Bất khả thi
Chương 4 : Tập kích bất ngờ
Mặt trời dần chuyển sang tây, buổi chiều mùa hạ nóng bức, khu ngoại ô lại ít người qua lại, mặt đường rộng lớn, Kiến Xương hân hoan nắm chắc vô lăng trình diễn kĩ thuật tay lái lụa của mình. Ngoài việc thích giải phẫu xác chết và ngắm mĩ nhân ra, Kiến Xương thích nhất là đua xe. Chỉ vừa nắm vô lăng, chẳng cần biết người đi cùng đã sẵn sàng hay chưa, hắn lập tức giậm chân ga, phóng xe như vũ bão. Nhưng kinh thế eo hẹp, Kiến Xương chỉ có vé xe buýt tháng, cả một chiếc xe đạp cũng không. Nhớ lại khi xưa, gia đình hắn cũng là danh môn bề thế, gia tài bạc triệu. Khi đó lão gia có hứa mua cho hắn một chiếc thể thao Porsche 911 màu trắng, hắn liền mừng rỡ mượn xe Dương Nhất đi thi bằng lái, cố gắng đậu trường y danh giá, mong ước chiếc xe về với mình. Có ai ngờ, chưa tốt nghiệp được bao lâu, lão gia hắn làm ăn thua thiệt, công ty phá sản, cả căn biệt thự cũng bán nốt. Cha mẹ hắn đành phải về quê cũ làm buôn bán nhỏ, hắn kiên trì ở đây dùng tiền học bổng có gắng học tiếp. Ước mơ về chiếc xe thể thao tan thành mây khói.
Mặc dù chỉ được lái ô tô vài lần khi bắt cướp và Dương Nhất nhờ vả nhưng tài lái xe của Kiến Xương lại giỏi hơn bất kì ai trong đội điều tra. Những lần rượt đuổi tội phạm điều do hắn cầm lái và đương nhiên không ai có thể thoát khỏi hắn. Có những lúc Dương Nhất bận điều tra án, nhìn thấy hắn đang anh anh em em với mấy cái xác không da trong nhà xác liền quăng chùm chìa khóa sang nhờ rước Dương Hoa hộ. Dương Hoa là sinh viên bận rộn, vừa tan học đã chạy đi học thêm ngay, Kiến Xương đâu dám làm trễ giờ của mĩ nhân đây, ngay lập tức phô bày kĩ năng lái xe xuất chúng của mình. Ai ngờ Dương Hoa lại bị hắn làm cho đầu óc choáng váng, nôn mấy bãi vào chiếc thể thao xanh của Dương Nhất. Kiến Xương vừa nhìn thấy lập tức bỏ cả người lẫn xe chạy trốn mấy ngày, những xác chết thân thương trong cục đang được giải phẫu dở cũng bỏ nốt, phải đợi đến khi Dương Nhất tìm đến nơi hứa không truy cứu chuyện cũ hắn mới chịu quay trở về.
Giờ đây hắn lại xuất chiêu thêm lần nữa, để xe vị hoàng đế ngây ngô kia có nắm chắc dây an toàn, mặt mày trắng bệch mà gọi cả tổ tông ra không.
“Tiểu Kim, đường trống nên tôi tăng tốc nữa nhé?”
“Ừm…”
Tiểu Kim hờ hững trả lời, ánh mắt đăm chiêu nhìn bên vệ đường cỏ xanh mơn mởn, bướm bay dập dìu, trên bầu trời xanh trong xuất hiện vài con diều nhỏ bay lượn.
[Pừng!]
Xem ra vị hoàng đế ngây ngô đó ngây ngô quá mức, nguy hiểm cận kề cũng chỉ biết ngây mặt ra đó. Được rồi, để xem gia trừng trị cậu thế nào. Thế là Kiến Xương nắm chặt vô lăng, tăng tốc đột ngột, cỏ hoa bên đường đang uyển chuyển đung đưa cùng cơn gió mùa hạ đột nhiên bị thổi ngã rạp ra phía trước. Vài người ra ban công ngắm cảnh cũng chỉ kịp thấy cái gì đen thui vượt ngang qua trước mặt kèm theo âm thanh như hổ báo gầm vang.
“Tiểu Kim, xe chạy nhanh như thế này, cậu có bị say không?” Kiến Xương đắc ý hỏi.
