Bát Hoang Kiếp

Chương 87 : Quản giáo

Dịch giả: One_God Nhóc mập lúc được thả ra thì uể oải như bún thiu, bộ dáng lúc trước đã sớm không cánh mà bay. Nó đàng hoàng cúi đầu đứng yên một chỗ, cả gãi đầu cũng không dám. Bộ dáng nó lúc này mà đem so sánh cùng thằng quậy muốn banh nhà nát cửa lúc trước thì cứ như hai con người hoàn toàn khác nhau vậy. Tác Ly, Trình Nguyệt, Hành Vân, Hành Không, Lam Mị, Thục Nguyệt đều được Đoan Mộc Vũ gọi tới. Lúc này, ai ai cũng vô cùng giật mình bởi vì lúc trước Anh Nhược có nghiêm khắc cỡ nào thì thằng mập này cũng có trò để trốn! Thế nhưng đến hôm nay chỉ mới có ba ngày, sao nó rơi vào tay Đoan Mộc Vũ thì lại trở nên thành thật như vậy? Đoan Mộc Vũ không nói gì mà chỉ chắp hai tay sau lưng, đôi mắt híp lại như đang ngủ. Bộ dáng hắn lúc này quả thực như vô hại với cả người lẫn vật. Nhưng với nhóc mập thì khác! Nó nhìn thấy Đoan Mộc Vũ thì như nhìn thấy ôn thần vậy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Lần này thì nó thực sự biết sợ rồi! Thì ra vị sư huynh luôn im lặng ít nói và dễ gần này lại cực kỳ tàn bạo! Đem ra so sánh thì Anh Nhược sư huynh như roi da to bằng cổ tay nhưng lại khả ái tựa cành hoa.! Đoan Mộc sư huynh đánh cũng không đánh, mắng cũng không thèm mắng mà lại tống hắn vào một căn phòng tối đen như mực suốt ba ngày trời. Cảm giác cô độc, muốn phát điên quá kinh khủng! Nhóc mập cảm thấy đây là đoạn thời gian đen tối nhất, bi thảm nhất trong đời mình! "Bắt đầu từ hôm nay trở đi ngươi sẽ dọn tới ở tại biệt viện Tiều Sơn. Từ Trần Phong sẽ an bài mọi việc để ngươi trú lại. Nửa năm sau, ta sẽ kiểm tra tiến độ tu vi của ngươi, nếu ngươi không đạt được vị trí thứ nhất từ tay đám người Từ Trần Phong thì ta sẽ tiếp tục nhốt ngươi ba ngày. Ta nói được là làm được. Ngươi phải nhớ rõ từng chữ cho ta!" Đoan Mộc Vũ rốt cục cũng mở miệng nói. Mỗi một câu hắn nói đều khiến nhóc mập khẽ run. "Dạ, ta biết sai rồi. Đoan Mộc sư huynh, ta nhớ rõ rồi." "Đi đi!" Sắc mặt Đoan Mộc Vũ không hề thay đổi khi nói. Nhóc mập vừa nghe hắn nói liền như nhận được đại xá, quay đầu hướng ra ngoài bỏ chạy. Nó vội vàng đến nỗi nhu yếu phẩm cho cuộc sống hàng ngày cũng vứt lại, không kịp thu thập. "Ách! Đoan Mộc sư đệ, chuyện này... quả thật ngươi hơi mạnh tay rồi! Nó dù sao cũng chỉ là một đứa bé!" Tác Ly không đành lòng, Trình Nguyệt cũng gật đầu phụ họa lia lịa. Đoan Mộc Vũ khẽ lắc đầu. Nhóc mập này là đứa trẻ rất thần kỳ, da dày thịt béo, không tim không phổi; hết lần này tới lần khác ôm một bụng đầy ý nghĩ xấu, nói cho rõ ra thì đó chính là khó lường. Nếu bồi dưỡng cho thật tốt, thì sẽ phát triển thành người ngay; bồi dưỡng không tốt thì sẽ trở thành