Bắt Được Anh Rồi Nhé
Chương 5
Bắn ư? Anh có nghe nhầm không nhỉ? Jake vòng tay ôm ngang eo Macy Tucker đoạn gầm ghè, “Ai thế?”
Cô ngước lên. “Chồng tôi.”
Anh rụt phắt tay về. “Cô có chồng rồi à?” Dù anh không định coi cái ôm đó như chuyện riêng tư, nhưng đột nhiên nó lại quá riêng tư – ít ra là như vậy đối với một phụ nữ có chồng.
“Chúng tôi li dị rồi,” cô gọn lỏn.
Anh thở phào nhẹ nhõm. “Thế thì tôi nghĩ biệt ngữ chính xác phải là chồng cũ.”
“Không phải tôi đã nói thế sao?” Cô nhìn ra cửa.
Jake lắc đầu. “Không. Cô đã không nói thế.” Anh hoàn toàn không hiểu vì sao cái ý tưởng rằng cô đã có chồng làm mình nao núng, nhưng… À, thật chết dẫm, anh có biết vì sao. Macy Tucker, cô gái đá trúng hạ bộ của anh đồng thời là cô nàng ẩm ương che giấu tội phạm, đã làm anh phải chú ý ngay từ phút đầu khi anh mới chạm mặt cô. Thèm muốn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đã lâu lắm rồi anh chưa thèm muốn ai cả. Đã lâu lắm rồi anh chưa khao khát…
Tiếng gõ cửa càng lớn hơn nữa.
“Mace?” giọng nói lại lên tiếng. “Anh nghĩ em cần có người bầu bạn.”
Jake quan sát cô gái đang đứng trước mặt mình. “Nếu cô mà nói dối tôi thì…”
Cô chán nản nhìn lên trần nhà. “Tôi không nói dối. Đó là Tom, chồng cũ của tôi.”
Anh nhìn sâu vào đôi mắt xanh nhạt của cô, và chỉ nhìn thế thôi, là anh đã tin cô. Anh tin người đàn ông ngoài kia là chồng cũ của cô, tin cô không tiếp tay cho Billy đào tẩu, và tin đôi ủng kia không phải là giày để lại dấu ở hiện trường. Tay nắm cửa lại rung lắc mạnh, nhưng lần này còn kèm theo tiếng chìa khóa lanh canh và tiếng ổ khóa đánh cách. Jake nhét vội khẩu súng trong vạt áo đúng lúc chồng cũ của Macy bước vào.
Chồng cũ có chìa khóa vào nhà vợ. Điều ấy nói lên chuyện gì từ quan hệ của họ nhỉ?
Anh chợt nhận ra Macy đang nhìn chằm chằm vào chùm chìa khóa trong tay người đàn ông. Còn người từng là chồng của Macy lại sửng sốt nhìn anh.
“Sao anh vẫn còn giữ…?” Cô đưa tay định lấy lại chùm chìa khóa nhưng anh ta lại giơ tay định ôm lấy cô. Macy bước giật lùi quá vội khiến cô đâm sầm vào Jake.
“Anh là ai?” tay chồng cũ hỏi anh.
Jake chỉ tủm tỉm cười quan sát Macy.
Bao cảm xúc lóe qua ánh mắt cô, nhưng không phải cảm xúc tốt đẹp gì. Thực ra, đó là sự đau khổ thì đúng hơn. Có lẽ anh đã đọc tâm trí cô quá sâu hơn mức cần thiết. Có lẽ những vấn đề của chính anh đang tác động tới anh. Hoặc cũng có thể không. Dù thế nào thì những bản năng bảo-vệ-và-phục-vụ của anh đang trỗi dậy. Anh vòng tay ôm ngang eo cô.
Cảm giác có cô trong tay mới dễ chịu làm sao. Lần này, cái đụng chạm của anh thật sự rất riêng tư, hay ít nhất nó có vẻ thân mật. Hay có lẽ động tác này không dành cho trình diễn.
Macy do dự rồi và tránh xa anh vài bước. Sau đó, cô bực bội nhìn thẳng vào chồng cũ, như thể nhận ra rằng làm thế thì cô vừa bước đến gần hắn hơn, thế là cô cau có. Cô bèn chia đều khoảng cách, di chuyển sao cho mình đứng vào đúng chính giữa hai người đàn ông. Dù cho anh thấy có vẻ thật điên rồ, nhưng Jake lại hy vọng cô lùi lại gần anh hơn.
