Bát tiên đắc đạo
Chương 31 : bạng cung đấu phép hồ lô tàng tiên
Thấy bọn Ngưu Bột đấu khẩu không lại các tiên, Thông Thiên giáo chủ phát hiệu lệnh, nói :
- Ai hơi đâu mà đấu khẩu với bọn chúng. Nay chúng ta đã bày lôi đài, chỉ việc đứng coi có đứa nào trong bọn chúng dám lên tỉ thí hay không. Nếu chúng thắng, bọn ta sẽ ngả cờ im trống, trở về bản sơn. Nếu không, cứ chiếu theo lời ta đã nói trước đây, không chấp nhận cho điền loa, biển bức ở đây diệu võ dương oai, mà đuổi chúng đi thật xa, không cho phép trở lại trung thổ.
Nói rồi, giáo chủ liền xuống đài, bỏ đi nơi khác.
Bên này, ba tên Lăng Hư, Thông Huyền, Không Không đều mất hết pháp bảo, không thể ra oai được nữa. Riêng Minh Minh vẫn còn hung hăng, muốn báo thù cho ba đạo hữu, nên nhẩy lên đài trước nhất, hô to :
- Bên dưới kia, có vị nào dám lên đây, cùng bần đạo tranh cao thấp hay không ?
Nói chưa dứt lời, đã thấy Tuệ Thông nữ tiên nhẩy vọt lên. Hai bên thông tên họ, cùng cầm bảo kiếm, ở trên đài đánh nhau một hồi, không phân thắng bại. Minh Minh Tử lấy ra một pháp bảo, cầm trong tay, tìm cách đánh lén. Hắn quay mình chạy đi, đợi cho Tuệ Thông đuổi tới gần, hét lên một tiếng :
- Yêu phụ, coi pháp bảo của tổ sư gia tới nè !
Tuệ Thông ngửng nhìn lên, thấy trong tay Minh Minh Tử phát ra một luồng sáng hồng, nhắm đầu Tuệ Thông đánh xuống.
Nguyên Minh Minh là một con đom đóm, tu luyện thành tinh.
Luồng sáng hồng là lửa trong thân đơm đón, hễ đụng tới người nào, tức thì toàn thân người đó bốc cháy. Tuệ Thông sớm đã đề phòng, liền rút trong tay áo ra một cây quạt, nhắm về phía lửa quạt ba cái. Lửa đó tuy không quay trở về để đốt cháy Minh Minh Tử; nhưng cũng không tiến lên được. Tuệ Thông cất tiếng cười, nói:
- Côn trùng nhỏ kia, thứ ánh sáng đom đóm lập lòe mà cũng dám đem ra dọa nạt người khác sao ? Hãy coi lửa của bà nội ngươi đây !
Nói rồi, há miệng phun ra một viên tròn tròn, bay về phía Minh Minh Tử. Đó là viên ngọc đan ở trong thân chồn. Viên đan đó đụng vào mình Minh Minh Tứ, toàn thân hắn liền bốc cháy.
Minh Minh Tử bị thiêu đốt, chịu không nổi, phải hiện nguyên hình, dưới dạng một con muỗi cực lớn. Lửa lại bay lên bay xuống chung quanh đài, đụng ai đốt nấy. Minh Minh Tứ bị tổn thương, thở hổn hển, lui về bản trận.
Lão giao thấy Minh Minh Tử thất bại nặng nề, tức thì nổi giận, đội lửa chạy lên đài. Hắn há miệng phun ra một bãi nước bọt, tức thì lửa tắt ngấm, trên đài lênh láng nước biển. Tuệ Thông hoảng vía, vội đạp lên bùn, lội qua nước mà lui về bản trận.
Lúc đó, Văn Mỹ chân nhân vội xuất hồn bay tới long cung, bảo Long vương phải mau mau thu hồi nước biển, đừng cho yêu nhân mượn mà sử dụng. Long vương vội bẩm :
- Lão giao này có tà pháp, bản tính lại thuộc thủy, nếu hắn trổ hết bản lãnh, có thể dốc nước sông, trút nước biển. Hoàn toàn không phải đệ tử cho hắn mượn để sử dụng đâu.
Văn Mỹ không biết làm sao, đành trở lại chỗ vỏ trai. Thiết Quài tiên sinh ở phía sau tiến lại, hỏi duyên do. Văn Mỹ nói rõ cho biết. Thiết Quài cười, bảo :
- Nếu vậy, tôi phải sử dụng tới hồ lô mới được.