“Buồn ngủ!” Tiểu Kim đáp một tiếng liền nằm vật ra ghế, dây an toàn cũng chẳng thèm thắt, im lặng mà vào giấc ngủ. Nhưng trước khi chợp mắt, cậu đã dùng chút sức cuối cùng mà cảnh báo một câu: “Chó bám đuôi kìa, đầu heo ngươi không nhận ra sao? Có tài năng lái xe như vũ bão thì nhanh chóng đưa trẫm đến nơi an toàn.”
Miệng Dương Nhất bắt đầu co giật, chó bám đuôi? đầu heo? Từ khi nào mà hắn lại trở thành đầu heo chứ? IQ của hắn đâu có thua gì Dương Nhất,... Nhưng mà chó bám đuôi?
Kiến Xương nhíu mày ngẫm nghỉ một hồi lâu mới hiểu được câu nói ấy, xe lập tức tăng hết tốc độ chạy thẳng lên ngọn núi phía đông, tránh thành thị phồn hoa đông người, khó lòng giải quyết. Đôi mắt hổ phách khẽ liếc lên gương chiếu hậu, ba chiếc xe màu bạc đang cật lực theo sát đuôi. Muốn đuổi theo gia sao? Các cưng không đủ trình đâu~
“Dương Nhất mau đến núi Mã Sơn ngay, có kẻ muốn ám sát trợ thủ bảo bối của cậu.”
Kiến Xương vừa ngắt máy thì lập tức chuyên tâm nhìn đường. Ngọn núi này thường có rất nhiều ngựa hoang sinh sống, ngoài ra còn có hươu và thỏ. Nơi đây đá núi gồ ghề, vốn không phải là nơi dành cho xe chạy. Đối với tay lái chuyên nghiệp như Kiến Xương thì không địa hình nào làm khó được hắn. Mắt nhìn qua gương chiếu hậu thấy một trong ba chiếc xe bị đường núi nơi đây làm cho lệch bánh, lăn lông lốc xuống vực, cảm giác thật thoải mái nha~
Nhưng đắc ý chưa được bao lâu thì Kiến Xương nhận ra sai lầm chết người của mình. Hắn đây vốn là kẻ mù đường, ngọn núi này cũng chỉ mới đến lần đầu tiên. Chẳng bao lâu chiếc BMW đã chạy đến sát mép vực, Kiến Xương nghiến răng đập đầu vào vô lăng. Kiến Xương, mày đúng là đầu heo mà! Biết vậy đã vào thành phố rồi, Aaaaaa~~~
Kiến Xương hốt hoảng bế Tiểu Kim đã ngủ đến không biết trời trăng gì ra ngoài, nhân lúc bọn chúng chưa đuổi đến mà bỏ xe tẩu thoát.
[Pằng]
Má ơi, chúng có súng kìa! Kiến Xương lập tức bủn rủn tay chân, Tiểu Kim trong tay cũng rơi bịch xuống đất. Kiến Xương mừng thầm trong bụng, ngã mạnh thế này chắc hẳn sẽ tỉnh ngủ, tiểu hoàng đế ơi tiểu hoàng đế, mau mau tỉnh dậy rồi theo tôi bỏ chạy ngay.
[Két]
Hai chiếc xe bạc dừng sát hai người, từ trong xe mười tên mặc áo đen đeo kính đen bước ra, tay tên nào cũng cầm một khẩu súng lục, mắt tỏa sát khí. Kiến Xương thầm nghĩ trông lòng, Dương Nhất à, ngày giỗ nhớ đốt xuống cho tôi một chiếc siêu xe đấy.
Luận về bất cứ mặt nào hai người bọn họ cũng là kẻ thiệt. Trong người Kiến Xương lúc này chỉ có dao, bọn chúng lại có súng. Bên hắn có hai người… à không là một người một xác, hồn người bên cạnh bay lên mây mất rồi, bọn chúng thì có những mười người, chưa đếm tới những tên bị thương từ chiếc xe thứ ba đang dần lết tới. Cái chết thật sự đã đến rất gần, Kiến Xương gần như nhắm mắt chấp nhận số phận.
“Thưa boss, hắn ta không phải là Dương Nhất”, một trong số mười tên áo đen nói vào bộ đàm.
Lũ người đấy phát hiện ra đã nhằm mục tiêu nên đứng ngớ người ra đó, không biết nên giết luôn hay quay về bàn lại kế hoạch. Cả tên boss bên bộ đàm cũng im lặng một lúc lâu.