Một bước thôi. Coi nào, Cô gái Pizza.
“Anh đang làm gì ở đây thế?” cô hỏi chồng cũ.
“Anh có nghe tin về Billy.” Người đàn ông cau mày nhìn Jake. “Nhưng hóa ra em có bạn rồi.”
Cô đã làm thế. Cô bước một bước về phía Jake, làm anh không thể không mỉm cười.
“Đáng lẽ anh nên gọi điện trước,” cô bảo. “Sao anh biết tin…?”
“Đừng mất lịch sự thế, Mace,” Người cũ nài nỉ. “Giới thiệu tụi anh với nhau đã chứ.”
Macy quay lại nhìn Jake như thể đang giằng co là nên nói gì.
Không nghĩ ngợi nhiều, Jake quyết định thay cho cô. Anh vuốt lọn tóc ra sau vai cho Macy. “Có gì đâu mà phải giới thiệu. Tôi biết anh mà. Anh là Tom chứ gì.”
Tom gườm gườm nhìn anh, “Còn giá như mà tôi biết anh là ai…”
“Tôi là Jake Baldwin.” Anh nháy mắt với Macy. Cô hé môi định nói, nhưng lại không thốt nên lời.
“Rồi anh đang làm gì ở đây với vợ tôi thế?”
“Tôi nghĩ là vợ cũ chứ nhỉ,” Jake đáp.
“Thôi được, để tôi nói lại cho đúng nhé. Anh đang làm gì ở đây với vợ cũ tôi thế?”
Jake lại cười tươi. “Macy mời tôi đến.”
Đôi mắt Macy mở lớn.
Chồng cũ nhìn cô. “Anh gặp em một phút thôi, được không Macy? Gặp riêng ấy?”
Jake nhún vai. “Đừng để ý đến tôi,” anh bảo. “Hai người cứ tự nhiên. Cứ coi như tôi không có ở đây.”
Thái độ Tom hùng hổ, nhưng hắn ta dường như biết kiềm chế. “Vậy ra em đưa đàn ông về nhà rồi cơ à?”
Trông Macy thật sự sốc khi nghe hỏi, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “A, tôi tưởng là anh không phiền chứ, chẳng phải anh đã lôi gái về nhà từ lúc chúng ta còn kết hôn sao?”
Jake bật cười, khiến hai người quay lại nhìn anh như thể anh là thằng điên. Anh nói thẳng suy nghĩ cuả mình. “Cô ấy rõ là miệng lưỡi nhỉ?” Đoạn anh giơ tay. “Ồ, cứ nói chuyện tiếp đi. Xin lỗi.”
Macy quay sau nhìn anh. “Anh cho chúng em một phút nhé?”
Jake thấy Tom cười khẩy, nhưng nếu như nét mặt của Macy đã biểu lộ điều gì, thì lẽ ra anh chớ nên mừng vội. Jake nháy mắt với Macy. “Em muốn sao, anh chiều hết. Anh sẽ vào phòng ngủ đợi em. Cùng với Elvis.”
Macy nhìn theo trung úy cảnh sát Baldwin thong thả đi ra phía sau nhà cô, nhưng điều gì đó mách bảo cô rằng anh sẽ không đến tận phòng ngủ cuả cô.
Phòng ngủ ư? Câu nói của anh đầy ngụ ý. Phải chăng anh ta đã cố tình thản nhiên nói thế chỉ để Tom hiểu lầm? Chẳng lẽ anh ta quá táo tợn, tự mãn, đến nỗi thực sự cố gạt chồng cũ của cô để hắn tin rằng…?
Ôi quỷ tha ma bắt, giờ cô chẳng có thời gian mà ngưỡng mộ hay biết ơn anh chàng cảnh sát ấy đâu. Cô lại tập trung vào Tom.