Vội mở nắp hồ lô ra, niệm chú lâm râm. Lão giao tính trút hết nước biển Nam hải để dìm chết quần tiên, ai ngờ thế nước càng mạnh, chạy vào hô lô càng nhanh. Bên ngoài hồ lô, không thấy một vũng nước nào. Lão giao kinh hãi, vội bắt quyết rút nước, rồi vội vã xuống đài, bỏ đi.
Tôn Hổ lại đứng trên đài, hô to :
- Ai dám cùng bần dạo giỡn một phen chăng ?
Quảng Thành Tử nói nhỏ với Vân Trung Tử :
- Tên Tôn Hổ này là một con cọp thành tinh. Nó có một xâu chuỗi đầu lâu, đem ra ngoài gió liền phát ánh sáng, người nào đạo hạnh nông cạn gặp phải, liền bay hồn, vỡ mật. Đạo huynh có định thần chân, có thể phá được phép tà đó. Nhưng thằng quái này có võ nghệ và kiếm pháp tinh thông, lúc giao thủ với nó, đạo huynh phải cẩn thận mới được.
Vân Trung Tử vác kiếm lên đài. Hai bên thông tên họ, bắt đầu giao tranh. Vân Trung Tử sớm nhận ra Tôn Hổ có sức mạnh, cặp trùy trong tay hắn lợi hại vô cùng, mới nghĩ thầm : "Quả là một con cọp dữ, mới có khí lực mạnh thế này !". Cặp trùy cứ nhắm đầu và vai Vân Trung giáng xuống, nhưng Vân Trung Tử đầu óc sáng suốt, tay chân nhanh nhẹn, nên tránh được tất cả, không tổn thương chút nào. Đang ở phía trước, thoát chốc ông đã chạy ra sau lưng Tôn Hổ, khiến hắn có sức mạnh mà không dùng vào đâu được Tôn Hổ vất vả chống đỡ, đổ mồ hôi khắp thân mình, giận quá liền lấy ra xâu chuỗi đầu lâu, lớn nhỏ có chừng bẩy, tám chục chiếc. Do là đầu của những người hắn đã ăn thịt, đem chế luyện thành vật báu này. Xâu chuỗi hướng về phía Vân Trung Tử, phát ra ánh sáng lấp loáng. Vân Trung Tử rùng mình, cảm thấy khí lạnh xâm nhập. Cũng may, ông sớm đề phòng, lấy định thần châu ra, chiếu về phía xâu chuỗi đầu lâu. Tôn Hổ mở mắt nhìn, thấy hạt châu phát ra ánh sáng, cao hơn một trượng. Trong luồng sáng lấp lánh đó xuất hiện rất nhiều con quỉ dữ, tất cả đều bỏ tóc xõa, mặt mày lem luốc những máu, hình trạng coi rất ghê sợ. Đó là hồn ma của những người đã bị cọp ăn thịt. Chúng mím môi, nghiến răng nhìn Tôn Hổ, rồi xông vào đánh đập tới tấp. Tôn Hổ hét lên một tiếng, ngã lăn ra đất. Bên dưới đài, Quảng Thành Tử hô to :
- Vân Trung đạo huynh, mau xuống tay đi. Con súc sinh này ăn thịt người đã nhiều, tội ác chất đầy, không dung tha được đâu !
Câu nói chưa dứt, Vân Trung Tứ đã đâm ngay một nhát kiếm trúng bụng Tôn Hổ. Trên đài, dưới đài đều nghe một tiếng cọp rống, long trời lở đất, Tôn Hổ lăn ra chết. Trên đài chỉ còn một xác cọp, móng vuốt chi trước vẫn giữ chặt lấy xâu chuỗi đầu lâu.
Vân Trung Tử đang sữa soạn xuống đài, bỗng phía sau có tiếng hét inh lên :
- Đạo sĩ tặc khoan đi ! Hãy cùng ta giỡn chơi một hồi !
Vân Trung Tứ quay đầu lại, thấy một con quái vật đầu trâu, mặt ngựa, mình rồng, đuôi cọp. Đó là con thú mà Thông Thiên giáo chủ thường cưỡi, có tên là "Long hổ hỗn" (pha trộn giữa rồng và cọp) Nó cầm một chiếc vòng sắt, nhắm đầu Vân Trung Tử đánh xuống. Vân Trung Tử thấy con quái vừa xấu xí, vừa hung tợn, vội lùi lại ba bước, cười nói :
- Giữa ban ngày ban mặt, sao lại xuất hiện quái vật xấu xí thế này ? Sao ngươi không cầm gương soi thứ mặt mũi ? Thứ súc sinh không ra hình thù gì như ngươi mà cũng dám chường mặt với đời hay sao ?
