Bất khả thi
Chương 5 : Cả đống chuyện khả nghi
Lúc chạng vạng, Dương Nhất mới có cơ hội về tới nhà, chẳng ngờ trong một ngày biết bao nhiêu chuyện lại ập lên đầu anh. Sau khi làm thủ tục nhập viện, bảo trì xe, Dương Nhất định về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc thì bị boss kéo đến cục, bảo có án cần điều tra. Lúc đầu Dương Nhất nghe được trong lòng có chút hào hứng, dạo này ở nhà chán đến sắp mọc nấm mất rồi, mong trời là vụ nào kinh hoàng một chút, đánh boom hay triệt đường dây ma túy xuyên quốc gia gì đó. Ai ngờ boss lại đưa một sắp hồ sơ về một số tên xã hội đen bị bắn chết. Cuối cùng đành phải tâm không cam lòng không chịu mang sắp hồ sơ đó bắt đầu điều tra. Từ khi tên Mộc Phong kia phá được một băng buôn lậu lớn nhất Châu Á thì Dương Nhất lập tức bị thất sủng, chỉ toàn đưa mấy vụ như chó cắn mèo, chuột ăn cắp, nhàm đến chết mất thôi.
Vừa về đến nhà Dương Nhất liền đi tắm rửa, sau đó bắt đầu chế biến mỳ ý cùng một ly vang đỏ, thư thư thái thái ngắm hoàng hôn buông xuống nơi sân vườn mát mẻ. Giải quyết xong buổi tối, Dương Nhất mới chợp nhớ ra khi sáng Tưởng Văn có đưa cho anh một tấm thiệp, giờ tấm thiệp ấy vẫn nằm yên trên nền đất lạnh lẽo gần cửa thang máy. Dương Nhất bước đến chỉ liếc sơ qua một cái, cứ tưởng vật gì quan trọng, ai ngờ cũng chỉ là thiệp mời dự tiệc, viền hồng chữ kim, là một party trên tàu, Dương Nhất thật không hứng thú với mấy việc đó. Thế là tấm thiệp nhanh chóng được bỏ vào máy cắt giấy, chấp dứt nghĩa vụ của mình.
Đèn phòng màu ngà ấm áp vụt sáng, cả căn phòng tối tăm lạnh lẽo trở nên ấm dần, Dương Nhất lười nhác cầm ly rượu vang bước về phía ban công ngắm sao trời. Mùa mưa đã bắt đầu khí trời cũng theo đó mà chuyển lạnh, Dương Nhất đứng ngoài ban công, một tay cầm ly vang đỏ đã uống hơn phân nửa, một tay cho vào túi quần. Bầu trời ráng hồng khi nãy đã trở thành màu đen, Dương Nhất ngửa mặt nhìn trời, vài ngôi sao lác đác in trên đôi mắt đen lạnh lẽo khiến nó trở nên lung linh hơn bầu trời đêm lúc này. Dương Nhất ưỡn ngực hít lấy không khí trong lành nơi ngoại ô xinh đẹp.
[Pằng!]
Kéo theo đó là âm thanh vỡ vụn của mặt kính, cửa sổ căn hộ kế bên vỡ nát, cây súng nhắm cũng theo đó mà tan tành, tên áo đen không biết rõ sống chết. Các căn hộ xung quanh cũng lần lượt sáng đèn, chó sủa không ngừng, tiếng người bàn tán cũng bắt đầu vang lên, buổi đêm yên tĩnh lập tức trở nên náo loạn.
Dương Nhất thu súng lại, ngửa cổ uống hết ly rượu rồi đóng cửa đi vào, sau đó lại đưa tay dụi dụi mũi, mùi thuốc súng khi nãy thật nồng…
Đèn phòng bên lập tức được bật sáng, Dương Nhất cầm sắp hồ sơ lên xem, bên trong túi giấy vàng chỉ có vỏn vẹn ba tờ giấy. Trên nền giấy trắng là chằng chịt mặt người, sang tờ thứ hai thứ ba chính là thân phận, nơi và giờ tử vong.
