Edit: Kẹo me “Thiếu gia, ngài tỉnh sao?” Mạnh Kiệt đứng ngoài cửa gõ hai cái. “Tỉnh, chuyện gì?” Ngải Thần sớm đã đã tỉnh, vừa vặn mặc xong y bào. Mạnh Kiệt đẩy cửa tiến vào, khoanh tay nói: “Đại nãi nãi phân phó, hôm nay giữa trưa muốn tới từ đường tế tổ.” “Đã biết.” Ngải Thần tùy ý chải mấy sợi tóc. Mạnh Kiệt biết Ngải Thần luôn luôn không thích có người hầu hạ, chải tóc mặc quần áo đều tự mình làm, cho nên cũng không đến hỗ trợ, chỉ lại giường thu dọn đệm chăn. “Ta mang đá về, để đâu?” Ngải Thần xoay mặt hỏi. “Thiếu gia, nô tài đã đặt trong khố phòng.” Mạnh Kiệt đáp. “Ân.” Ngải Thần bỏ lại cây lược gỗ. “Đi thôi, đi từ đường.” “Thiếu gia, ngài ăn qua đã, tiểu nhân đã bảo đầu bếp chuẩn bị cho ngài.” “Không cần, trên đường đi mua tương vừng bánh nướng ở ‘Bạch Phàm lâu’ ăn là đến nơi.” Ngải Thần không chút để ý đi ra ngoài. Mạnh Kiệt lập tức theo sau. Trên đường đến từ đường, qua đường Vân Nghê, Mạnh Kiệt đến “Bạch Phàm lâu” mua hai cái bánh tương vừng nướng kẹp thịt bò ngũ vị hương. Ngải Thần từ cửa kính xe nhìn vào, thấy đại sảnh “Bạch Phàm lâu” lạnh lùng im ắng, không có mấy thực khách, cảnh tượng này làm hắn kinh ngạc, trong ấn tượng, bất luận khi nào hắn đến,“Bạch Phàm lâu” đều ngồi đầy khách, chưa từng có thời điểm vắng khách. Mạnh Kiệt lấy tương vừng bánh nướng, Ngải Thần mang theo một chút chờ mong, chậm rãi cắn một miếng, ở hương thịt bò nồng đậm mơ hồ phiêu tán hương hoa quế thản nhiên, hai loại hương vị này, ở trong lòng hắn tạo thành một tư vị ấm áp…… *** Đến từ đường dâng hương cầu phúc xong, Ngải Thần lại đến kho lúa xem xét. Lần này đến Vân Nam thu mua dược liệu và Hà Nam thu mua bong, toàn bộ đủ số nhập kho, đến chạng vạng mới trở lại Ngải phủ. Đi đến phòng ngoài, vòng quá hồ nước nuôi cá vàng ngũ sắc, ngay khi hắn bước lên cầu đá, thấy trên đình cạnh cầu ngồi bốn tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với hắn, đang ngồi một chỗ nói giỡn. Hắn không nghĩ nhiều, liền xoay người vòng qua lộ, không muốn đối mặt. “Kia không phải Nhị đệ sao?” Dáng người cứng nhắc gầy gò, tam tỉ Ngải Khiết phát hiện ra hắn. “Nhị đệ, ngươi khi nào thì trở về?” Tuổi ít nhất, tứ tỉ Ngải Bội đối nhìn theo bóng hắn hô to. Ngải Thần làm như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại, càng đi càng xa. “Làm chi giống thấy quỷ vậy? Trở về cũng không cùng tỷ tỷ chào hỏi!” Mập mạp cường tráng, đại tỉ Ngải Lịch tức giận hừ hừ. “Hắn không coi ai ra gì cũng không phải một ngày, hai ngày, ngay cả di nương hắn cũng không để vào mắt, đối với chúng ta này những kẻ sắp xuất giá sao có thể hảo tiếp đón?” Nhị tỉ Ngải Du trào phúng. “Ở trong lòng Nhị đệ, chúng ta làm bẩn mắt hắn đi?” Ngải Khiết dài giọng nói. “Các ngươi ít vài câu đi, chọc Nhị đệ đối với các ngươi cũng không hay ho.” Lão Tứ Ngải Bội không giống những tỷ tỷ khác có địch ý với Ngải Thần, nhưng nàng cũng là nữ nhi Ngải gia, tự nhiên hiểu trong lòng các tỷ tỷ không cam. Giống nhau đều là họ Ngải, vì sao chỉ có con trai thừa kế gia sản, mà nữ nhi gả đi ra ngoài cái gì cũng không có? Ngải gia lại là hào môn cự phú, hàng tỉ gia sản bày ra trước mắt, ai có thể không đỏ mắt? Chính là tâm cơ Ngải Bội có vẻ thâm trầm, hai bên nàng đều lấy lòng, hai bên cũng không đắc tội. Ngải Thần đi nhanh như muốn rời xa thanh âm chói tai này, hắn rất nhỏ đã quen nghe các tỷ tỷ châm chọc khiêu khích. Bốn nữ nhi xuất giá ba ngày hai đầu hướng trong nhà chạy, có động lại trở về nhà mẹ đẻ ở, trong lòng tính toán cái gì, hắn đương nhiên hiểu được, đơn giản vì tiền. Sáu tuổi năm ấy, mẫu thân ruột của hắn chết đi, sau đó, nhóm tỷ tỷ luôn hợp lại khi dễ hắn, mới trước đây hắn không rõ vì sao nhóm tỷ tỷ chưa bao giờ cùng hắn chơi đùa, lại còn luôn muốn thu tiếng kêu đau của hắn vào tai, hoặc là xô hắn té ngã, nghiêm trọng nhất là một lần, mùa đông đẩy hắn vào hồ nước, thiếu chút nữa hại hắn chết đuối, cũng hại hắn bởi vậy bị bệnh hơn nửa tháng. Chỉ cần làm cha xuất kinh buôn bán không ở nhà, hắn sẽ bị khi dễ thật sự thảm, cho dù trên người bị thương cũng không chỗ cáo trạng. Bởi vì cho dù hắn cáo trạng, di nương cũng sẽ nhìn như không thấy với hành vi của con mình, có khi trực tiếp dung túng con khi dễ hắn, mà đợi cho cha về nhà, thương tích của hắn đã lành. Các tỷ tỷ cũng thực thông minh, khi cha ở nhà đối xử với hắn đặc biệt tốt, không để cha phát hiện sự ghen tị và địch ý với đệ đệ, làm cha tin tưởng tỷ đệ thật sự tình thâm. Ngải phủ trừ cha, ai cũng biết chân tướng, nhưng Đại nãi nãi tự tay bện lưới che giấu chân tướng. Cho nên, hắn từ nhỏ đã chán ghét tỷ tỷ, cũng chán ghét di nương. Nữ nhân có liên quan đến Ngải gia, hắn đều chán ghét.