Câu nói chưa dứt, Long hổ hỗn đã tức giận, rống lên một tiếng, từ hai lỗ mũi phun ra hai luồng khói, hôi thối như phân, tanh tưởi như rắn. Vân Trung Tử kinh hãi, lùi lại bên mép đả lôi đài, hụt chân lăn xuống, được Quảng Thành Tử nâng đỡ.
Văn Thủy chân nhân nhíu mày, nói :
- Người tu đạo chẳng sợ gì, chỉ sợ thứ ô uế. Con vật này từ trong ruột phát ra mùi hôi thối như thế, ai mà chịu nổi ? Nếu giết chết nó, chỉ sợ mùi hôi tanh càng thêm nồng nặc. Vả lại con thú này vốn là loài rồng, e rằng nó thông thạo thủy tính, trốn đi, biết dùng phương pháp gì để hàng phục nó ?
Văn Mỹ chân nhân nói :
- Đạo huynh sao lại sợ hãi thứ quái vật như thế, há chẳng đáng chê cười lắm sao ?
- Ai nói là sợ nó chứ ? Tôi chỉ nói là thứ súc sinh hạ đẳng này đáng ghê tởm, thần tiên rất sợ mùi xú uế của nó nhiễm vào mình thôi Anh không thấy Vân Trung đạo huynh vừa rồi đã phải một phen kinh hãi đó sao ?
Văn Mỹ chân nhân suy nghĩ một lát, nói :
- Có cách rồi ! Điều chúng ta sợ là mùi tanh hôi, mà những con vật tanh hôi chưa từng có con nào không sợ hãi mùi thơm nồng. Trong hồ lô của Thiết Quài sư huynh có mùi thơm bách hợp hương do tổ sư chế ra, sao không lấy ra dùng thử xem sao ? Văn Mỹ nghe lời, liền thỉnh cầu Thiết Quài tiên sinh lên đài, một tay cầm hồ lô, một tay chống nạng, Thiết Quài khập khiễng leo lên lôi đài. Nực cười thay, Long hổ hỗn không biết phận mình xấu xí còn chê cười Thiết Quài tiên sinh hình dáng khó coi. Tiên sinh không thèm để ý, mở ngay nắp hồ lô, miệng niệm chú lâm râm. Giây lát mùi hương nồng lan ra bốn phía. Long hổ hỗn không thể nào ngờ nổi hương thơm lại là khắc tinh, đánh át được mùi hôi thối của nó. Nó vừa ngửi qua một lần, liền hôn mê, ngã lăn ra đài. Thông Thiên giáo chủ thương con thú cưỡi của mình, vội bắt quyết, vẽ bùa, vời gọi rất nhiều thần tướng để bảo vệ cho
Long hổ hỗn. Thiết Quài tiên sinh thấy vậy, liền nổi giận, nói :
- Triệt giáo là tà ma ngoại đạo, tại sao các vị thần tướng lại chịu nghe lệnh ông ấy ?
Thần tướng nói :
- Chẳng giấu gì pháp sư, chúng tôi chỉ phục tùng bùa chú, không hỏi tới người điều khiển là ai. Nay nghe lời pháp sư, đã biết việc làm của mình là sai lầm, chúng mạt tướng xin cáo từ.
Thiết Quài tiên sinh ngỏ lời cảm tạ. Các thần tướng liền bỏ đi.
Thiết Quài tiên sinh sợ Thông Thiên giáo chủ còn giở trò gì khác, không đợi các thần tướng kịp bay lên trời, đã cầm kiếm chém Long hổ hỗn đứt thành hai khúc. Chỉ thấy từ thân quái vật phun ra một thứ máu mầu xanh lục, mùi hôi thối bốc lên, xông tận mũi mọi người, chịu không nổi.
Phi kiếm tuy đã chém đứt đôi quái vật, lập được đại công, nhưng dính phải uế khí, không thể hạ xuống được, cứ bay quần quần trên đài. Vừa hay có Độc Giác đại sư vác đao nhẩy lên đài.
Phi kiếm vừa lóe sáng, đã chém cụt chiếc sừng độc nhất. Các vị tiên ở dưới đài liền cất tiếng cười vang :
- Chiếc sừng độc nhất đã bị chém cụt phân nửa, tên Độc Giác đại sư này đã biến thành Bán Giác đại sư ?