“Anh biết chuyện Billy bằng cách nào thế? Macy cố gắng giữ cho giọng mình bình thản, bởi cô hơi cảm động khi chồng cũ quan tâm đến cô. Tất nhiên, cô không cảm động nhiều đến nỗi mà chấp nhận lời đề nghị “bầu bạn” của hắn. Bờ vai an ủi của hắn chắc chắn là có giá phải trả. Giá ngửa – như là trong câu, cô nằm ngửa ra đấy cô nghe nói là cô bồ đã đá đít hắn rồi.
“Một người hàng xóm của bà em gọi điện cho mẹ anh. Khi biết chuyện, anh hiểu em lo lắm, thế nên anh đến để…”
“Cảm ơn anh đã quan tâm.” Một góc nhỏ trong cô có biết ơn hắn ta thật. Nhưng rồi, cô hẳn sẽ biết ơn hơn nhiều hơn nữa nếu hắn đã không lăng nhăng với thư ký riêng, nhất là đã không làm thế trên chính giường của cô. “Nhưng chúng ta đã ly dị rồi. Anh nên về nhà đi.”
“Có thật là em đang hẹn hò với thằng hề đó không vậy?” hắn ta rít lên
Cô nhún vai, không muốn nói dối. “Gì cơ? Anh không ưa tính khôi hài của anh ấy à?”
“Anh cho là em có ưa. Lạy Chúa tôi, mình vừa ly dị có mấy tuần!”
Lời nói của hắn ta chạm thật đau vào tim cô – trái tim hôm nay đã phải hứng chịu nhiều đòn đau đớn tê tái, hầu hết là nhờ ơn phước của Tom.
“Nếu anh chịu ký đơn thì ta đã ly dị xong từ hai năm trước.”
Tom dần lên một bước. “Em đừng cứng đầu quá như vậy. Bảo hắn đi khỏi đây ngay đi. Anh sẽ pha cho em ly sô-cô-la nóng, giống như mọi khi em vẫn thích ấy.” Hắn ta dang rộng vòng tay như thể tin chắc cô sẽ mềm người trong tay mình và sẽ hân hoan vì hắn còn nhớ loại thức uống cô yêu thích nhất vậy.
Cô không lao vào vòng tay chồng cũ. Sô-cô-la nóng nghe có vẻ hay ho đấy, nhưng vòng tay của Tom không còn hấp dẫn nữa. Một chút cũng không. Việc này cũng làm cô thấy hay ra phết.
Tom thở dài sườn sượt. “Coi nào Macy, hoặc hắn hoặc anh.”
Xong rồi nhé. “Anh ấy.”
“Em lại chọn…?”
“Nhất định rồi”. Trực giác cô luôn mách bảo rằng Tom là gã đần, và đến giờ phút này thì cô biết chính xác. Cô chỉ tay ra cửa. “Anh đi đi.”
Cặp mắt xanh lam của hắn ta mở lớn. “Rõ là em buồn bực quá. Em đang không suy nghĩ sáng suốt rồi.”
“Anh nói đúng là tôi đang rất buồn. Tôi lo cho em trai tôi. Còn về chuyện tôi sáng suốt hay không thì…?” Cô ấn ngón tay vào thái dương. “Có vẻ vẫn sáng suốt.” Cô mở cửa chính ra. “Tạm biệt, Tom.”
Tom không nhút nhích. Cô có thể nhận thấy từ vẻ mặt hắn ta rằng Tom đang chật vật tìm phương án khác. Việc này tác động chút ít đến cái tôi của cô. Ngoài chuyện làm tất cả để trì hoãn vụ ly dị, Tom không hề một lần tỏ ra tiếc nuối việc họ chia tay. Tai sao bây giờ anh ta lại thế?
Câu trả lời vụt qua đầu cô: tại Baldwin. Tom đâu có cần cô. Về lâu dài thì không. Nhưng hắn cũng không muốn người khác có được cô. Nhất là khi hắn ta chưa có ai. Tên khốn
Nhưng vậy vẫn vui như thường. Có người phụ nữ nào lại không muốn một tên đàn ông hối hận về những sai lầm của hắn cơ chứ?
Cô nhác thấy ánh đèn đỏ nhấp nháy trên máy ghi âm điện thoại. “Cửa mở rồi đó,” cô nói, “Chào nhé.”
“Em này,” hắn ta nài nỉ. “Đúng là anh đã sai khi dính đến Tammy, nhưng anh đã xin lỗi rồi mà.”
