Bát Phú Lâm Môn
Chương 122 : Giải thích nghi hoặc lâu dài
Ta lần đầu tiên phát hiện, thì ra Hiên Viên Dật Phi… Có thể nói…
“Phiêu… Nếu như nàng không thích hai chữ đặc biệt, ta thích ảo thuật của nàng, thích chuyện cười của nàng, thích nhìn thấy bộ dáng không hài lòng gấp gáp của nàng, thích nụ cười của nàng khi được ôm chăn ngủ, ta còn thích khi Hậu Huyền không có mặt ở bên cạnh nàng…”
Im lặng nghe hắn nói nói, chẳng lẽ đây mới là Hiên Viên Dật Phi sao? A…
Thật lòng mà nói, khi Hậu Huyềnvắng mặt, hắn nhất định rất thư thái.
“Hô…” Hiên Viên Dật Phi thở phào một cái thật dài , khuôn ngực dày rộng cũng phập phồng lên xuống mạnh mẽ, “Phiêu, ta…” Hắn kéo âm cuối thật dài, hắn vẫn không có tiếp tục nói nữa, chỉ vòng tay ôm ta thật chặt, càng ngày càng chặt.
“Chàng… Không phải là bởi vì ta trọng sanh hai lần mà cảm thấy ta đặc biệt sao?” Thật nhàm chán, ta lại có thể hỏi một cái vẫn đề mà trong lòng lại không muốn biết đáp án, nhưng mà, đây cũng là một vấn đề ta quan tâm nhất.
“Trọng sanh? A, đúng rồi, ta quên nàng vẫn còn có năng lực như thế, được rồi.” Bỗng, hắn đẩy ta ra, dị nhìn chăm chú vào đôi mắt của ta, từ đôi mắt màu hổ phách trong suốt kia, ta cảm nhận được một phần tình cảm chân thành tha thiết. Không có ép buộc, không có mục đích, rất sạch sẽ, trong suốt.
“Chàng… làm gì thế? !”
” ánh mắt của nàng sẽ không thay đổi.” Hiên Viên Dật Phi cười nói, nụ cười sáng lạng kia đem đôi mắt của hắn biến thành vâng trăng khuyết. Ta gần như rơi vào kinh ngạc, hắn biết cười.
“Lúc ta nhìn thấy nagf trong núi giả đó, khi đó ta vẫn chua hoàn toàn nhận ra nàng, khi đó nàng che dấu rất tốt, cho đến nàng vì cầu sinh thì mới lộ ra ánh mắt đó, mới làm cho ta cảm giác được ánh mắt này chỉ có thể là nàng, nhưng, ta vẫn không thể xác định được. . .” Hiên Viên Dật Phi nhăn mi.”Ta chỉ cho là là gặp phải nữ nhân tương tự như nàng, cho đến khi ta tháy nàng nhìn thấy chiếc nhẫn bảo thạch của ta thì ta mới nhận ra được chính là nàng, a, đây là lần đầu tiên ta bởi vì sự tham lam tiền tài của ai đó mà vui mừng, bởi vì nàng tham tài cho nên ta mới nhận ra nàng.”
“…” Vẻ mặt ta đen hơn than, lần sau nhất định phải chú ý, “Kỳ thật ta không phải là người tham tài, ta chỉ là vui vẻ khi gặp được đồ kỳ lạ mà thôi.”
“Đúng vậy, ai cũng thích đồ lạ mắt.” Hiên Viên Dật Phi cúi mặt xuống, nhẹ nhàng nâng cằm của ta lên.”Nhưng tại sao nàng lại căm ghét từ đặc biệt này? Từ này rất phù hợp với nàng mà.”
Nhíu chặt mi, quay mặt sang một bên, rời đi khỏi cái ôm của Hiên Viên Dật
Phi, ngồi ở một cái ghế bên cạnh. Nghĩ lại: “Bởi vì đã từng có một người, hắn cảm thấy được ta có thể trọng sanh rất đặc biệt, hắn đã từng nghĩ đem ta để bên cạnh người, giống như một món đồ báu vật lạ lẫm để cất giấu.”
“Ai?” Một tia sát khí từ trong mắt của Hiên Viên Dật Phi hiện lên, ta cười: “Hắn nghĩ rằng ta đã chết, chúng ta… Chắc cũng không gặp được nhau lần nữa .”
“Phiêu.” Hiên Viên Dật Phi bỗng giữ chặt hai vai của ta, bắt ta phải nghiêng người đối diện với hắn, hắn chăm chú mà nghiêm túc nhìn ta.”Sau này ta sẽ bảo vệ nàng.”
Sau này ta sẽ bảo vệ nàng… Bảo vệ nàng… Những lời này đã làm cảm động ta, nó quanh quẩn ở trong đó, Hiên Viên Dật Phi từ đầu đến cuối cũng không có nói câu“ta yêu nàng“, nhưng mỗi câu hắn nói, đều làm cho ta cảm động.