Tổng cộng có ba mươi tên, trong đó mười một người là những tên ám sát Kiến Xương và Tiểu Kim. Mười một tên đấy đều bị bắn chết trên núi Mã Sơn, mười chín tên còn lại đều bị giết trên một chiếc tàu nơi bến cảng cũ phía đông thành phố A. Tất đều nằm trong băng đảng Nhị Hổ, Dương Nhất vừa nhìn thấy liền lập tức phì cười. Tên của các băng đảng này thật giống tính cách người đặt, đều quá đơn giản. Cứ đặt theo kiểu Nhất Long, Nhì Hổ cho dễ nhận biết. Nhưng dạo này chẳng phải hai băng đảng đang thanh trừng lẫn nhau sao? Đột nhiên lại chạy đi ám sát Tiểu Kim với Kiến Xương? Tổ đội của Dương Nhất trước giờ không giải quyết mấy vụ thanh trừng băng đảng này, lại càng không có xích mích tới chúng. Càng nghĩ càng mơ hồ, Dương Nhất lập tức ngồi xuống xem hết đống hồ sơ, chợp nhận ra ỏ cuối tờ thứ ba có dán một chiếc thẻ nhớ nhỏ.
Dương Nhất lập túc lấy gắn vào máy tính xem thử thì bên trong thư mục chỉ có hai tấm hình cũng một cuộn video.
[Dương Nhất, chính Dương Nhất giết chồng của tôi, chỗ làm việc của anh ấy bảo có hai tấm hình này làm bằng chứng.]
Đoạn video cũng chỉ kéo dài hai mươi giây, là camera giám sát của tổ cảnh sát. Trong màn hình là một người phụ nữ trong niên, vẻ mặt phờ phạt, dáng người gầy gò, nhưng hai mắt hiện lên vẻ căm phẫn. Dương Nhất thật sự chưa từng gặp người phụ nữ này, bà ta cớ gì phải vu oan anh chứ? Đôi mày kiếm của Dương Nhất lập tức nhíu chặt, anh nhanh chóng di chuyển chuột đến chỗ hai bức ảnh rồi phóng to lên. Hai bức này đều được cắt ra từ camera, bên trong là một căn phòng đầy máu, xác người nằm la liệt, tất cả đều bị bắn trúng đầu. Nếu để ý kĩ sẽ thấy bên góc phải là một cánh tay hiện ra cầm một khẩu súng Colt M1911 mạ bạc, trong cực kì giống khẩu súng của Dương Nhất, trên đôi tay trắng nõn ấy là một chiếc nhẫn bạc nhỏ. Dương Nhất xem thông tin thời gian thì xác định chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Lòng dạ rối bời, Dương Nhất nhíu mày suy tư, ngón tay cái vân vê chiếc nhẫn bạc lấp lánh.
***
“Hây da, Tiểu Kim lúc đó thật quá đáng sợ nha. Cậu xém chút nữa là hại chết tôi rồi.” Kiến Xương bất mãn gõ nhẹ vào đầu Tiểu Kim. Khi nãy không phải Dương Nhất tới cứu kịp thời, một mình bắn chết mười hai tên kia thì hai người họ sớm đã bị chặt xác đưa về rồi.
“Ta không biết, bọn chúng nói sau thì trả lời vậy thôi.” Tiểu Kim rụt đầu, đôi mắt ngấn lệ tỏ vẻ hối hận.
“Chà, cậu ngốc như thế mà cũng làm hoàng đế sao? Cũng may là bị ám sát, nếu không cả đất nước đã sớm diệt vong trong tay cậu rồi.” Kiến Xương vừa gãi cằm, vừa giương mắt nhìn Tiểu Kim, giọng nói đầy mỉa mai.
“Ngươi… sao miệng ngươi lại thối như vậy!” Tiểu Kim cuối cùng cũng bị chọc cho khóc, hai mắt đỏ hoe phẫn nộ trừng Kiến Xương. Vừa định cầm lấy chiếc gối toan đánh chết tên đáng ghét kia thì lại đụng trúng vết thương, đau nhói mà khóc òa lên.
Thế là Kiến Xương bị mấy cô hộ lí cùng y tá mắng cho một phen, vẻ mặt nhăn nhúm như khổ qua. Còn Tiểu Kim thì hả hê ăn tối, khinh bỉ liếc Kiến Xương đang bị một cô y tá trẻ nhéo.