Lời nói của hắn ta kéo cơn giận của cô quay trở lại. “Không, những gì anh đã nói là, ‘Sao ta không quên chuyện này đi nhỉ?’ Và tôi còn nhớ đã trả lời anh rằng tôi chỉ sẽ quên khi mà địa ngục biến thành xứ sở thần tiên tuyết trắng khiến ông già Noel đưa nơi đó lên danh sách mười điểm đầu tiên ông ấy muốn ghé thăm.” Macy nghĩ mình nghe thấy tiếng cười lục khục từ phía hành lang.
“Được rồi, rõ là chúng ta cần nói chuyện.” Tom sa sầm mặt giận dữ. “Bảo cái thằng kia đi ngay.” Hắn chộp lấy cô.
Cô trừng mắt nhìn bàn tay hắn ta đang nắm tay mình. “Thả tôi ra!” Tom chưa bao giờ đánh cô, nhưng hắn có thói quen xấu là hay chộp lấy cô mà lắc. Cô không còn là thứ cho hắn lắc nữa. Liếc xuống hạ bộ của hắn một cái. Cô dứt khoát quyết định mục tiêu.
Cô không có cơ hội tấn công. Baldwin rảo bước ra sảnh kéo cô về phía mình. “Đủ rồi đấy,” anh bảo.
Nếu là lúc khác, cô sẽ bất mãn với cái ngụ ý rằng cô không đủ sức tự vệ, nhưng nỗi bất mãn ấy lại không đến. Hành động bộc phát của viên cảnh sát thật dễ thương. Đại loại thế .
Một tay vẫn ôm ngang eo cô, Baldwin nói, “Tôi đã đếm có đến bốn lần cô ấy bảo anh nên đi đi ấy, anh Tom à. Theo tôi, bốn lần là quá nhiều, bởi lẽ ngay từ đầu anh đã không nên đến đây. Vậy nên anh hãy thương lấy bản thân mà đi đi.”
“Còn nếu tao không đi thì sao?” Tom vặc lại. “Mày sẽ đánh tao chắc? Mày là ai cơ chứ, ngon lắm sao?”
Cơ thể Baldwin căng lên sát người cô. Khẩu súng lạnh ngắt áp vào mạng sườn Macy. Cơn giận dường như bùng lên trong anh, mặc dù bề ngoài anh lại sáng suốt kiềm chế. Cô có thể nhận biết anh thuộc túyp người ưa dùng óc khôn ngoan trước khi động thủ - nhưng cô ghét phải nhìn thấy những gì anh ta sẽ làm với Tom bằng nấm đấm.
“Đánh anh ư? Ồ không. Tôi chỉ cần xùy con mèo Elvis ra cào anh thôi.” Vòng tay anh ôm cô chặt hơn một chút và anh mỉm cười, dù không có lấy một thoáng ôn tồn nào hiện lên trên mặt anh.
“Ôi trời,” Tom rít lên, “Tôi đi đây.”
“Khoan đã,” Baldwin gọi giật lại. “Macy định hỏi anh một chuyện đấy.”
“Em có à?” Cô ngạc nhiên nhìn anh
“Em bảo anh phải nhớ nhắc em lấy chùm khìa khóa cơ mà.”
“À phải rồi.” cô chìa tay ra trước mặt Tom. Cái nhận thức rằng mình phải tránh xa ra khỏi Baldwin đang tàn phá sự minh mẫn của cô, nhưng sức mạnh từ vòng tay anh, cảm giác được anh che chở, lại dụ dỗ cô nán lại thêm vài giây nữa.
“Tôi sẽ gửi nó qua đường bưu điện.” Tom bỏ đi, sập mạnh cửa trước mặt họ.
Bàn tay Baldwin rơi xuống dưới xa hơn trên đường cong eo cô. “Cô có muốn tôi lấy chì khóa cho cô không?”
Không, cô cần phải tự giải quyết chuyện riêng của mình. “Tôi sẽ lấy lại sau.”