Kiến Xương thầm thở phào, may quá đi bắt nhầm người rồi, mau mau đi hết đi!
“Dương Nhất? Tìm Dương Nhất sao? Chúng tôi là người thân của tên hủ nút đó.” Tiểu Kim mơ màng dụi mắt.
“Vậy thì bắn trước chặt xác sau, gửi về cho Dương Nhất!” Âm thanh của bộ đàm lúc này khá lớn, cứ như tên boss kia đang có ý nói cho bọn Kiến Xương, Tiểu Kim nghe thấy. Thành công hù cho Kiến Xương sắp són ra quần. Hắn sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên hắn muốn giết một người còn sống. Tiểu Kim, khi chúng ta biến thành ma, tôi nhất định không để cậu đi đầu thay đâu!
“Rõ!” Tên áo đen nhận lệnh, lập tức chĩa súng về phía hai người. Tất cả tên còn lại cũng lập tức làm theo.
Kiến Xương giờ đang sát bên bờ vực thẩm, cảnh tượng về mấy bộ phim giờ vàng khi hai người đến bên bờ vực thẩm, đối diện là vô số người đang truy sát, diễn viên chính nhất định sẽ chọn nhảy xuống vực mà chết. Hình như… Tiểu Kim bị diễn viên chính nhập rồi, cậu ta hai mắt đỏ hoe nhìn thẳng xuống vực sâu, tay nắm chặt lấy tay Kiến Xương, ánh mắt tựa hồ như muốn nói, Kiến Xương chúng ta cùng nhảy. Có chết cũng làm một cái chết thật hoành tráng!
Nhưng chỉ tiếc chưa kịp nhảy thì…
[Pằng]
***
“Kiến Xương, Tiểu Kim, hai người đâu?” Dương Nhất chạy bộ lên ngọn núi, miệng không ngừng kêu gào tên hai người. Xin ông trời ngàn vạn lần đừng để họ có chuyện, Kiến Xương còn đang thiếu anh một món nợ khổng lồ, anh còn chưa dùng tới Tiểu Kim thì cậu cũng đừng mong được chết, từ hôm qua đến giờ đã tốn không biết bao là tiền rồi, đừng chết một cách lãng xẹt như thế chứ.
[Pằng]
Tiếng súng vừa vang lên, chim chóc trên núi bay tán loạn, tiếp theo đó là một tràn âm thanh dài, dường như là một trận xả súng dữ dội. Tim Dương Nhất đập thịch một tiếng, hai chân lập tức tăng tốc, điên cuồng chạy về phía phát ra tiếng súng.
Cho đến khi anh đến, tất cả chỉ còn là một vũng máu, xác người nằm la liệt, mùi tanh tưởi bốc lên. Dương Nhất bất giác đưa tay bịt mũi, nhíu mày quan sát. Phía xa xa một lớn một nhỏ đang nằm giữa vũng máu. Khuôn mặt Dương Nhất lập tức hóa trắng, hai mắt đờ đẫn, hết thật rồi? Bọn họ chết thật rồi?
“Hủ nút, cứu trẫm! Trẫm đau quá!”
Giữa một vũng máu to. Ngực trái Tiểu Kim phập phồng yếu ớt, đôi tay gầy xanh xao vô thức đưa lên không trung, máu nhuộm đỏ cả cánh tay trắng như tuyết, ánh mắt đỡ đẫn, miệng cố nói hai chữ “Hủ nút” thì tắt hẳn…
***
Đèn phòng cấp cứu lóe sáng, vị bác sĩ áo trắng bước ra. Dương Nhất lập tức đứng bật dậy, khuôn mặt đầy lo âu đến gần nghe kết quả. Vị bác sĩ từ tốn gỡ khẩu trang, để lộ khuôn mặt già nua cùng biểu cảm đầy căng thẳng. Người bình thường nhìn vào chắc hẳn sẽ tưởng lầm trên mặt ông đang viết hai chữ “tang sự”.
“Lão Tam, hai người họ sau rồi?”
“Chà…”
“Chà, chà con mẹ ông! Mau nói ngay cho tôi. Rề rà là nát đầu.”
Dương Nhất lập tức chĩa súng vào đầu vị bác sĩ, khiến y tá bên cạnh la hét bỏ chạy. Lão Tam dường như đã quen với tính cách của Dương Nhất nên cũng chẳng có biểu cảm gì khác, chỉ nhẹ nhàng gạt tay anh ra ngồi xuống ghế mà thở một hơi, xem chừng đang rất mệt mỏi.