“A, xin lỗi mọi người. Tại lớp học thêm giao thêm bài tập. Ai da, ai mà dễ thương vậy nè!” Giọng nói trong trẻo vừa vang lên, Dương Hoa sơ mi trắng váy hoa yểu điệu chạy vào, vừa thấy Tiểu Kim hai mắt lập tức sáng rỡ, chạy ùa tới mà ôm lấy, quên mất bên cạnh vẫn còn một người.
“Tiểu Hoa, sao em không chào anh!” Kiến Xương hận khóc không ra nước mắt.
“Này mùi nước hoa nồng quá, đừng ôm nữa!” Tiểu Kim khó chịu bịt mũi, cố gắng dùng tay không bị thương đẩy con người hám trai kia ra. Thiếu nữ gì mà ăn mặt sến súa, nước hoa lại nồng, còn không có ngực nữa! Đây thật sự là thiếu nữ sao?!
Dương Hoa nghe thấy liền đỏ mặt, vội vàng tránh sang một bên, để trái cây lên bàn. Đôi mắt to tròn liếc nhìn Kiến Xương từ trên xuống dưới xác định không có thương tích gì mới bĩu môi khinh bỉ. Tên nghèo kiết xác này chắc hẳn lại giả bệnh nằm liệt giường để ăn bám anh hai nữa rồi. Đôi mắt mèo chưa nhìn Kiến Xương đến mười giây đã chuyển sang nhìn chằm chằm Tiểu Kim.
“Đừng nhìn nữa, nhìn nữa mắt sẽ rớt ra đó.” Kiến Xương đã sớm quen với sự thật phũ phàng này nên cũng không quá thương tâm. Thời buổi này sao lạ thế nhỉ, một là thích phong độ lạnh lùng, nam không xấu thì nữ không yêu, hai là thích tiểu bạch kiểm da trắng má hồng, y như con gái. Thể loại nho nhã, mặt tựa như tiên như hắn lại bị bơ đẹp, ế chổng ế chơ. Ở chỗ hắn đây, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn học thức có học thứ, muốn lãng mạn có lãng mạn, chỉ có muốn tiền thì không có thôi… Theo đuổi Dương Hoa gần hai năm trời mà chỉ toàn bị tạt nước lạnh, vậy mà Tiểu Kim vừa xuất hiện Dương Hoa liền nhìn đến mất hồn. Ông trời thiệt quá bất công mà!
“Nè nè, Tiểu Kim khi nãy có chuyện gì xảy ra thế?” Dương Hoa tò mò chọt chọt má Tiểu Kim, trong lòng gào thét dữ dội, da con trai gì mà mềm quá a mềm quá đi.
“Cậu ta bị bắn nên bất tỉnh, sao không hỏi anh, anh biết này.” Kiến Xương kéo tóc Dương Hoa cố gây sự chú ý.
“Ôi chao, Tiểu Kim sao lại bị bắn thế? Quân ác độc đui mù, đầu tên khốn kia sao lại không bắn, sao lại đi bắn Tiểu Kim đáng thương chứ. Chúng nó chết là đáng!” Dương Hoa vẻ mặt bất mãn, xuýt xoa nhìn cánh tay bị băng bó của Tiểu Kim.
Kiến Xương lặng im nhìn cửa sổ. Mặc dù biết nơi đây là tầng hai, nhưng có nhảy xuống cũng mong chết liền mà không tan xác.
“Khi nãy là anh hai ngươi cứu ta, ta thật sự rất cảm động.” Tiểu Kim cúi đầu nói, giọng nói đầy nghẹn ngào.
“Wa, anh hai đúng là siêu ghê, tiếc là không thể nhìn màn anh hùng cứu mĩ nhân đó. Mà Tiểu Kim này, mẹ đã biết chuyện cậu là tiểu bạch kiểm của anh hai rồi. Đã ban chỉ cuối tuần về gặp gia đình đấy. Bằng không… bùm! Cả căn hộ xinh đẹp của hai người sẽ biến mất khỏi trái đất.”
