Bát tiên đắc đạo
Chương 82 : Lã tổ cao luận khiến thầy đồ kinh hãi chung tiên ngâm mấy câu, cảnh tỉnh học trò
Lã Động Tân trước mặt phụ thân, đưa ra những lời bàn cao siêu về đạo xuất thế, khiến ông này tròn xoe hai mắt, há hốc miệng, hét lên :
- Trẻ con mới ti toe vài ba chữ, sao dám chê bai thánh hiền, phỉ báng đạo, liều lĩnh đưa ra những lời bàn luận quái gở ? Trung Quốc của chúng ta là nước văn hiến, từ xưa vốn coi đạo của Nghiêu, Thuấn, Văn, Vũ Vương, Chu Công và Khổng Thánh là đạo trị quốc, lưu truyền đã mấy ngàn năm, không gì thay thế. Cho tới bản triều hưng thịnh, bao đời thánh chúa đều chăm lo việc sùng chính, truất tà, biết bao nhà Nho thông đạt, học vấn uyên thâm, chẳng ai dám có lời bàn bạc chê bai, mà ngươi là đứa con nít, kiến thức được bao lăm, dám nói ra những lời cuồng ngôn vô pháp vô thiên như thế ?
Nói rồi, hướng về phía ông thầy, chắp tay vái, nói tiếp :
- Thằng con nó ngu xuẩn nói năng bừa bãi như thế, cảm phiền sư phụ để ý uốn nắn, dẫn nó về nẻo chính, khiến gia đình tôi không phế bỏ dòng thư hương, tiếp nối nghiệp tổ, thì tiểu đệ cảm ơn vô cùng.
Nói rồi, giận dữ, đùng đùng bỏ vào nhà trong.
Chung Li Quyền cười, nói với Động Tân :
- Cậu nói mấy câu cuồng ngôn, để liên lụy tới tôi, bị trách mắng là vô ý tứ.
Động Tân đứng thẳng người, tròn xoe hai mắt, nói :
- Sư phụ đừng nên nói vậy. Đệ tử được sư phụ dạy dỗ, đã biết rằng trong vòng trời đất, chỉ có một đạo, ngoài đạo đó ra, không còn đạo nào khác. Đệ tử tuy còn nhỏ tuổi đã biết đạo cứu đời là đạo duy nhất. Trời đã sinh ra đệ tử, đệ tử thề rằng phải đưa tất cả chúng sinh trên thế giới, dẫn nhập vào đại đạo, còn một người không đắc đạo, đệ tử quyết không thành đạo một mình. Đệ tử cũng tin chắc vào những lời dạy về ngũ luân 1 của họ Khổng , hiểu lẽ thờ song thân. Gia gia dẫu không dung cho đệ tử tu đạo, đệ tử cũng phải dần dần cảm hóa, khuyên cha nhập đạo. Vả lại, ý riêng cua đệ tử cho rằng việc khuyên đời, cứu người phải thực hiện từ chỗ thân đến chỗ sơ, từ gần tới xa. Người ruột thịt của mình còn không chịu tin, làm sao ta cảm hóa được người khác ? Thưa sư phụ, công phu cứu đời của đệ tử nhất định phải thực hiện từ trong gia đình. Hiện tại, ý của cha là muốn đệ tử đọc sách thành danh, đậu cao, làm quan lớn, sinh con đẻ cái, tiếp nối dòng hương khói. Đệ tử muốn cảm hóa cha, nhất định là việc gì cũng phải tuân lời cha, làm sao cha hoan hỉ trong lòng, mới có thể chuyển đổi tâm ý của cha. Sư phụ thấy kiến giải của đệ tử thế nào ?
Chung Li Quyền tán thành liền :
- Tam giáo khác đường, nhưng lý là một. Nho gia dạy người ta, trọng nhất là trung hiếu. Chúng ta đã muốn sửa đạo lý, càng phải giữ lấy trung hiếu đại tiết, luôn luôn ghi vào tâm khảm. Đúng như lời đệ tử nói, phải làm tròn trách nhiệm làm người, sau đó mới vào núi tu dưỡng. Đó là điều tốt đẹp nhất. Nhưng sợ rằng thế tình một khi đặt nặng, đạo niệm ắt phải xem khinh, chẳng những khó quán triệt được hoằng nguyện phổ độ chúng sinh, mà rồi thân xác mình mục nát với cỏ cây, chẳng đạt tới kết quả gì, há chẳng đáng sợ lắm sao ?
