Bát Phú Lâm Môn

Chương 121 : Nửa tỉnh nửa mê

Ta… Không tốt. . . Nhưng… đáng tiếc thay là ta không muốn thừa nhận sai lầm này của mình. . . . Đầu lại bắt đầu đau, buồn bực kéo hai miếng bản đồ đang ngay ngắn vò thành một đống , nhưng lúc này ta thấy hai cái bản đồ chồng chéo lên nhau, ta bỗng ngẩn ra, nói không chừng… Đúng rồi! Vội vã đem cái bản đồ mua ở hiệu sách để lại lên bàn, sau đó lại đem cái bản đồ gần như là trong suốt của Hoa Liểu đè lên trên, mà bảy cái điểm đỏ kia, lại thành dấu hiệu bảy địa điểm! Ta có chút giật mình. Mặc dù hiện tại không biết phương pháp này có chính xác hay không, ta trước tiên cứ dựa theo điều này mà khoanh tròn lại bảy điểm trên bản đồ mới mua . Trừ Tam Tiên sơn ở ngoại thành ra, còn có khu nhà dân, chùa miếu, cùng với cửa hàng, điều làm ta kinh ngạc, trong đó có cả Hộ Quốc Phủ, và Hoàng Cung ! Giống như Tam Tiên sơn, Hộ Quốc phủ, Hoàng Cung có gì đó liên quan đến nhau. Nằm gục xuống bàn nhìn chăm chú bảy địa điểm kia, ánh mắt trợn lên như đang đọ mắt, các địa phương khác là đại diện cho cái gì? Chẳng lẽ nơi đó có người của Viễn Trần? Nhưng vì sao lại phải phân tán ra như vậy? Thật kỳ quái… Đầu càng ngày càng nặng, trong tầm mắt mơ hồ, là ánh nến chập chờn, hình như… bây giờ đã trễ lắm rồi … Ta lại lại đang ngủ gật thì phải… Mơ hồ, có người từ dưới tay của ta rút bản đồ đia, ta nhíu nhíu mày, lơ mơ nhìn hướng đó. Trong tầm mắt, là long bào màu trắng quen thuộc, ta lại nhắm lại hai mắt. Lại ngủ say. “Đây là…” “Bản đồ…” Ta khó khăn mở mắt, vô cùng buồn ngủ làm cho ta mệt mỏi, vô thức mà trả lời, đầu óc cũng trống rỗng, nằm ở trên mặt bàn. Tấm bản đồ rơi xuống tầm mắt của ta. “Phiêu…” Có người xoa xoa mái tóc của ta, hành động vô cùng ôn nhu, nhưng không có giống như cái vỗ đầu của mẹ, làm cho ta từng bước từng bước lâm vào giấc ngủ say, nơi đó, ta thấy được chút ánh sáng mờ nhạt, ánh mặt trời rất chói mắt, ta nghĩ muốn mở mắt. Nhưng không thể mở ra được. Một bóng đen chặn lại luồng ánh sáng kia , hắn đứng ở trước người của ta, ta muốn thấy rõ dung mạo hắn, nhưng mà sao lại nhìn không rõ như vậy, ta biết, ta biết hắn là ai, bởi vì mùi trên người của hắn, rất quen thuộc. Hắn từ từ cúi người xuống, ta vẫn có ý nghĩ muốn nhìn thấy hình dáng của hắn. Một nụ hôn, nhẹ nhàng, giống như lông chim. Lại giống như tuyết rơi, phủ lên trên hai gò má của ta, ta không… cố gắng mở mắt nữa, mà là ngơ ngác đứng yên, cảm giác được nụ hôn trên hai gò má lạnh lẽo. Hôn, đúng thế, ta cảm nhận được sự ấm áp trên má và mùi hương đặc trưng, sự ôn nhu này dần dần an tỏa ra hai bên má. Rất thú vị, một nửa lạnh, một nửa nóng, nóng quá cho nên quên mất sự tồn tại của nụ hôn nayg. Nó thôi thúc khiến mặt ta đỏ ửng. Nhưng cũng rất nhanh biến mất. Ta xoa xoa nửa bên mặt nóng bỏng của mình, cười. Là ai có thể làm cho ta đỏ mặt đây? Gió đêm mát mẻ, thổi tan lo lắng, làm cho ta tỉnh được phần nào, từ từ mở ra mắt, ánh sáng rực rỡ kia dần dần thành ánh sáng của ngọn nến, tầm mắt dần dần rõ ràng.Chóp mũi là mùi hương u lan quen thuộc. Là Hiên Viên Dật Phi… Trên hai gò má có cái gì đó rời đi, chỗ nào đó trên má bị gió đêm thổi mát lạnh? Khẽ nhúc nhích, Gương mặt Hiên Viên Dật Phi dần dần hiện rõ, hắn chậm rãi, chậm rãi cúi xuống, giống như là nhật