“Không sao hết, một bị bất tỉnh, một bị trúng đạn bên tay phải. Thiếu niên kia đã được lấy đạn ra, chắc cũng sắp tỉnh rồi. Lúc nãy có mất máu hơi nhiều, sau này ráng bồi bổ cho cậu ta.” Lão Tam nói xong liền bỏ đi mất.
Không lâu sau, hai người Kiến Xương và Tiểu Kim được đẩy tới phòng hồi sức, Dương Nhất không rời họ nửa bước.
Sau khi gọi cho Dương Hoa sang nhà đem quần áo và trái cây đến thăm, Dương Nhất cẩn thận quan sát vết thương của cả hai. Kiến Xương bị đánh vào gáy mà ngất đi, phía sau vẫn còn đang sưng đỏ. Tiểu Kim bị bắn vào tay phải nhưng khá may là không trúng xương, nghỉ ngơi vài tháng là không sao.
“Ơ…”
“Tỉnh rồi sao?” Dương Nhất vẫn lạnh lùng như trước, một chút dịu dàng đối với người bệnh cũng không có.
“Đau~ Mẫu hậu ơi, đau quá! Đau chết con rồi!” Tiểu Kim vừa mơ màng tỉnh dậy, bản thân lại quên mất mình đang bị thương, vừa tỉnh đã ngồi dậy, vết thương vừa được băng bó lại bắt đầu rỉ máu. Cơn đau lập tức kéo tới, khuôn mặt Tiểu Kim ngày càng xám đi, đôi mắt to tròn đỏ hoe, nước mắt giàn giụa. Dương Nhất sợ hãi vội chạy đến giữ chặt cậu, tên ngốc tử này không yên một chút sẽ chết hay sao?
Rất nhanh sau đó bác sĩ bước vào băng bó vết thương, Kiến Xương cũng bị tiếng thét vang trời kia làm cho bừng tỉnh. Cả căn phòng lại một phen nhốn nháo, y tế và Dương Nhất cố gắng giữ chặt Tiểu Kim, để yên cho bác sĩ tiêm thuốc giảm đau và băng bó. Đừng tưởng dáng người nhỏ bé thế này mà yếu đuối, sức giãy giụa cùng độ cực đầu thật sự rất ghê người, ba cô y tá cùng Dương Nhất đều giữ cậu rất chật vật. Đến cuối cùng bác sĩ phải tiêm thuốc an thần thì cậu mới ngoan ngoãn nằm yên.
“Kiến Xương, khi nãy đã có chuyện gì xảy ra?” Dương Nhất xoay qua hỏi Kiến Xương đang dụi mắt tỉnh dậy.
“Ừm… Khi nãy tôi chỉ nhìn thấy Tiểu Kim bị bắn vào tay mà bất tỉnh. Bản thân thì ngã đập đầu cũng bất tỉnh theo. Nhưng trước lúc đó, hình như… tôi nhìn thấy một bóng người rất giống anh. Không phải là anh đã đến cứu chúng tôi sao?”
“Có tất cả mấy tên?”
“Mười hai tên, hai tên bị thương ở tay.”
“Ừm, nghỉ ngơi đi. Tôi quay về cục một chút. Lát nữa Dương Hoa sẽ đến chăm sóc hai người.” Nói rồi, Dương Nhất xoay người bước đi.
Đôi mắt vẫn lạnh lùng cùng khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng không yên, từng câu hỏi lần lượt ập tới. Kiến Xương rõ ràng bị người khác đánh ngất? Lúc anh tới bọn chúng đã chết sạch. Và số xác chết tại hiện trường là mười một.
***
“Thưa boss, thật sự chính mắt em nhìn thấy Dương Nhất giết hết người của chính ta. Nhưng không hiểu sao lại chừa cho em con đường sống…”
“Thằng khốn đó rõ ràng đang muốn thách thức tao mà, mẹ nó!”
Đằng sau bức màn màu khói xám, một bóng đen cao to ngồi đấy lộ vẻ giận dữ, chiếc cốc thủy tinh trong tay bay thẳng ra ngoài, va vào đầu tên thuộc hạ đang quỳ gối ngoài kia. Mảnh sứ cùng máu tươi văng tứ phía, tên thuộc hạ bỏ mạng tại chỗ!
Truyện khác cùng thể loại
475 chương
30 chương
3274 chương
20 chương
144 chương