- Sư phụ nói vậy là quá xem thường đệ tử. Lúc đệ tử chưa ra đời, thân mẫu từng có hai điềm mộng triệu, nói rằng có nhiều vị tiên quan, bày nghi trượng, đưa đệ tử đi đầu thai, và lúc bà hạ sinh, căn phòng sực nức mùi hương thơm, bên ngoài căn nhà, nghe có tiếng tiên nhạc du dương trên không trung, hồi lâu mới dứt. Vì thế, thân phụ thường nói rằng đệ tử sau này ắt có phúc lớn. Một điều kỳ lạ nữa là đệ tử thường mộng thấy một vị tinh quan, râu trắng tóc bạc, tự xưng là Lý Trường Canh. Đệ tử có nghe nói trong điện Ngọc đế có một vị Thái Bạch Kim tinh họ Lý, tên Trường Canh, chắc là ông này. Trong giấc mộng, ông ấy thường dạy bảo đệ tử nhiều điều về huyền lý Đạo môn, còn kêu đệ tử phải luôn luôn ghi nhớ câu : "Trên trời bớt đi một người tiên, chẳng bằng dưới trần thế thêm lên một thánh nhân". Ông ấy còn nói rằng câu đó là lời của đệ tử nói ra. Trong giấc mộng, đệ tử dường như có nhớ rằng quả thật mình có nói câu đó, chỉ không nhớ rõ là đã nói hồi nào, và nói với ai. Lúc tỉnh dậy, đệ tử thấy lòng dạ vô cùng sáng suốt, đã đem câu nói đó ghi vào tâm khảm, vì thế mới có hoằng nguyện phổ độ tất cả người đời. Thưa sư phụ, câu nói này đích xác không phải câu nói trong lúc ngẫu hứng, buột miệng nói ra trong lúc trò chuyện, nên đệ tử ghi nhớ rất kỹ.
Chung Li Quyền cười, nói :
- Nếu đã vậy, cậu có nhớ được là đã gặp tôi ở chỗ nào hay không?
- Điều đó, đệ tử không nhớ rõ. Nhưng đệ tử đã có lần nói với sư phụ rằng vừa thấy mặt sư phụ, đệ tử đã thấy quen quen, dường như đó là những chuyện ở kiếp trước.
Chung Li Quyền nghe vậy, đưa tay vuốt râu, cất tiếng cười ha hả. Cười xong, khe khẽ gật đầu, không nói tiếng nào. Động Tân chẳng hiểu ý ra sao, lại nói :
- Những điều đệ tử vừa nói tới là những việc lớn, đệ tử thường ôm ấp trong lòng.
- Ta hiểu, ta hiểu. Nhưng chuyện đó cứ để từ từ.
Động Tân tỏ vẻ bồn chồn, hỏi :
- Sư phụ đoán tâm sự của đệ tử thế nào ?
- Ta nghĩ chí của cậu đặt vào việc tu đạo, muốn độ hết người đời nên không thể không cảm hóa cha mẹ. Chuyện công danh, phú quí, cậu đã sẵn có, trong vòng mười năm, chẳng cần lo giải quyết. Chỉ còn một việc là sinh con, tất phải lấy vợ. Cậu rất lo chuyện phá pháp thân, không tránh khỏi trở ngại cho công phu tu đạo. Đó là điều cậu lo lắng, có phải không ? Nhưng nên biết thể chất của cậu là thuần dương, nếu có phá sắc giới, cũng không hại gì.
Động Tân nghe vậy, mừng rỡ nói :
- Đệ tử lo lắng nhất, chính là chuyện này. Nay được sư phụ chỉ điểm, mối lo đó đã được cất đi. Đệ tử rất muốn hỏi sư phụ thật tình là người hay là tiên, mà biết quá nhiều về đệ tử như thế ? Vã lại sư phụ hàng ngày giảng về Huyền môn đại đạo, đệ tử dẫu ngu cũng biết rằng huyền lý đó, nếu không phải đại la kim tiên, có công hạnh ngàn năm, chẳng thể hiểu được rành rẽ. Có thể thấy sư phụ quyết không phải người bình thường. Đệ tử còn nhớ lúc sư phụ tới nhà đệ tử, đã xảy ra nhiều tình huống đặc biệt. Đến nay, đám gia nhân trong nhà đệ tử vẫn còn nhắc tới, cho là chuyện kỳ lạ.