thực vậy , cho đến khi hoàn bao trọn tầm mắt của ta, hắn cùng ta mặt đối mặt, gần trong gang tấc. “Tỉnh rồi?” Hắn hỏi. Âm thanh vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng vì sao lại rung động đến tâm gan của ta? Ta nghi hoặc nhìn vào hai tròng mắt hổ phách của hắn, trong đó tràn ngập nhu thủy. “Sau này nếu như mệt quá thì không cần chờ ta.” Hắn lại lần nữa xoa xoa hai gò má của ta, lực đạo mềm nhẹ như đang xoa một bức họa vậy, hắn dùng mu bàn tay, nhẹ nhàng mà chậm rãi vuốt qua, đi tới hai bên tai của ta, nhíu nhíu mày, “Ngươi không có lỗ tai sao?” Hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve vành tai của ta. Nhịp tim đập bắt đầu bất tri bất giác tăng nhanh, từ trong mộng bước ra, vẫn chưa kịp tỉnh táo lại rơi vào sự ôn nhu của Hiên Viên Dật Phi. “Khó trách tại sao ngươi không bao giờ đeo hoa tai, nếu như ngươi đeo hoa tai vào chắc là đẹp lắm.” thân hình hắn khẽ nhúc nhích, ta ngơ ngác lại nhìn hắn rời đi khỏi của ta tầm mắt, đại não dần dần hoạt động trở lại, chẳng lẽ mới vừa rồi không phải là mơ? Đột nhiên, nụ hôn nóng bỏng đó xuất hiện trên tai của ta, trong nháy mắt, ta nhảy ra rời khỏi mặt bàn, lo sợ không yên nhìn về phía người đứng bên cạnh, thân thể của hắn hơi lay động, tay vẫn đặt trên cổ ta, giống như không ngờ rằng ta lại tránh né. “Ta…” Trong lúc nhất thời, ta không biết nen đem tầm mắt để ở nơi nào, chỉ cảm thấy hai gò má cùng với bên tai trái rất nặng, tâm phiền ý loạn nên nặng. Không khí im ắng, hắn chậm rãi đứng thẳng thân thể, nhưng, cái tay kia vẫn đặt trên cổ ta chưa từng rời đi, giống như muốn nói: ta sẽ không bỏ tay ra đâu. Hắn, không nói gì, có phải là đang đợi ta mở miệng hay không? Nhưng, ta nên nói cái gì đây? “Dật Phi… Ta…” “Ngươi gọi ta là cái gì?” Hắn khẩn trương cắt đứt lời nói của ta, ta vô cùng bối rối, ta không dám ngửa mặt nhìn vào ánh mắt của hắn: “Đúng rồi, thật xin lỗi, Hoàng, Hoàng thượng.” “Không phải, ngươi gọi Dật Phi.” Hắn tại sao lại vui mừng, hắn vừa lòng cái nickname này à, tim ta càng lúc càng đập nhanh, có một số việc không dám nghĩ , phiền lọan trong đầu, biến thành một mớ rối lùi. “Tim ngươi đang đập rất nhanh, vì sao?” Hắn đã nhạn ra được tim của ta đang đập nhanh sao, đúng vậy, tay của hắn ở ngay tại mạch máu trên cổ ta cơ mà, nếu không phải như vậy, chẳng lẽ hắn giả bộ. Trong lòng có chút bất mãn, mãnh liệt hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, đẩy tay của hắn ra , thuận tay vén sợi tóc hai bên tai “Ta quyết định , ta nguyện ý làm quan.” Ta chậm nói , nghiêng mặt đi, nhìn về phía Hiên Dật Phi, hai tầm mắt chạm nhau, hắn lại đột nhiên cúi người. Gương mặt hắn rõ ràng tiến lại gần ta, mời ta theo bản năng ngừng hô hấp, hắn cẩn thận , nhìn chăm chú vào đôi mắt của ta, trên mặt là hắn cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện sự lo lắng, trong đôi con ngươi hổ phách kia, cuồn cuộn nổi lên một cơn lốc, cơn lốc kia thu hút tầm mắt của ta, làm cho ta không cách nào dừng lại được. “Chậm rồi.” Lời của hắn hóa thành luồng khí nóng bỏng trượt qua môi của ta, chóp mũi chạm nhau ,làm cho ta không cách nào xem nhẹ được cảm giác áp bách mãnh liệt từ tren người hắn truyền đến, “Bây giờ, ta sẽ không thả ngươi đi nữa.” “Sao?” Khi ta kinh ngạc nói