Khi cô tới địa điểm liên hoan, tất cả đã gần ăn xong, An Nhiên nói với mọi người mình không đói bụng, đoàn người liền trực tiếp đi “Ám Dạ” .” Ám Dạ” là trung tâm giải trí lớn của thành phố W, bình thường sẽ không ghé, chẳng qua hôm nay là bữa liên hoan khó gặp dịp, mới có thể đến đây. Bởi vì tiêu phí rất cao, cho nên từ trước đến nay đây vẫn chỉ là nơi trong truyền thuyết. Tiếng ca trong phòng vang lên liên tục không ngừng. “Dịch Quả, chúng ta đổ xúc xắc, ai thua người đó uống, dám không?” “Ha, trò trẻ con, uống rượu ai chẳng biết, có bản lĩnh thì tăng thêm một điều kiện.” An Nhiên nhìn hai người bọn họ bất đắc dĩ lắc đầu. Dịch Quả mỗi lần đều bại bởi Tần Dương, nhưng lần nào cũng đòi ứng chiến, thật sự là càng thua càng hăng. Tần Dương bộ dáng tiểu nhân đắc chí. “Được, mặc kệ điều kiện gì, anh đây đều theo cưng.” “Là anh nói đó, người nào thua chẳng những phải uống, còn phải bao hết chi phí của người kia.” Hai người đấm tay nhất chí. Bên kia Tam tỷ dát họng ca vang bài “Dù chết vẫn yêu.” An Nhiên thật sự không thích bầu không khí như vậy, bèn ra khỏi phòng. Cô đứng ở hành lang, chống tay vịn, nhìn đoàn người đang điên cuồng lưu động dưới lầu. Trên lầu, một đôi mắt thâm thúy chú tâm vào cô đã lâu, nhìn người phụ nữ bận quần áo vàng nhạt, mái tóc đen dài, khóe miệng Mạc Ngôn hơi nhếch lên. “Đường thiếu, nhìn gì vậy?” Một giọng nói kéo tầm mắt Mạc Ngôn quay lại. “Không có gì” Mạc Ngôn nhìn về chỗ cũ, phát hiện bóng người đã đi mất, không biết tại sao trong lòng có chút mất mát, nhỏ giọng nói thầm. “Không biết còn có thể gặp lại hay không?” “Gặp ai? Tôi đã ở bên cạnh cậu rồi, cậu còn muốn gặp ai?” Nguyên Tịch vừa nói vừa giả bộ dựa vào người Mạc Ngôn. Mạc Ngôn đau đầu nhay nhay huyệt thái dương “Tôi đi trước.” nói xong liền rời đi.… Dịch Quả một bên nhai nuốt, một bên kể khổ với An Nhiên. “Nhiên, cậu không biết, tên vương bát đản Tần Dương kia rất đê tiện, hắn chơi ăn gian, hại mình hôm qua toi mất cả tháng lương, còn cả tiền thưởng nữa.” Đối với kiểu oán giận như vậy, An Nhiên nghe đã quen. Nghe đến mức lỗ tai cũng sắp có kiến bò. “Ai bảo cậu chơi với hắn, lúc trước thua đậm còn chưa đủ sao?” “Hừ, cậu đã không an ủi người ta, còn nói móc mình.” An Nhiên nhìn Dịch Quả quẹt cái miệng nhỏ nhắn, vừa tức giận vừa buồn cười.” Được, đừng tức giận nữa, cậu hôm nay không phải có khách hàng quan trọng cần tiếp đón sao?” “A, cậu không nhắc mình cũng quên mất, xong đời rồi, mình còn chưa chuẩn bị tư liệu tiếp khách, làm sao bây giờ làm sao bây giờ An Nhiên?” Vẻ mặt đáng thương vô tội nhìn An Nhiên. “Đừng, mình không chịu nổi ánh mắt của cậu.” “Được rồi, An Nhiên, một lần này thôi.” “Một lần này thôi? Bốn chữ đó, mình nghe cũng hơn ba mươi lần rồi.” “Vậy đây là lần cuối cùng, An Nhiên, giúp mình đi mà.” “Thật sự chịu thua cậu, lần sau không được lấy cớ này nữa.”