Không đợi Động Tân nói hết câu, Chung Li Quyền vội hỏi :
- Họ nói về tôi thế nào ?
- Họ nói rằng lúc mới tới, sư phụ xăm xăm tiến vào cửa, đòi gặp gia gia. Gia gia thấy sư phụ ăn mặc rách rưới, cho rằng sư phụ muốn xin ăn, nên lúc đầu không chịu tiếp. Về sau, đứng ở sau cánh cửa, lén nhòm ra, thấy sư phụ hai mắt sáng rỡ, có thần, khí thanh tỏa ra khắp khuôn mặt, mới tin chắc sư phụ không phải người tới xin xỏ, vội đối đãi tử tế. Đến khi nghe sư phụ bàn luận cao minh, nói năng trôi chảy, gia gia rất khâm phục, tỏ lòng tôn kính, mới hỏi sư phụ tới đây với ý gì. Sư phụ trả lời thắng thắn : "Tôi muốn thu nhận công tử làm đồ đệ". Lúc đó, vì thấy đệ tử quá thông minh, lại rất bướng bỉnh, gia gia đang lo tìm một ông thầy giỏi, nay thấy sư phụ có đại tài, lại tự tiến thân, lẽ nào gia gia không hài lòng ? Tuy nhiên, đến nay người trong nhà vẫn có điều thắc mắc, không hiểu được, là vì đã lâu năm, sư phụ chưa hề cho biết quê quán ở đâu, xuất thân thế nào, và đã làm những việc gì ? Vì sao đã lâu năm, sư phụ không về nhà lần nào, cũng chưa ai thấy sư phụ viết thư về thăm nhà, hoặc có bạn bè, người thân tới thăm hỏi. Đó là những điều người ta còn nghi ngờ về sư phụ.
Chung Li Quyền nghe vậy, bất giác cười ha hả. Động Tân lại nói:
- Lúc sư phụ tới nhà, đệ tử mới có năm tuổi. Gia gia thường nói đệ tử thông minh từ bé. Lên bốn, đệ tử đã làu thông kinh sử, vừa lên năm đã có những lời nghị luận thâm sâu, khiến thầy đồ kinh hãi, liên tiếp hai ông thầy bẽ mặt, xin thôi. Đúng lúc đó, sư phụ tới nhà, xin dạy. Gia gia còn sợ đệ tử cậy tài, xem thưởng sư phụ, mới kêu đệ tử ra, bái kiến sư phụ. Nào ngờ, đệ tử vừa thấy mặt sư phụ, đã tưởng chừng như quen biết từ lâu, tỏ lòng khâm phục, nói rằng : "Đây mới là sư phụ của ta !".
Chung Li Quyền gật đầu, nói :
- Hẳn là chúng ta đã có duyên với nhau từ kiếp trước.
- Có thể chúng ta có tiền duyên, đệ tử vẫn nghĩ rằng sư phụ nhất định phải là một vị thần tiên trên trời, có ước hẹn từ kiếp trước, đặc biệt hạ phàm để dạy dỗ đệ tử, chỉ dẫn cho đệ tử nhập Đạo môn. Hôm nay nhân lúc nhàn rỗi, sư phụ không ngại đem chuyện kiếp trước, nói cho đệ tử biết chứ ?
Chung Li Quyền nghĩ vậy, bất giác biến sắc mặt, hét lên :
- Trên đời làm sao có thần tiên ? Thần tiên há có thể xuống phàm trần, dạy dỗ người ta ? Thằng bé này quả là nói năng nhảm nhí, hèn gì bị cha mắng là cuồng vọng !