Độc Giác đại sư tức giận vô cùng. Thấy phi kiếm vẫn còn đang bay lượn, nó vội rút bảo đao ra chống đỡ. Đao, kiếm đụng nhau, chỉ nghe một tiếng "Choang !" lanh lảnh, và rồi hàng vạn đốm lửa bay ra bốn phía. Cũng may có Thiết Quài tiên sinh niệm chú, thu hồi phi kiếm. Thấy kiếm báu dính phải uế khí, tiên sinh tức giận, nói :
- Không biết ta phải mất bao nhiêu ngày tháng, mới tôi luyện lại kiếm này ?
Các tiên nói :
- Chẳng qua anh chỉ bị khó chịu đôi chút, đã giết chết được quái vật rồi, chứ chủ nhân của nó bị mất con thú cưỡi, còn buồn bực gấp trăm !
Câu nói chưa dứt, đã thấy Thông Thiên giáo chú, cùng Độc Giác đại sư đứng ở trên đài. Giáo chủ tỏ ý giận dữ lắm, nói :
- Bọn yêu đạo sao dám vô lễ, làm tổn hại con thú cưỡi của ta. Ta vốn nghĩ các ngươi là những người tu đạo, muốn giữ thể diện cho các ngươi, bảo tồn mạng sống cho các ngươi, mà các ngươi hung hăng như thế, chớ trách ta hạ độc thủ !
Nói rồi, liền vung hai tay, như thể ngư ông tung tấm lưới, miệng niệm thần chú, hét lên một tiếng : "Mau !". Tức thì, trời đất tối tăm, không một tia sáng. Đây là đạo pháp vô cùng ác độc của Thông Thiên giáo chủ, có tên là "Tru tiên võng" (tấm lưới diệt tiên). Tấm lưới này không có hình bóng, bất luận là thần tiên, yêu quái nào, đã vướng vào trong lưới, đừng hòng ra thoát. Sử Trung Quốc có kể chuyện Chu Văn vương vẽ vòng tròn trên mặt đất để làm trại giam, so với phép này cũng na ná nhau. Nhưng vạch đất làm nhà tù chỉ ngăn cấm phạm nhân không được bước ra khỏi vòng tròn đã vẽ, chứ không giết chết tội nhân. Chu tiên võng độc hại hơn nhiều, người nào vướng trong đó sẽ bị những mũi kim đâm vào da thịt, đau đớn vô cùng, và trong vòng mười hai canh giờ sẽ tan ra máu.
Thông Thiên giáo chủ lại sợ Lão Quân đích thân tới cứu đệ tử, mới sai các đại đệ tử ra khỏi vỏ trai, đứng trên mây canh chừng.
Chỉ cần đợi qua mười hai canh giờ, quần tiên biến ra máu tất cả, là kể như thắng lợi hoàn toàn. Sau đó có thể kéo nhau đi phá nát vỏ ốc đuổi hết đám người của La Viên, là xong xuôi mọi việc, Thông Thiên giáo chủ có thể thơ thới trở về ngọn núi Vân Phong Lĩnh của mình.
Nói tiếp chuyện quần tiên mắc họa, vướng trong tấm lưới Tru Tiên võng. Bọn Văn Thủy, Văn Mỹ, Phiếu Diểu, Hỏa Long, bốn vị chân nhân, không người nào có thể ngờ nổi Thông Thiên giáo chủ lại bày ra phép thuật này. Qua một thời gian, mọi người có cảm giác như chân tay bị trói. Lại một hồi nữa, cảm thấy đau nhói như kim đâm. Những người có đạo hạnh cao thâm không thấy cảm giác rõ rệt lắm, riêng bọn Tuệ Thông, Trương Quả, Phi Phi, Điên Điên, đau đớn chịu không nổi, rên la, kêu khóc, muốn chết mà chết không được. Các vị tiên càng lúc càng nóng ruột, Thiết Quài tiên sinh chợt nhớ ra lời Lão Quân đã nói trước đây, mới lớn tiếng khuyên các đạo hữu ráng nhịn đau một thời gian, đừng để địch nhân thấy vẻ khiếp nhược của mình. Tổ sư đã liệu định trước về kiếp nạn này, hứa rằng sẽ đích thân tới giải cứu. Thời hạn đó chẳng bao lâu sẽ tới, mọi người hãy cố gắng chờ đợi. Bọn Tuệ Thông nghe vậy, đều kêu khóc mà rằng :
- Sư thúc đạo hạnh cao thâm, có thể chịu đựng được, nhưng hiểu sao nổi nỗi đau đớn của chúng tôi ?
Câu nói đó khiến Thiết Quài vừa thẹn thùng vừa nóng ruột.