Vòng tay anh thật vững chãi khi quấn quanh cô, và đụng chạm vào anh nhắc cô nhớ rằng cô là đàn bà, mà lẽ thường đa số đàn bà bị hấp dẫn bởi người khác phái. Nhưng vì cô không muốn làm một lẽ thường, nên cô vùng khỏi tay anh và đi nhanh vào phòng khách. Ngồi phịch xuống sofa. Cô thở dài, vơ chiếc gối ôm vào lòng, cố tình không nhìn bóng đèn đỏ chớp liên tục trên điện thoại biết đâu cô lại gặp may và Baldwin sẽ ra khỏi nhà thì sao.
Jake Baldwin đứng đó, ngắm cô thật kỹ, như thể anh ta chờ cô nói gì với mình. Nhưng, nói gì mới được chứ?
“Cô không cần cảm ơn đâu,”, cuối cùng anh cũng mở lời. Anh cúi xuống, lật mở hộp pizza, bẻ một miếng, “Chỉ có mỗi phô mai thôi à?” anh cằn nhằn.
“ Tôi đâu có nói cảm ơn đâu,” cô gắt. Cô nhìn anh ăn ngon lành. Cô cũng có mời anh ta ăn bánh đâu.
Anh nói khi miệng còn đầy thức ăn. “Ừ, nhưng tôi biết cô có nghĩ đến chuyện đó. Cô muốn hắn ra khỏi nhà.”
Cô không phủ nhận điều đó. Tuy nhiên, sự thật là anh chàng lạ mặt này lại có thể nhìn thấy tâm can cô một cách dễ dàng làm cô khó chịu.
Co hai đầu gối trước ngực, cô nhìn anh gần như nuốt chửng miếng bánh. “Cám ơn,” cô nói, thừa nhận là mình chỉ hàm ơn anh có chừng ấy. Anh nháy mắt với cô. Theo cảm xúc thì cô cảm nhận cái nháy mắt ấy xốn xang trong lòng – cái loại xốn xang thường khiến phái đẹp lao đầu vào rắc rối. “Anh nên về đi thôi,” cô bảo
Anh lấy thêm miếng bánh nữa. “Tôi chưa nghe tin nhắn trong điện thoại.”
Nghĩ đến chuyện sắp nghe tiếng Billy, và Jake Baldwin cũng nghe cùng, khiến cô lo thắt ruột. Cô hỏi một chuyện mà nhất định cô phải biết. “Nếu trong máy có tin nhắn của Billy và nó báo cho tôi biết nó đang ở đâu, anh sẽ làm gì?”
“Làm chuyện duy nhất tôi có thể làm. Đến đón nó về trại.”
Một cục nghẹn thắt lại trong cổ cô. “Anh sẽ không làm nó đau…?”
“Tôi sẽ chẳng làm đau ai cả đâu, Cô gái Pizza ạ.”
Baldwin không đưa ra lời đảm bảo nào. Macy biết anh sẽ không hứa đâu. Rồi cô nhớ lại cách anh kiềm chế mình với Tom lúc nãy, một phần trong cô nhận thấy mình tin anh.
Với tay qua thành ghế sofa, cô nhấn nút PLAY của máy ghi âm, tự động. Máy ghi âm bắt đầu bằng giọng đều đều được lập trình bằng vi tính . “Bạn có mười tin nhắn.” Ngưng trong giây lát và rồi: “Thứ Ba, 4:48 pm”
Macy ghì hai đầu gối vào ngực, căng thẳng chờ tin nhắn đầu tiên.
“Mace. Mẹ đây con. Mẹ chỉ” - sụt sịt, sụt sịt – “… muốn biết con vào thăm em thế nào thôi.”
“Thứ Ba, 4:57pm”
“Macy, Cha Luis đây. Xơ Beth có nói với ta rằng con đang lưỡng lự về chuyện tham gia công việc ở nhà thờ toàn thời gian. Yêu cầu như vậy là nhiều, nhưng con thuộc về nơi này. Đấy là những việc để phụng sự Chúa. Ta biết con là người quyết định. Tháng sau xơ Beth sẽ chuyển đi nơi khác. Chúng ta rất cần người đảm nhiệm vị trí của Xơ ấy.”
Baldwin sém sặc ra miếng pizza. “Vị trí gì cơ?”