Lã Động Tân bị trách mắng, chẳng hề sợ hãi, còn cười, nói :
- Sư phụ cố tình nói giỡn đấy thôi, chứ đệ tử biết chắc thầy là thiên tiên hạ giáng. Còn như sư phụ nói thần tiên không thể hạ phàm, tại sao trên đời còn truyền lại rất nhiều dấu tích của thần tiên? Đại để là người tiên không chịu hiển lộ chân tướng, vì chân tướng lộ ra, ắt gặp phải nhiều phiền toái. Sư phụ đã không chịu thừa nhận, đệ tử cũng chẳng dám hỏi dò nữa. Chừng nào cơ hội tới sư phụ ắt nói rõ cho đệ tử biết.
Nói rồi, không hỏi nữa, trở lại với việc học tập.
Lã Động Tân có thân phận rất cao, lại được danh sư chỉ dẫn, tự nhiên là trở thành nhân tài tuyệt đỉnh. Bấy giờ, vào niên hiệu Trinh Quán, đời nhà Đương, Lã Động Tân được mười hai tuổi, theo chân một đám bạn bè, cùng đi ứng thí. Thi một lần, đậu ngay, trúng tiến sĩ đệ nhất danh, được người đời xưng tụng là "Hà Trung tiểu tài tử". Những danh gia, vọng tộc đương thời, có con gái, đều muốn vời cậu ta vào làm rể. Lã Động Tân tuân lời dạy của sư phụ, thể theo ý cha mẹ, năm mười lăm tuổi, cưới con gái Hà thái thú, người cùng quận, về làm vợ. Vợ chồng thương yêu nhau đằm thắm, hai năm sau, sinh được một trai.
Lã Động Tân nhờ tài danh được bổ làm quan, hoạn lộ thênh thang mười mấy năm liền. Chung Li Quyền trước sau vẫn đi theo, không rời bỏ . Một hôm, thầy trò, cha con ở nha môn mở một tiệc nhỏ, bàn những chuyện chính trị, dân sinh, bỗng có người nha lại tiến vào chúc mừng, nói Động Tân được vinh thăng, bổ đi nơi khác. Cha con Động Tân nghe vậy, đểu lộ vẻ mừng rỡ, riêng Chung Li Quyền chỉ mỉm cười, không nói một tiếng, cũng không chúc mừng. Người cha cười, nói :
- Tiên sinh là cao sĩ, nên không bận lòng về chuyện công danh. Tiểu nhi tuổi trẻ đỗ đạt, hoạn lộ hanh thông, theo thói thường của người, sớm đắc chí dễ sinh lòng kiêu căng, vọng tưởng. Kiêu thì không tiến xa, vọng tưởng thì bị người đời khinh rẻ, chê bai, tôi lo rằng đó không phải điều phúc. Nhờ có tiên sinh thủy chung quản lý, ngăn chặn lỗi lầm, thật may mắn cho thằng cháu, may mắn cho họ Lã?
Chung Li Quyền nghe vậy, ngước mặt nhìn trời, cất tiếng cười vang:
- Trên đời làm gì có người mê đắm vì danh lợi, lại có thể tiến về đường Đạo ? Lão đại nhân chỉ lo kiêu vọng không phải điều phúc, há chẳng phải những lời thô thiển hay sao ?
Nghe câu đó, hai cha con đều lặng yên, không nói một lời.
Chung Li Quyền đẩy chén rượu ra xa, đứng lên, lảo đảo rời khỏi bàn tiệc. Bước đi vài bước, liền cất tiếng ngâm :
Chân tiên truyền đạo, khó tìm thay
Thầy trò quấn quít bấy lâu nay
Trú xứ vững vàng, tìm đâu nhỉ ?
Núi cao một ngọn, đảo Bồng Lai.
Ngâm rồi, cười lớn tiếng, nói :
- Không xong rồi ! Hôm nay, ta bị học trò chuốc say túy lúy, đành xin kiếu.
