì. Bị cơn giận dữ và nỗi đau đớn chế ngự, anh mạnh tay hơn.
- Cô hãy thề với tôi là chuyện Jeremy biến mất không liên quan gì đến mấy trò hút hít này của cô!
Trong khi Sebastian đang cố khống chế cô trong vòng kiểm tỏa, anh bỗng cảm thấy hai chân mình nhũn ra sau một đòn quét. Nhờ đòn tự vệ ấy, Nikki đã vùng thoát được. Nhanh như chớp, cô chộp lấy cái kéo cắt cây han gỉ rồi gí nó lên người anh chồng cũ.
- Anh mà còn dám đụng tay vào người tôi, tôi sẽ giết anh, anh hiểu chưa?
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
12 chương
21 chương
18 chương