Hắn nói hắn thích ma thuật của ta. Thích chuyện cười của ta. Thích bộ dáng hài lòng của ta, thích nhìn nụ cười khi ngủ của ta.
Hiên Viên Dật Phi. Nhìn lén ta ngủ sao…
Những … lời nói này tuy chất phác, lại sự đặc biệt chỉ thuộc về Hiên Viên Dật Phi. Không có cái gì cũng hiện lên mặt như Mã Cẩm Đào, cũng không có được ánh mắt thâm tình như Tô Hữu Bằng, nhưng, lại làm cho ta cảm động.
Đã lâu rồi, không có ai nói với ta những lời này . Có khi nếu hắn nói ba chữ „ ta yêu nàng“ thì chưa chắc ta đã động tâm.
Ta cảm động, ta nhào về phía hắn, ôm chặt lấy lưng hắn, trước kia ta từng được nghe một câu nói khá lưu hành, khi nhìn thấy một nam nhâm không tệ thì lập tức phải ôm bắp đùi anh ta, nhìn thấy một nam nhân chuẩn thì phải ôm thắt lưng, nhìn thấy một chuẩn của chuẩn phải biến thành bạch tuộc, cuốn chặt lấy hắn không tha, có thể không cần tình cảm, tình cảm là có thể từ từ bồi dưỡng , qua này thôn này sẽ không còn nhà trọ nữa.
Cho nên ta gắt gao ôm lấy hắn: “Hiên Viên Dật Phi, ta, ta… Ta sẽ cố gắng vượt qua cùng chàng. Nhưng hiện tại… Ta vẫn không thể…
“Không chờ được …” Hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc dài của ta, ta ở trước mặt hắn ngẩng đầu lên: “Tại sao?”
Đôi mắt của hắn hiện lên ý cười: “Chẳng lẽ nàng không có cảm giác nào sao?
Khi nàng còn là Hộ Quốc phu nhân , ta cũng đã có ý định đem nàng trói vào trong cung.”
“Hả? Nhưng… vậy… Không đúng…” Thì ra hắn đã yêu thích ta ngay tư lúc đó .
“Có cái gì không đúng sao?” Hiên Viên Dật Phi véo khuôn mặt của ta, “Lúc đầu ta rất thưởng thức Phong Thanh Nhã, năng lực của nàng rất mạnh, chỉ tiếc chúng ta là địch nhân. Cho nên lúc nàng xuất hiện, ta từng nghĩ đến nàng mới thật sự là Phong Thanh Nhã, bởi vì Phong gia sẽ không dễ dàng tha thứ nếu như nàng làm xằng bậy như thế, thế nhưng, Phong gia lại không có một động tĩnh, như vậy chân tướng thật sự có lẽ chính nàng mới là Phong Thanh Nhã.
Cho nên, ta nghĩ muốn lôi kéo nàng, chúng ta trong lúc đó hợp tác rất tốt, cũng rất hiểu nhau, nếu đã hiểu nhau như vậy tại sao ta lại không thể thu lưu nàng vào trong cung là nữ nhân của ta đây? Phi tử trong cung hoàn toàn có thể ra ngoài làm việc cho triều đình.”
“A?
Thật kỳ lạ.” Thì ra lí do ban đầu Hiên Viên Dật Phi cũng chỉ là thưởng thức ta mà muốn cưới ta, nhưng mà điều này cũng hợp tình hợp lí.
Ta vẫn nhớ đến một câu chuyện, một cô thư ký nàng có một người bạn là lam nhan tri kỷ, bọn họ rất hiểu nhau, rất hợp cạ, hai người ước hẹn, nếu là đến năm 30 tuổi hai người không tìm được người thích hợp, vậy hai người bọn họ sẽ kết hôn. Có lẽ rất nhiều người sẽ có cảm giác kỳ quái, nhưng, nhưng mà thật ra có rất nhiều người làm như vậy. Bởi vì bọn họ quen thuộc lẫn nhau, hiểu rõ lẫn nhau, tình bạn thân thiết và tình yêu chỉ cách nhau có một bước chân mà thôi.
Ta thích Hiên Viên Dật Phi, ít nhất là hiện tại, trong lòng của ta, vị trí của hắn là thứ nhất, mà đến hôm nay, ta nghĩ sự thích này càng ngày càng tăng lên.
“Kỳ lạ? Có gì kỳ lạ?”
Hiên Viên Dật Phi nâng mặt của ta lên để hỏi, cách kia tầng tầng lớp quần áo, ta có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của hắn, từ tiếng tim đập kia của hắn ta có thể cảm nhận được niềm vui sướng tỏng lòng hắn bây giờ.