Nói rồi, nhắm hướng bên ngoài, bước vội. Cha con Động Tân đều quái lạ, sao hôm nay ông thầy có lời nói và thái độ thất thường như thế, và cho rằng ông say thật tình. Động Tân xưa nay đối với thầy một lòng tôn kính, thấy ông đỏ gay mặt, lật đật đi ra, vội xin phép cha, đích thân đuổi theo, tới thẳng phòng ngủ của Chung Li Quyền. Chung Li Quyền vừa bước đi, vừa nói lảm nhảm, không rõ là nói gì. Vừa tiến qua cửa, ông liền nôn thốc nôn tháo, mùi xú uế nồng nặc. ông cũng chẳng để ý có ai theo sau, tiến thẳng về phía giường ngủ, nằm lăn ra. Lã Động Tân sợ thầy lạnh, lấy chăn đắp cho, ghé lại gần, nói nho nhỏ bên tai :
- Sư phụ ngủ ngon nhé. Nằm thế này, dễ bị cảm lạnh lắm đấy.
Chung Li Quyền nghe tiếng, nhướng cặp mắt lờ đờ nhìn học trò. cất tiếng cười ha hả, nói :
- Người sống trên đời, được một lần say, như lên thiên phủ. Đệ tử có thể theo ta lên trời, rong chơi một chuyến, được không ?
Động Tân cười, đáp :
- Sư phụ nói chơi rồi. Đệ tử mang xác phàm, nặng nề, làm sao có thể lên thiên đình ? Lên trời là điều đệ tử cầu mong chẳng được lẽ nào lại không tình nguyện ?
Chung Li Quyền hét lên :
Nói nhảm. Ngươi vốn là người trên trời, ngang ngạnh đòi xuống địa ngục thăm dò, còn nói những gì là tình nguyện lên trời với không tình nguyện.
Nói rồi, lại cất tiếng cười ha hả, rồi lắc đầu, nói :
- Cái cũi nhốt này thật đáng sợ, đáng sợ !
Vừa nói xong, đã ngáy vang lên, chìm vào giấc mộng.
Lã Động Tân từ khi thi đậu, đường công danh thuận lợi. Những việc phiền toái hàng ngày chẳng phải là không có, nhưng cũng may anh ta đang lúc tuổi trẻ, sức lực mạnh mẽ, lại tài cao, tất cả những vụ nghi án, oan uổng, hoặc những chuyện khó xử, một khi qua tay anh, đều được nhanh chóng giải quyết ổn thỏa. Thanh danh ngày một cao, dần dần anh cảm thấy lạc thú trong đời làm quan, rơi vào tình huống chìm đắm về đường công danh. Bà vợ là Hà thị, tài mạo hơn người, từ sau chồng ra làm quan, đã tự chọn cho chồng hai cô hầu thiếp, đều xinh đẹp, thanh nhã, thông minh hơn người. Lã Động Tân không khỏi quyến luyến với tình, thường khi trước mặt sư phụ tán dương vợ hiền, thiếp xinh. Chung Li Quyền chỉ mỉm cười, gật đầu, đã không ngăn cản, còn tránh làm học trò cụt hứng, chỉ nói một, hai câu khuyên can chiếu lệ mà thôi.
Đã có lúc Lã Động Tân bồn chồn, hỏi :
- Không phải sư phụ nghi ngờ đệ tử bất tiếu, vừa bước vào con đường làm quan, đã quên ngay bản lai diện mục, có ý bỏ rơi đệ tử mà đi đấy chứ ?
Chung Li Quyền cười, đáp :
- Không đâu, không đâu ! Tu đạo há ở chỗ lắm lời ? Đạo quí vô vi một khi đã phải giảng giải nhiều lời, không còn là đạo chân chính. Anh muốn ta bàn bạc những gì, mới vừa ý anh ?
