Bảy Năm Sau

Chương 12

- Em lâu thế! Santos phàn nàn. Anh bắt đầu thấy lo rồi đấy. - Em không nghe thấy anh gọi chuông, Nikki nói dối. Cô nép lại để anh đi qua, nhưng anh dừng sững lại khi thấy căn hộ bị phá tan hoang. - Chuyện gì xảy ra vậy? Lốc xoáy vừa quét qua phòng khách nhà em à? Bị bất ngờ, cô chẳng biết trả lời thế nào. Cô cảm thấy tim mình đang đập dồn còn mồ hôi thì túa ra trên trán. - Em... em dọn dẹp một chút ấy mà, thế thôi. - Em nhạo anh đấy à? Nghiêm túc đấy chứ, Nikki? Cô không biết nói sao. Nhìn tình trạng nhà cửa lúc này, cô sẽ không thể thuyết phục nổi anh. - Em giải thích cho anh chứ? Anh nói giọng hối thúc. Giọng nói đầy thuyết phục của Sebastian vang lên từ cầu thang như một sự giải thoát: - Chúng tôi cãi nhau, chuyện là thế, không phải sao? Ngây người ra, Santos quay lại xem kẻ mới đến là ai. Đảm nhiệm xuất sắc vai diễn gã chồng cũ ghen tuông, Sebastian trưng ra một khuôn mặt hung hăng. - Anh gọi đây là cãi nhau á? Anh chàng cảnh sát trỏ tay vào phòng khách tan hoang. Bối rối, Nikki giới thiệu hai người với nhau. Hai người đàn ông khẽ gật đầu chào nhau. Sebastian cố giấu vẻ ngạc nhiên, nhưng thật ra, anh có chút bất ngờ với vẻ ngoài của Santos. Anh ta cao hơn anh một cái đầu. Là con lai, thân hình cân đối, các đường nét mảnh mai, trông anh ta chẳng có vẻ gì là một tên cớm cục súc và hung tợn. Bộ đồ anh ta mặc được cắt rất khéo - hẳn phải đáng giá nửa tháng lương của khổ chủ - mái tóc cắt gọn gàng, râu ria được tỉa đẹp miễn chê tạo nên dáng vẻ chỉn chu đẩy thiện cảm. - Không còn thời gian để lãng phí nữa đâu, anh chàng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào hai bậc phụ huynh. Tôi không muốn làm hai người lo lắng, nhưng ba ngày không có chút tin tức nào về một cậu nhóc là hơi nhiều rồi đấy. Anh ta vừa vô tư cởi cúc áo vest vừa nói tiếp bằng cái giọng ra vẻ hiểu biết. - Các vụ mất tích thường được chính quyền địa phương phụ trách, trừ phi việc điều tra vượt quá phạm vi một bang hoặc khi đó là vụ mất tích của trẻ vị thành niên. Trong trường hợp này, Cục cảnh sát điều tra liên bang FBI sẽ can thiệp thông qua CARD, Cơ quan xử lý nhanh các vụ bắt cóc trẻ em. Tôi có quen một người ở đó. Tôi đã gọi điện báo cho anh ta biết về vụ Jeremy mất tích. Họ đang đợi chúng ta tại văn phòng ở Midtown, trong tòa nhà Metlife. - OK, bọn em sẽ theo anh, Nikki quyết định. - Tôi sẽ lấy xe, Sebastian dịu giọng. - Thật ngớ ngẩn: tôi có xe công vụ, chúng ta sẽ tránh được các chỗ tắc đường nhờ còi hiệu. Sebastian liếc nhanh sang Nikki. - Hai bọn em sẽ gặp anh ở đó, Lorenzo. - Ý hay đấy! Anh chàng mỉa mai. Hai người đang lãng phí thêm thời gian đấy! Hiểu ra rằng không thể khiến họ đổi ý, anh chàng đi ra phía cửa. - Dù sao thì đấy cũng là con trai các người! Anh nói trong lúc đóng sập