“Nhưng, ta rất nhanh phát hiện ra rằng nàng là một người yêu thích tự do, ở… điểm này, ta lại cùng cũng nghĩ như nàng, cho nên ta mới bỏ đi ý định cho nàng vào cung, ta nghĩ nàng là Hộ Quốc phu nhân, vậy nàng sẽ mãi ở bên cạnh ta, nếu như ta muốn gặp, chỉ cần một đạo thành chỉ là được. Khi đó ta liền rõ ràng, vị trí của nàng ở trong lòng ta, bởi vì ta để ý cách nhìn của nàng đối với ta. Ta là một hoàng đế, chỉ cần một đạo thánh chỉ, nhưng ta lại không dám hạ , ta biết làm như vậy sẽ chỉ làm nàng chán ghét ta.”
“Nhưng, ta cũng không phải Hộ Quốc phu nhân.”
“Đây mới chính là niềm vui lớn nhất của ta, lúc ấy ta bỏ đi ý nghĩ này là vì nàng là Hộ Quốc phu nhân, là muội muội của Phong Tuyết Âm, khi ta tỉnh táo lại ta nghĩ rằng không biết có phải vì nàng muốn ta chú ý cho nên mới hành động như vậy hay không.”
“Chàng hoài nghi ta? Được rồi, hoài nghi chuyện đó cũng là đúng thôi, chàng thân là Hoàng Đế của Hiên Viên Vương triều hoài nghi ta đây là Hộ QUốc phu nhân của Phong gia cũng đúng thôi, nhưng! Chàng phải nói rõ ràng cho ta một chút! Ta quyến rũ chàng lúc nào chứ ?” Nơi nào? Ta có bao giờ cố ý quyến rũ Hiên Viên Dật Phi đâu? Người này một mực đều là bộ dáng ngàn năm không thay đổi mặt, trời biết rằng trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì!
Ngẩng mặt lên, “Tức giận” lườm Hiên Viên Dật Phi, ta lúc ấy trốn hắn vẫn còn không còn kịp nữa, sao lại dám quyến rũ hắn?
“Nàng có.”
Hiên Viên Dật Phi mặt không thay đổi như là đang phán tội tử hình cho ta, “Nàng theo ta làm nũng, cùng ta nghịch ngợm, cùng ta chơi xấu, mặc dù hành động đều là vì từ chỗ của ta để nhận được cái lợi, nhưng à, những … hành động này thật sự tại là đang quyến rũ ta!”
“Cái…này…” Hình như là… Có điểm… Không đúng… Ít nhất người khác không dám cùng
Hiên Viên Dật Phi làm như vậy, mà ta lại làm việc mà mọi người sẽ không làm, có thể không chết sao?
“A…” tiếng cười sâu kín từ đôi môi mỏng của Hiên Viên Dật Phi phun ra, hắn cười híp mắt trong mắt tràn ngập sự vui vẻ cùng sủng nịch, “Thật sự là đồ không có lương tâm, nếu không phải thích nàng, ta làm sao có thể sủng nàng như thế được chứ, làm sao mà nàng lại không dính vào ta được.”
“Ta dính vào bao giờ! Ta không có!” Ta lập tức buông Hiên Viên Dật Phi…ra, lấy chứng minh ta đối với hắn không có ý nghĩ không an phận.
“Tốt lắm tốt lắm, không đùa nàng nữa.” Hiên Viên Dật Phi đưa tay lần nữa đem ta kéo lại trong ngực hắn, “Ta đối với nàng chân chính động tâm, là lần ta bị thương đó, lúc đó ta thấy ánh mắt của nàng, đến bây giờ ta cũng không quên được.”
“Ánh mắt? Ánh mắt cái gì?” Chẳng lẽ ta trong lúc bất tri bất giác trong đã luyện được thuật đại pháp câu hồn đoạt phách? Thật lâu, Hiên Viên Dật Phi cũng không nói gì, hắn cúi người, đem mặt chôn vào cổ của ta, truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của hắn: “Ánh mắt quan tâm cùng sự lo lắng, là chân thật, trong suốt, không có mục đích chỉ là lo lắng cho ta, đã lâu rồi..không có ai quan tâm đến ta như thế.”
Lúc này, ta ngơ ngẩn , mới chỉ có một lần quan tâm cùng lo lắng, mà ta có thể xông thẳng một đường đến tận trái tim của Hiên Viên Dật Phi. Lòng ta trầm xuống, không biết là nên đồng tình với Hiên Viên Dật Phi, hay là nên cảm thấy đau buồn cho hắn đây.
Hắn là một đế vương cao cao tại thượng, nhưng bốn phía lại không có chân tình, cô đơn cùng cô độc, cho nên hắn mới làm lạnh lẽo tâm hồn của mình, làm lạnh gương mặt của mình, đóng băng tất cả cảm xúc.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
79 chương
77 chương
25 chương
208 chương
12 chương