Lã Động Tân không dám nói thêm, nhưng thường ngày tự để tâm khắc chế, chỉ sợ vạn nhất không cẩn thận, để dao động tâm chí bị ngoại vật dẫn dụ, lôi cuốn. Có biết đâu rằng vật dục cám dỗ con người, đều phải rình lúc người ta lơ là, mất tri giác mới ra tay lôi kéo, chuyên hóa mỗi lúc một chút. Lã Động Tân là người có căn cơ thông minh tuyệt đỉnh, lập chí vững vàng, lại được tiên sư chỉ dẫn, giám sát hàng ngày, theo lý mà nói, anh ta phải mỗi ngày mỗi hướng về đại đạo. Nhưng công danh, thanh sắc, cùng với cảnh phồn hoa trên đời, vẫn có sức hấp dẫn rất mạnh. Chung Li Quyền ở địa vị làm thầy, đời trước lại là đệ tử của Động Tân, thì trách nhiệm về việc tu đạo của Động Tân, đặt tất cả trên vai Chung Li Quyền, làm sao ông ta có thể dễ dàng bỏ đi được ? Đành phải thừa cơ điểm hóa một phen, và nếu thuận tiện có thể khuyên anh ta bỏ quan, lui về lâm tuyền, đoạn tuyệt sắc dục, mới có thể tu thành đại đạo, không trái với lời ước hẹn hai kiếp. Vì thế, hôm nay ở bàn tiệc, ông ta đã cáo say, về phòng. Nếu Động Tân tới hỏi thăm, ta giả say nói vài lời phúng thích. Quả đúng như vậy, Động Tân là người có căn khí thâm hậu, vừa nghe thầy nói, như nhận một gậy lên đầu, lại như nghe tiếng chuông chùa, giữa đêm thanh vắng, liền tỉnh cơn mộng. Nhìn lại, đã thấy sư phụ chìm vào giấc ngủ say, tiếng ngáy như sấm, mùi rượu nồng nặc. Ngay cả đồ ăn thức uống ông thầy vừa nôn ọe vẫn còn xông lên mũi, chịu không nổi.
Với thân phận ông quan, kiêm công tử nhà đại gia, anh ta vẫn giả ngây, giả điếc, không biểu lộ điều gì bất mãn, trước mặt Chung Li Quyền ngủ say, anh ta chỉ khoanh tay, đứng nghiêm chỉnh bên cạnh giường, không dám rời xa một bước, cũng chẳng lên tiếng kêu gọi, đứng liền một lúc ba tiếng đồng hồ. Trong thời gian đó, cũng có nhiều người ra ra, vào vào, thấy công tử nhà mình, đứng như ngây như ngốc bên giưỏng sư phụ, cho là chuyện quái lạ, nhưng không dám hỏi một lời.
Trong đám gia nhân, có một vị lão quản gia, đã ba đời làm tôi tớ cho nhà họ Lã, nên trước mặt lão đại nhân cũng dám nói năng tự nhiên, không kiêng nể gì. Huống chi bên cạnh tiểu chủ, tất nhiên ông lão có quyền lực cao hơn. Nghe đám gia nhân báo cáo? ông lão sợ rằng có một nội tình gì đặc biệt, quan hệ tới tiền trình của tiểu chủ, ta phải tới tra xét thử xem sao. ông lại sợ cậu chủ đứng lâu mỏi chân, tê lưng, ngày mai làm sao giải quyết được việc công ? Vả lại, thường ngày ông thầy rất yêu quí, chăm sóc tiểu chủ, vì sao hôm nay ông ấy lại bày ra những trò này, bắt trò cưng phải lo lắng, thành khẩn giữ lễ ? Chẳng lẽ quả thật tiểu chủ đã có điều gì không phải với lão sư ? Nếu quả như vậy, ta phải lấy tư cách là lão quản gia, thay mặt tiểu chủ tạ tội cùng sư phụ. Suy đi nghĩ lại một hồi, ông lão mạnh dạn tiến vào phòng, len lén đập lên vạt áo tiểu chủ một cái. Động Tân nhẩy dựng lên, như tỉnh giấc mộng, sỗ sàng lên tiếng :
- Kẻ nào dám vô lễ như thế ?
Quay đầu nhìn lại, nhận ra lão quản gia, vội cười mơn, chắp tay vái, lên tiếng hỏi :
- Lão công công tới đây làm gì ?