Tiểu Kim vừa nghe lập tức ngây người. Ý thiếu nữ này nói là sao chứ? Tiểu bạch kiểm gì chứ?
Kiến Xương vừa nghe lập tức thở phào, thì ra đã biết chuyện tình cảm của Dương Nhất, vậy đôi với Dương Hoa hắn vẫn còn chút cơ hội… nhỏ nhoi!
“Tiểu Kim ăn trái cây.” Dương Hoa vừa gọt trái táo trên bàn, nhu thuận đút cho Tiểu Kim một miếng, ánh mắt sáng long lanh, ôn nhu tựa làn nước. Kiến Xương bên cạnh tay chân đều còn, đành phải tự thân vận động cầm trái táo khác mà ăn.
Này là vợ tương lai của anh hai nha, nếu lấy lòng được “anh dâu” này thì tiền tiêu vặt sẽ tăng nà, anh hai cũng phải nể mặt mình, ha ha…
“Này, Tiểu Hoa, Tiểu Kim này tự nhận mình là hoàng đế đấy!” Kiến Xương giường bên cạnh cố gắng khiến cho sự tồn tại của mình không tan theo không khí.
“Gì chứ, không lẽ xuyên không mà đến sao?” Dương Hoa nhíu mày nghi hoặc.
Tiểu Kim ngay lập tức gật đầu. Đây là em gái của tên hủ nút kia, chắc hẳn cũng đáng tin, dù có tiếc lộ cũng không bị người ngoài hình tinh bắt đâu.
Dương Hoa vừa nghe miếng táo trong tay cũng rớt mất. Hai mắt mở to, mồm cũng há ra nốt. Gặp rồi! Gặp được rồi! Hoàng đế đại nhân anh tuấn phi phàm đã xuyên không đến hiện đại rồi! Ôi ba má ơi, sau bao năm đọc truyện cuối cùng cũng gặp được người thật hàng thật còn là vợ của anh hai nữa. Dương Hoa đây là một con mọt sách, không chỉ đọc sách giáo khoa, sách tham khảo, mà ngay cả tiểu thuyết cũng đọc nốt. Truyện xuyên không ngược tâm, ngược nhân vật chính, ở nhà cũng không dưới hai mươi cuốn. Bản thân cũng từng có ước mơ một ngày nào đó vị hoàng đế anh tuấn phi phàm, hảo hảo soái ca xuyên không đến trước mặt, bảo mình là hoàng hậu của người, thế thật hạnh phúc còn gì bằng. Có ai ngờ, hoàng đế xuyên không đến là để trở thành hoàng hậu của anh hai chứ… sao bây giờ bánh bèo đam mỹ ngày càng tăng thế nhỉ… Haiz!!!
“Này Tiểu Hoa, đừng nói em tin đấy nhé?” Kiến Xương nhìn vẻ mặt Dương Hoa thì có chút giật mình. Dương Hoa nổi tiếng thông minh, đừng nói mất chuyện thiếu logic lừa trẻ em lên ba này mà cũng tin là thật nhé.
“Sao lại không! Chắc chắn là lỗ hỏng không gian đưa Tiểu Kim đến đây.” Đôi mắt Dương Hoa ngày càng dán chặt Tiểu Kim hơn.
“Không… ta bị chết đuối. Khi sống dậy đã là Mỹ Kim rồi…”
“A, trọng sinh nha.” Dương Hoa tỏ vẻ đã hiểu.
“Nói như em, vậy có khi nào đảo lại cách làm thì có thể trở về? Thế Tiểu Kim đây chết thêm lần nữa, liệu có trở về thân thể trước kia không?” Kiến Xương nhướng mày hỏi. Trọng sinh, xuyên không cái khỉ gì! Hình tượng Dương Hao thông minh, tài năng xuất chúng trong lòng hắn tan vỡ mất rồi!
“A… cũng có lí…” Tiểu Kim gãi cằm suy tư. Sao trước đây cậu không nghĩ tới chuyện này nhỉ?
[Pằng!]
“A! Có người bắn y tá Trần rồi! Cứu mạng!”
Truyện khác cùng thể loại
475 chương
30 chương
3274 chương
20 chương
144 chương