Macy chỉ nhướn một bên chân mày
Các tin nhắn lại tiếp tục. Tất cả đều của mẹ cô, rồi thời gian, hết lần này đến lần khác. “Mace, con ơi, gọi lại cho mẹ nhé.” Và thật lắm tiếng nức nở. Rồi mẹ cô cúp máy. Rốt cuộc họ cũng đến tin nhắn cuối cùng. Macy không biết có nên hy vọng đó là Billy hay không.
“Thứ Tư, 12:03 am”
“Chào, con quỷ cái.”
Macy chần chừ. Trung úy Baldwin nhích lại gần hơn. Tin nhắn phát tiếp.
“Tao gọi để báo cho mày biết tao đang nghĩ về mày đấy. Nếu có nói chuyện với thằng em mày, bảo nó rằng David Tanks này đã hứa là làm. Tao với mày sẽ vui vẻ lắm đây. Mày thích sướng lắm mà, phải không?” Sau đó, có tiếng cúp máy.
Im lặng bao trùm căn phòng. Macy ngồi chết cứng, trân trối nhìn điện thoại.
Chợt điện thoại đổ dồn
Baldwin hỏi hối hả, “Cô có loa ngoài không?”
“Có.”
“Sử dụng nó đi.”
Macy nuốt đánh ực, nhấn nút loa. “A lô?” cô run rẩy
“Cũng mừng là cuối cùng mày về nhà rồi đấy à, con quỷ. Sửa soạn đi rồi ngồi đó chờ tao. Có thể là đêm nay hoặc ngày mai, nhưng tao sẽ đến đấy.”
Đoạn tên tội phạm đào thoát cúp máy
*************
Khoảng một giờ trước đó, lòng kiên nhẫn của Billy tiêu tán. Có dễ đến chục lần cậu cầm điện thoại của Andy lên và tính bấm số của chị Mace hoặc thử gọi Ellie, nhưng cuối cùng lại không dám gọi. Chương trình nào về cảnh sát cũng đều nhắc đến chuyện lần theo điện thoại. Cậu không muốn cảnh sát lần ra mình, nhưng khỉ thật, hai người ấy đang ở đâu cơ chứ?
Đến gần 4 giờ sáng thì lại có đèn pha xe hơi rọi vào cửa sổ. Billy vội hất tấm chăn bẩn, thầm cầu trời cho đó là Ellie. Nhưng thay vào đó, một chiếc xe thùng màu xanh dương thắng lại và đậu trước xe moóc của Andy. Ellie không lái xe thùng.
*********************
Điện thoại di động của Jake, đang ở chế độ rung, rung lên bần bật làm anh bừng mắt. Anh ngồi bật dậy, suýt chút nữa ngã khỏi ghế. Phần gác chân lên chiếc ghế màu xanh lá này đã bật lên. Dưới ánh sáng tràn qua cửa, anh trông thấy cô gái tóc nâu nằm cuộn mình trên sofa bên cạnh chú mèo. Không phải sofa của anh. Cô gái tóc nâu và con mèo cũng không phải của anh nốt. Anh đang ở quái đâu thế này?
Tai con mèo dựng ngược lên. Nó khè khè vào anh, rồi phóng khỏi sofa biến mất vào hành lang. Trí nhớ của Jake trở lại.
Anh đứng lên, rút nhanh điện thoại và nhẹ chân vào bếp. Nhìn số gọi đến, anh thấy đó là Donaldson. Khi áp điện thoại lên tai, anh nhìn đồng hồ treo tường. Chết thật. Anh muộn mất hai giờ làm việc.
“Tớ đang trên đường tới,” anh bỏ qua màn chào hỏi và nói ngay
“Tốt,” Donaldson trả lời. “Mọi chuyện có vẻ thối hoắc lên rồi đây. Cảnh sát liên bang đang tìm cậu.”
Jake lùa tay qua tóc. Đáng lẽ đêm qua anh phải gọi điện về đồn, báo cáo về cú điện thoại nhưng khỉ thật, anh biết chuyện gì sẽ đến. Họ sẽ cử người tới, gửi cho anh tập hồ sơ, tạm đưa Macy về đồn, nhưng sau đó họ chẳng làm gì cả và đợi đến sáng mới bắt đầu điều tra. “Cảnh sát liên bang ư? Chắc là về tên Tanks rồi. Tớ chỉ không hiểu tại sao…”
“Tại sao bên IA (Internal Affairs: thanh tra nội bộ liên ngành hành pháp Hoa Kỳ) lại đi cùng họ chứ gì?” Donaldson hỏi. “Tớ cũng chẳng hiểu.”