hạng người tội ác tày trời! Nhất định phải lưu lại trong lòng nó một chút sợ hãi. Có như thế thì khi làm việc nó mới không xem ai ra gì! Tuy nhiên đây chỉ là nguyên nhân thứ nhất. Nguyên nhân thứ hai và cũng là nguyên nhân trọng yếu hơn chính là nhóc mập không thích hợp tu luyện cùng chỗ với Thục Nguyệt và Lam Mị. Không phải Đoan Mộc Vũ sợ nhóc mập làm ảnh hưởng đến hai đứa kia mà là ngược lại. Thật ra, Thục Nguyệt hay Lam Mị nhìn như nhu nhược yếu ớt ai ai cũng có thể khi dễ nhưng bọn chúng rất có chủ kiến! Phải biết rằng Thục Nguyệt và Lam Mị vốn là yêu nghiệt, tốc độ tu luyện của bọn chúng nhanh đến nỗi Tác Ly và Trình Nguyệt cũng cảm thấy tự ti, huống chi là nhóc mập? Mặc dù nó luôn luôn bày trò quậy phá nhưng chắc chắn trong lòng nó cảm nhận được. Cả nửa năm qua, tu vi nó không tăng tiến có lẽ vì cam chịu chấp nhận. Cho nên, để nó lẫn vào giữa đám người Từ Trần Phong thì chẳng khác nào đem một con gà rừng ném vào một đám chim sẻ. Nó sẽ mau lấy lại lòng tin rồi từ đó tiến vào quỹ đạo tu luyện. Mọi việc có vẻ rất dễ dàng như từ nay về sau Đoan Mộc Vũ phải đóng vai kẻ ác rồi! Chuyện này Đoan Mộc Vũ đã quyết nên Tác Ly không xin xỏ gì thêm. Những chuyện bọn họ trải qua đã cho biết Đoan Mộc Vũ làm việc rất quyết đoán, là người có thể đảm đương đại cuộc nên Tác Ly và Trình Nguyệt thấy riết nên quen. Bọn họ rất tín nhiệm Đoan Mộc Vũ cho nên không hề hỏi han vì sao. "Hành Vân, Hành Không!"! Lúc này, Đoan Mộc Vũ quát gọi hai thằng nhóc đang híp mắt cười, bộ dáng có vẻ hả hê. Hai bọn chúng vừa nghe có người gọi liền giật mình sửng sốt. "Ấy ấy! Đoan Mộc sư huynh, hai người chúng ta chưa bao giờ lười biếng cả. Mỗi ngày chúng ta đều tu luyện không ngừng, huynh tìm lộn người rồi!" "Không sai! Hai người các ngươi năm nay cũng đã mười hai tuổi, thân thể miễn cưỡng xem như khỏe mạnh đúng không? Đừng có nói với ta là các ngươi yếu đuối đến nỗi bị gió thổi bay nha!" Đoan Mộc Vũ nhìn hai thằng nhóc, cố ý nói một cách khinh thường. "Cái gì? Đoan Mộc sư huynh, chúng ta nói chúng ta yếu đuối bao giờ!" Hành Vân, Hành Không đang ở độ tuổi dễ bị kích thích, lập tức nói to. "Tốt! Có chút khí thế của nam tử hán, đại trượng phu rồi đấy. Nhớ lấy, các ngươi là sư huynh, tương lai phải bảo vệ sư muội. Ngay cả sư muội của mình cũng không bảo vệ được thì người sư huynh đó không phải là một sư huynh tốt!" "Đoan Mộc sư huynh, muội cũng không cần bọn họ bảo vệ đâu! Muội đã học xong ba loại pháp thuật, mà hai người bọn họ mới chỉ học được hai!" Lúc này, Lam Mị không nhịn được mà chen miệng nói. Bộ ngực nhỏ của nó ưỡn cao, đắc ý như một con khổng tước! Song lời nói ấy lại như đổ thêm dầu vào lửa, khiến