Lão quản gia kể lại những suy nghĩ của mình, đem những điều hoài nghi hỏi han tiểu chủ, Động Tân bối rối, không biết đường nào trả lời. Quả thật tình huống của anh khiến người ta phải nghi ngờ, bàn tán, nhưng chính xác là anh chẳng có điều gì không phải đối với sư phụ, cũng không có điều gì yêu cầu tiên sinh. Nhưng trong thâm tâm anh nghĩ dường như đã xảy ra một sự việc trọng đại khác thường, phải đợi tiên sinh thức dậy, nói rõ cho biết, chứ chuyện này quyết không thể nói một hai câu mà xong, và cũng không nên nói với lão quản gia làm chi. Vì thế, anh ta ngần ngừ, rồi cười, nói :
- Lão công công đừng nên nghĩ bậy, đoán liều. Tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sinh, nhưng thấy tiên sinh say rượu, nằm nghỉ, lại không dám làm kinh động, nên tính đứng ở đầu giường, đợi ông tỉnh lại, nghĩ tình tôi thành tâm, mà chỉ bảo cho. Không dè làm phiền tới công công, vì tôi mà lo lắng. Công công đã tới đây, cũng là việc tốt. Nhờ công công thay mặt tôi nói với người dưới, bảo họ khiêng vào đây một cái giường. Tôi tính cùng sư phụ đàm đạo chuyện học vấn. Còn một điều này nữa : nếu lão đại nhân, thái phu nhân, cùng phu nhân có nhắc tới tôi, công công cũng bất tất phải đem tình hình này nói rõ cho họ biết, kẻo mọi người lại vì tôi mà lo nghĩ.
Lão quản gia nghe tiểu chủ nói vậy, tỏ ý thông cảm, gật đầu liền mấy cái, nói :
- Lão nô đã hiểu ý. Nhưng công tử cũng nên sớm sớm về phòng, chiếu theo lệ cũ, mỗi tối đều tới thỉnh an lão đại nhân và thái phu nhân, cùng phu nhân chuyện trò đằm thắm.
Động Tân nhất nhất đáp ứng. Lão quản gia vui vẻ ra đi. Đám gia nhân mau chóng tới quét dọn sạch sẽ chỗ thức ăn Chung Li Quyền ói ra, rồi khiêng vào một giường nằm, xếp đặt gọn ghẽ.
Động Tân bảo bọn họ ra đi, nếu không truyền gọi, bất tất phải vào. Gia nhân luôn miệng dạ dạ, rút lui.
Động Tân lại nhìn sư phụ, nhưng ông ta vẫn ngáy vang như sấm, ngủ rất say. Anh ta cất tiếng gọi khe khẽ, không nghe trả lời, mới than dài :
- Sư phụ là thần tiên chân chính, sao mới uống đã say, không biết trời trăng, lại ngủ mê mệt như thế ? Chắc là lão nhân gia yêu ta quá tha thiết, hy vọng ở ta quá nhiều, gần đây thấy ta quá thân cận với thê thiếp, sợ ta mê luyến nữ sắc, có chướng ngại tới việc tu đạo, nên mới giả say để thử lòng thành của ta, sau đó mới lại dùng lời lẽ thẳng thắn dạy dỗ ta. Nếu ta khinh mạn tiên sinh, ắt thầy coi ta là không đủ tư cách để gây dựng, sẽ bỏ ta mà đi. Ta biết tìm đâu ra một cao nhân như thế để làm sư phụ ?
Nghĩ vậy rồi, lại cung kính tới đứng ở chỗ đầu giường.
Nhìn sắc trời đã tối, lão quản gia hiểu ý tiểu chủ, bưng cơm tối tới, bầy ngay trong phòng. Động Tân ngồi ăn một mình, ăn vội ăn vàng cho no bụng, lại đứng hầu sư phụ như cũ. Nhìn lại, thấy Chung Li Quyền xoay mặt vào bên trong, vẫn ngáy ồ ồ, không có vẻ gì là sắp tỉnh dậy. Động Tân giữ ý, không dám trễ nải, lại khoanh tay đứng nghiêm.
Qua một giờ nữa, theo lệ cũ, đã tới lúc Động Tân phải đi ngủ, lão quản gia sợ tiểu chủ quên giờ giấc, sẽ chịu nhiều vất vả. Lại thấy ông thầy vẫn ngủ say như cũ, rất lấy làm lạ, ông lão nghĩ rằng những lời tiểu chủ không đúng tình thật, bên trong hẳn có ẩn tình gì đây. Vì thế, ông trở lại phòng, xin tiểu chủ đi ngủ. Chủ tớ còn đang tranh cãi đã thấy Chung Li Quyền xoay mình trở lại, miệng hô to :
- Ờ ờ từ nay trở đi, không còn đường sống !
Truyện khác cùng thể loại
1207 chương
66 chương
5 chương
405 chương
3611 chương
200 chương
85 chương