Bàn tay Jake nắm chặt gáy. “IA đi cùng họ à?” Chuyện này ngạc nhiên đây.”
“Ừ.”
Đêm qua, anh đã nghe toàn bộ tin nhắn có trong máy Macy, gồm cả tin hồi sớm khi Ellie chụp mũ rằng anh làm tay chân cho Tanks. Anh băn khoăn tự hỏi không biết bên IA có nghe được thông tin gì tương tự chăng, và nếu có, ai là người đã báo với họ. Anh liếc nhanh vào phòng khách và bảo Donaldson, “Tớ đang trên đường đến.”
Anh gập điện thoại, đi vào phòng khách, lấy khẩu súng anh đặt dưới đất cạnh ghế gập. Macy đang vươn vai. Cô chống khuỷu tay nằm nghiêng và tròn mắt nhìn anh
“Hóa ra cô có nói với FBI về tôi à?” Anh tra súng vào bao
Cô thả chân xuống thảm và dùng hai tay túm tóc ra sau. “Chúc anh một ngày tốt lành.” Tiếng cô hơi khàn do còn ngái ngủ
Quỷ thật, nhưng anh thích cô. Anh chẳng hiểu vì sao. Chưa đầy hai mươi bốn giờ đồng hồ, mà cô nàng đã phạm hai tội tày đình mà một phụ nữ có thể phạm để chống lại đàn ông: can thiệp vào công việc của anh và quấy rối vật quý của dòng họ nhà anh. Thật ra vật quý của đàn ông cũng có thể và cũng nên được quấy rối, nhưng nhè nhẹ thôi. Trong một thoáng tích tắc tâm trí anh hiện lên hình ảnh họ cùng trần truồng bên nhau và…
“Tôi chỉ nói cho họ những gì Ellie nói thôi.” Cô nhíu mày
Nếu vậy cô có lỗi không nhỉ? Ôi, ngay cả cái nhăn mặt cuả cô trông rất ngộ nghĩnh và khêu gợi. “Chắc là cô cũng không còn cách nào khác,” anh thú thật. “Nhưng bây giờ cô nên nhanh nhanh lên.” Anh lôi cuộn băng trong máy ghi âm điện thoại ra. “Chúng ra sẽ đi trong năm phút nữa.”
Cặp mắt ngái ngủ của cô nhìn mãi vào ti vi. Màn hình 10 inch vẫn đang mở, không bật tiếng. Anh đã tắt tiếng tối qua sau khi cô thiếp đi. Anh thì không sao ngủ được. Anh ngồi trên ghế ngắm cô, rồi đến khoảng 4 giờ sáng anh đi đến phán quyết là cô quá đẹp. Chính xác là không đẹp rực rỡ theo kiểu chân dài đến cổ, và ngực ngà đồ sộ. Nhưng cô xinh đẹp hơn cái kiểu giản dị xinh xắn. Cô có kiểu khuôn mặt mà người ta chỉ muốn ngắm hoài ngắm mãi. Còn thân hình ấy à? Phải rồi, đến 4 giờ 30 sáng, anh quyết định đưa cơ hội ngắm cô kỷ hơn lên hang đầu danh sách những việc anh muốn làm
Hình ảnh tên Tanks xăm trổ đầy mình vụt khiến lên trong tâm trí anh. Có thể anh bị Macy hấp dẫn, có thể anh thấy mình có lỗi vì đã không chịu nghe Ellie Chandler, nhưng Jake cảm thấy cá nhân mình phải chịu trách nhiêm với mớ hổ lốn này
Anh giục cô, “Coi nào. Dậy đi chứ. Sửa soạn đi.”
“Sửa soạn ư? Để làm gì?”
“Cô sẽ đi với tôi. Năm phút nữa.”
“Tại sao?”
“Thứ nhất, bởi có tên tù vượt ngục đang truy lùng cô và tôi không muốn bỏ cô lại một mình. Thứ hai, bởi tôi tin chắc cảnh sát liên bang đang muốn nói chuyện với cô.”