hai thằng nhóc Hành Vân Hành Không lập tức đỏ mặt tới tận mang tai! "Vậy thì sao chứ, đó là do hai chúng ta cố ý nhường ngươi mà thôi. Không tin thì sang năm chúng ta tỷ thí!" "Được rồi, so sánh với nhau làm gì! Ta bắt hai đứa tỷ thí với Mị Nhi sao? Cái ta muốn là tụi bây phải biết bảo vệ nó với Thục Nguyệt. Cho nên kể từ hôm nay, mỗi ngày hai đứa phải bỏ ra hai canh giờ đến biệt viện Tiều Sơn bọn học tập kỹ thuật chiến đấu với đám Từ Trần Phong. Lúc nào có thể đánh ngã toàn bộ đám Từ Trần Phong thì ta sẽ thừa nhận các ngươi có thực lực bảo vệ Mị Nhi!" Đoan Mộc Vũ trầm giọng nói, trong lòng có chút cảm khái vì lúc trước hắn cũng có lời thề phải bảo vệ một đứa nhỏ khác. "Hừ! Đoan Mộc sư huynh, vậy thì một lời đã định. Chúng ta cũng muốn xem mấy tên đại hán vừa đen vừa xấu kia có thể có cái gì lợi hại!" Hành Vân Hành Không nào nhịn được loại khiêu khích này. Chúng cũng đi theo nhóc mập về phía biệt viện Tiều Sơn. Tác Ly và Trình Nguyệt thấy vậy thì buồn cười, hai người bọn họ không dám xem thường đám người Từ Trần Phong, mặc dù tu vi bọn họ rất thấp nhưng kỹ thuật chiến đấu không phải người tu hành cảnh giới Tàng Phong bình thường có thể so sánh. "Ha ha! Đoan Mộc sư đệ thật sự có thủ đoạn. Ba tên oắt con này thoáng cái đã bị ngươi thu thập. Ngươi xem, có phải ta cùng sư muội cũng nên thụ giáo một phen hay không?" Tác Ly cười to nói.! "Nếu Tác Ly sư huynh đã nói vậy thì ta đây cũng không khiêm nhường nữa, cứ cách một đoạn thời gian, ta liền cùng ngươi và Trình Nguyệt sư tỷ đối chiến một phen. Nhưng mà hai người các ngươi liên thủ. Thế nào?" Đoan Mộc Vũ mỉm cười nói. Đêm trước, hắn nhìn thấy hai người Tác Ly luyện tập Ngự Kiếm Thuật liền nghĩ ra ý này. Tuy hai người bọn họ tiến bộ rất nhanh nhưng vẫn còn sai sót rất nhiều. Nếu đã như thế thì chỉ điểm một chút cũng không thành vấn đề. "Sư huynh, sư huynh! Còn có Mị Nhi nữa! Muội với Thục Nguyệt cũng muốn sư huynh chỉ điểm!" Lam Mị lúc này đi tới, nắm lấy chéo áo Đoan Mộc Vũ. "Hai đứa các ngươi... tạm thời không cần. Cứ tu luyện như bình thường thì đủ rồi." Đoan Mộc Vũ lắc đầu nói. Lam Mị và Thục Nguyệt chính là hai thiên tài thuộc dạng yêu nghiệt. Không cần phải chỉ điểm bọn chúng quá nhiều, chỉ cần mở một con đường rồi để chúng tự đi. Bọn chúng có thể từ một suy ba, tiến bộ thần tốc. Không phải người khác không thể ép bọn chúng đi trên con đường họ chọn, nhưng điều ấy chỉ hạn chế chúng phát triển mà thôi. Thiên tài thiên tư bực này chỉ có thể tự mình bước đi. Như thế mới có thể phát huy hết tiềm lực của bọn chúng. Khó có thể tượng tượng ra, một khi lớn lên hai đứa bọn chúng sẽ kinh tài tuyệt diễm đến bực nào, nhất là Thục Nguyệt?