ra chữ này thì, một nụ hôn đến trong nháy mắt, nó chặn lại lời nói của ta, ngăn chặn ý nghĩ của ta, ngăn chận tất cả những gì ta chưa kịp suy nghĩ nữa, mọi thứ phân chia toán loạn, lúc này đầu óc ta như bị thu nhỏ lại nhét trong một không gian trống rỗng, làm cho ta hỗn loạn, nửa tỉnh nửa mê. Nụ hôn ôn nhu , giống như sóng biển ôn nhu, vuốt ve môi ngươi , nhưng, nó trong nháy mắt lại hóa thành gió lốc hung mãnh, dùng sức đem ngươi cuốn vào thân thể nó, để ngươi rời khỏi mặt đất, ngươi vô lực chỉ có thể tùy ý để nó khi dễ, tùy ý để nó tàn phá bừa bãi. Cho đến nó cuốn sạch đi hô hấp của ngươi, hút cạn sạch không khí của ngươi, nó mới chậm rãi tiêu tan, lại hóa thành ánh mặt trời ấm áp gió biển mềm nhẹ, từng chút , từng chút trêu chọc lòng của ngươi. Không biết khi nào, ta đã cuộn mình ở trên ghế, thở dốc nhìn Hiên Viên Dật Phi từ từ rời khỏi môi của ta, để cho ta hít thở không khí, hắn nhẹ nhàng mà hôn hai gò má của ta, cái trán của ta, chóp mũi của ta,những nụ hôn nhẹ nhàng như chuôn chuồn bay, khi thì dừng ở chỗ này, lúc rơi xuống chỗ kia. “Phiêu.” Cuối cùng, hắn đem ta ôm vào trong lòng, nặng nề ôm lấy đầu của ta , để cho ta nghe nhịp tim đập mạnh mẽ hữu lực của hắn. Thế giới, yên tĩnh như vậy, yên lặng giống như chỉ có bản thân ta ngồi ôm gối một mình, ta dần dần khôi phục được hô hấp, trong yên lặng chỉ có nhịp tim của ta „bang bang bang“ đập mà thôi. “Ở lại đi, làm phi tử của ta.” Hắn nói. Nhưng, những lời này lại bị hắn lại giống như bị nhịp tim đập bao trùm, trở nên nhẹ mà vô lực, tâm trạng này của hắn nói lên cái gì? “Là bởi vì ta rất đặc biệt hả?” Ta hỏi. “Đúng , nàng rất đặc biệt.” Hắn đáp. “Hừ.” Ta cười lạnh, đạo lực ôm ta trong nháy mắt buông lỏng, hắn chế trụ vai của ta, nâng cằm ta lên, không hiểu: “Nàng cười cái gì?” “Các ngươi đều như nhau, như nhau cả thôi…” Ta quay mặt qua một bên, chậm rãi từ trên ghế đứng lên, chán nản rời đi, bọn họ đều như nhua, đều như nhau, chỉ là bởi vì ta đặc biệt, đúng vậy, ta cỡ nào đặc biệt, có thể trọng sinh, ha hả, cở nào đặc biệt, quốc bảo cũng không đặc biệt như ta! “Phiêu!” Hắn đột nhiên kéo lấy của ta cánh tay, “Nàng đang nói cái gì thế, cái gì mà các ngươi đều như nhau?” Ta quay đầu, trong tầm mắt mờ mịt dần dần xuất hiện bóng dáng của Nam Cung Thu Nguyệt: “Các ngươi đều như nhau, chỉ là bởi vì ta đặc biệt, mà nghĩ muốn có được ta,muốn khống chế ta, chỉ là bởi vì ta đặc biệt…” Thất vọng vô vàn từ dưới đáy lòng dâng lên? Ta không nghĩ là vì điều đặc biệt này mà bọn hắn để ý tới ta, bọn họ yêu thích nhất chính là hai chữ đặc biệt này, mà ta thì không! “Phiêu, nàng đang nói bậy bạ gì đó!” Hiên Viên Dật Phi có chút lo lắng đem kéo lại về ngực của hắn, “Thật xin lỗi, là ta hù dọa đến nàng , trước đây, ta vẫn một mực khắc chế chính mình, bởi vì ta biết nàng rất quật cường, nàng không giống những nữ nhân khác, cái nàng muốn chính là sự tôn trọng. Nhưng, khi ta thấy nàng vì ta mà tìm hiểu bí mật bản đồ trắng đêm không ngủ, ta, ta… … Chưa bao giờ có một nữ nhân nào làm như thế cho ta, ta biết rất rõ ràng là nàng không thích, nhưng ta vẫn không nhịn được làm như vậy , thật xin lỗi…” Lẳng lặng,nằm ở trong ngực của hắn, đêm nay hắn, Hiên Viên Dật Phi mọi khi tiếc chữ như vàng mà bây giờ vì ta lại…….