“Tôi đã nói chuyện với họ rồi mà.” Cô làu bàu
“Phải. Nhưng đó là trước khi họ biết Tanks có ý đồ đồi bại với cô… à, đó là khi cô đã mô tả tôi như người xấu.”
“Thế anh tưởng bây giờ tôi đã nghĩ khác à?”
“Cô đã chọn tôi chứ không phải chồng cũ.”
“Anh đã nghe lõm ư?” Cô nhíu mày. “Tôi không có thời gian…” Mắt cô nhìn bắn lên đồng hồ. “Kỳ thi của tôi!” cô vùi mặt vào tay. “Ôi tiêu rồi! Sao tôi có thể quên kỳ thi của mình chứ?”
Jake nhún vai. “Năm phút. Nghiêm chỉnh đấy.”
*******************
Macy kéo dài thời gian đến 30 phút. Năm phút là để đề nghị lịch sự rằng cô có thể gặp anh ta tại đồn ngay sau khi cô lại người, nhưng lịch sự thì không có tác dụng, mà cô thì lại chẳng có thừa kiên nhẫn buổi sớm. Hai mươi lăm phút còn lại cho tắm táp, đánh răng, chải đầu và lục tìm miếng vệ sinh cuối cùng dưới bồn rửa. Cứ mỗi lần nghe tiếng anh hét lên ngoài cửa buồng tắm, cô lại tự cho phép mình rề rà thêm năm phút nữa. Cô không phải tù nhân, cũng không phải vợ hay người yêu gì của anh ta. Và cho dù cô không thích gì việc tỏ ra đanh đá hẹp hòi, cô cũng không tin là hành vi xấu xa đáng được tưởng thưởng.
Đập cửa rầm rầm trong lúc đàn bà con gái đang thay băng vệ sinh ư? Nhất định việc đó phải rơi vào danh mục hành vi xấu.
Ồ, khi anh quát tháo om sòm, Cô đang làm gì trong ấy thế?, cô chực buột miệng nói thật luôn việc mình đang làm. Chắc nghe xong, anh ta phải im miệng ngay, nhưng cô đã bắt đầu cảm nhận nhiều điều khác về người đàn ông này, không chỉ là thấy khó chịu.
Nhìn vào bóng mình trong gương, Macy cố tỏ vẻ hiên ngang tự thú nhận lòng mình như một cách đáng ra là sẽ giúp làm giải tỏa tâm trạng. “Xin chào, mình là Macy Tucker, và anh chàng Jake Baldwin làm mình sợ. Mình mê anh ta mất rồi. Ở bên anh ta chẳng khác nào lúc đạp xe mép mỏm đá cheo leo.” Một mỏm đá có quang cảnh mê hồn, dĩ nhiên rồi. Nhưng Chúa rủ lòng thương, cô không bao giờ nghĩ trên đời còn có người đàn ông có thể làm cho cô muốn liều lĩnh nhảy khỏi mỏm đá ấy nữa. Chẳng phải cô đã rơi rất nhiều lần rồi sao, chỉ để thấy mình bầm tím, dập nát, vụn vỡ?
Cô chớp mắt nhìn bóng mình trong gương chờ lời tự thú mang đến cho mình chút nhẹ lòng. Chẳng cảm thấy gì cả.
Cô lại nhìn cái bóng ấy từ đầu đến chân. “Mày trông như con chó ghẻ trong đợt rụng lông vậy.” Tất cả đều thể hiện trên mặt cô: thiếu ngủ này, căng thẳng vì lo cho Billy này, lỡ mất kỳ thi của ông thầy đã thề sẽ không bao giờ cho thi lại này, một tên tù vượt ngục dọa sẽ hiếp mày này, và sự ý thức được rằng mình vẫn còn điểm yếu dành cho một đôi vai rộng và nụ cười hấp dẫn. Lại còn thêm PMS nữa chứ, thế là thế giới không sẵn sàng cho cô.
“Cô có thôm một phút. Rồi tôi sẽ xông vào.” Baldwin la lối
Cô quắc mắt nhìn cánh cửa. “Nếu là anh tôi sẽ không làm thế đâu.”
Nếu cả thế giới chưa sẵn sàng cho cô, thì rõ mười mươi Jake Baldwin lại càng không.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
46 chương
89 chương
17 chương
14 chương
42 chương