Đang !úc khó khăn đó, chợt nghe Văn Mỹ chân nhân lên tiếng :
- Thiết Quài sư huynh, trong hồ lô của anh có một khoảng trời đất riêng biệt, vô cùng rộng lớn, đủ cho mọi người tị nạn. Sao anh không đem ra thử nghiệm xem sao ? Bảo bối đó là vật báu kỳ lạ, do tổ sư đích thân chế ra. Thiết nghĩ yêu pháp tuy dữ dàn, cũng không tác động tới bên trong đó được.
Các tiên nghe vậy đều mừng rỡ, nói :
- Tốt lắm, tốt lắm ! Mau lấy ra dùng đi.
Thiết Quài tiên sinh vội mở nắp hồ lô. Các tiên thấy từ trong hồ lô bắn ra một luồng sáng nhỏ như sợi dây. Mọi người đều nhắm theo hướng đó mà tiến vào. Số người không đông, chỉ trong giây lát đã vào được tất cả. Càng vào càng thấy sáng sủa, mà đất đai cũng rộng thêm ra. Tiến qua một tầng nữa, thấy hiện ra ruộng vườn, nhà cửa, sông núi, không thiếu thứ gì. Mọi người trú trong một ngôi nhà tranh ba gian, cảm thấy vô cùng thoải mái. Chỉ không hiểu làm sao có thể từ trong hồ lô thoát hiểm ra ngoài. Mọi người tụ tập bàn luận, Thiết Quài tiên sinh mới nói chắc cho biết :
- Chỗ này chỉ tạm dung thân. Vừa ra khỏi hồ lô là vướng ngay vào lưới của Thông Thiên giáo chủ, làm sao có thể thoát hiểm được?
Mọi người nghe vậy đều thất vọng. Nhưng rất may là những người bị thương trước đây, một khi vào trong hồ lô không cảm thấy đau đớn vì kim chích nữa, mà những vết đâm cũng mất dấu luôn.
Mọi người khá yên tâm, kiên nhẫn chờ đợi Lão Quân tới cứu.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, chợt nghe dường như có tiếng nói từ bên ngoài lọt vào. Mọi người lắng tai nghe, nhận ra giọng nói của Thông Thiên giáo chủ :
- Đại pháp của ta từ trước đến nay chưa bao giờ tỏ ra không linh nghiệm, đã giết chết rất nhiều yêu quái. Ngay cả kim tiên của động vừa nhìn thấy đã sợ hãi. Tại sao bọn người này vẫn trơ trơ, qua một giờ rồi vẫn chưa thấy một giọt máu. Hơn nữa, bọn quái này biến đâu mất, chẳng thấy hình bóng ? Vậy là nghĩ lý gì ?
Một lát sau, lại có một người nói :
- Tổ sư nhìn coi, hồ lô này là pháp bảo của tên đạo sĩ què, nghe nói bên trong chứa dựng được tới vài ngàn người. Không lẽ bọn đạo sĩ giặc đều rút hết vào trong đó ẩn thân ?
Lại nghe Thông Thiên giáo chủ nói :
- Ta đã tính trước rồi. Mặc cho chúng ở trong đó, chúng cũng không có cách nào ra khỏi hồ lô. Ta sẽ dùng lửa tam muội đốt hồ lô đó, Phá hủy đi, coi chúng còn có biện pháp nào nữa không ?
Các tiên ở bên trong đều nghe rõ câu nói đó. Thiết Quài tiên sinh liền cười, bảo :
- Ông ta tính dùng lửa tam muội đốt hồ lô của tôi, thật ngu không thể tả được. Hồ lô này đâu phải trái bầu bình thường mà mấy bác nông phu thường trồng trọt, để có thể dùng sức lửa bổ ra ?
Tuệ Thông cười, hỏi :
- Đúng là dùng lửa đốt hồ lô chẳng đáng sợ, chỉ sợ khí trời ở trong này nóng lên, thì sao ?
Trương Quả nói :
- Sợ quái gì ? Khí hậu trong này vốn rất lạnh, ông ấy tống cho chút hơi nóng vào đây, thì càng dễ chịu, chứ sao ?
Các tiên đều biết Trương Quả rất sợ lạnh, nghe vậy đều cười ầm lên. Lại nghe bên ngoài có tiếng người nói :
- Các người lắng nghe coi. Bên trong có tiếng người đó. Đúng là bọn đạo sĩ giặc này đã rút hết vào bên trong hồ lô !
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
1085 chương
1621 chương
214 chương
501 chương
170 chương
1199 chương
1040 chương