cánh cửa lại. Sự ra đi của anh chàng cảnh sát chẳng thể khiến bầu không khí bớt căng thẳng hay bối rối. Còn lại với nhau, Nikki và Sebastian buộc phải đối diện với những điểu còn do dự. Đờ đẫn cả người vì sợ đã quyết định sai, cả hai khó khăn lắm mới phân tích được các thông tin mà họ vừa được cập nhật: vụ dạt nhà của Jeremy, thú chơi poker, vụ phát hiện ma túy... Theo phản xạ, họ lộn lại phòng con trai. In extremis[1], Sebastian đã thông thành công toa lét nhờ cán một cái chổi cọ sàn. Dù bây giờ tất cả dấu vết ma túy trong nhà đã biến mất thì tình hình cũng không vì thế mà không bị coi là ác mộng. [1]. Tiếng Latin trong nguyên bản: rốt cuộc. (ND) Trong lúc đi tìm dấu vết, anh kiểm tra kỹ hơn nữa hộp đựng bài bằng nhôm và những thứ bên trong. Không có đế kép, không có vết chạm khắc đặc biệt nào, cả trên lá bài thật lẫn các thẻ bài giả bằng gốm. Bên trong hộp được lót một lớp mút tổ ong chứa một chiếc túi. Anh thò tay vào đó. Rỗng không... trừ một tấm lót cốc bằng bìa cứng. Ở mặt trước là hình quảng cáo một nhãn hiệu bia; mặt sau là hình vẽ một lưỡi dao uốn cong, biển hiệu cách điệu của một tiệm đồ uống. Bar Boomerang 17 đường Frederick – Bushwick Chủ quán: Drake Decker Anh chìa miếng bìa cho Nikki. - Cô biết chỗ này không? Cô lắc đầu. Anh nhấn mạnh: - Chắc chắn là thằng bé thường chơi poker ở đó, không phải sao? Anh tìm kiếm ánh mắt của cô, nhưng không còn. Vẻ nhợt nhạt, người run lẩy bẩy, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào hư không, Nikki dường như đã buông xuôi. - Nikki! Anh hét lên. Cô đột ngột bước ra khỏi phòng. Anh bắt kịp cô trong cầu thang rồi theo cô vào phòng tắm nơi cô uống vài viên an thần. Anh nắm chặt vai cô. - Cô ngồi xuống đi. Anh cố gắng hết sức trình bày với cô kế hoạch của mình bằng giọng bình tĩnh: - Sau đây là những gì chúng ta sẽ làm. Cô tháo cái thùng của chiếc slide-car ra đi, rồi đi mô tô đến Manhattan. Càng nhanh càng tốt. Cô phải chặn được Camille ở cổng trường. Anh nhìn đồng hồ đeo tay. - Con bé tan học lúc 2 giờ chiều. Nếu đi ngay bây giờ, cô có thể kịp đến đó. Chỉ có đi bằng xe hai bánh thì mới kịp được thôi. - Tại sao anh phải lo lắng cho con bé thế? - Cô nghe đây, tôi không biết đống cocain trong phòng Jeremy là thế nào, nhưng những kẻ sở hữu nó muốn lấy lại chỗ đó, đương nhiên là thế. - Họ biết chúng ta là ai. - Đúng, họ biết địa chỉ của cô và chắc chắn cả địa chỉ của tôi. Vậy nên cả bốn chúng ta đều gặp nguy hiểm: tôi, cô, Jeremy và Camille. Tôi hy vọng là mình nghĩ sai, nhưng càng tránh được nguy cơ càng tốt. Ngược đời thay, việc nói ra cái nguy cơ mới này lại khiến cô hoạt bát trở lại. - Anh muốn tôi đưa con bé tới đâu? - Đến ga. Cô đưa nó lên tàu đi Đông Hampton và cô gửi nó sang... - ... nhà mẹ anh, cô đoán. - Ở đó, con bé sẽ an toàn.