Bất Diệt Truyền Thuyết
Chương 336
Thạch Thiên thấy mọi người như vậy, cười hỏi: "Sao thế, các ngươi sợ?"Mọi người đỏ mặt, kiên quyết phủ nhân sự sợ hãi trong lòng, một người trong đó lớn tiếng nói: "Chủ nhân kêu chúng tôi đi đốt nhà trắng, chúng tôi cũng quyết không lùi bước" Mấy người khác đều lên tiếng theo, nào là cho nổ lầu năm góc, hay tòa nhà liên hiệp quốc này nọ... oh shit!
Braid nói: "Chúng tôi từ nhỏ đã nghe tổ gia gia kể về chuyện chủ nhân mang theo tổ tiên của chúng tôi quét ngang các quốc gia, trong lòng đều vô cùng hâm mộ. Từ lúc chủ nhân trở lại, tất cả mọi người đều mong có thể đi theo chủ nhân làm chuyện kinh thiên động địa, vừa rồi không ngờ rằng chủ nhân nói làm là làm, cho nên giật mình, chứ tuyệt đối không phải sợ hãi!"Thạch Thiên nói: "Được rồi, lão tử chỉ nói đùa thôi, các ngươi không cần gấp đến như vậy. Lão tử không phải không muốn mang các ngươi đi, mà là không cần mang đi. Các ngươi cũng rõ ràng cái mạng này của lão tử không giống với người thường, có thế muốn làm gì thì làm, vốn sống không được bình yên, không cần phải lo lắng bị mất mạng. Mang theo các ngươi ngược lại gặp nhiều vướng bận" Thấy trong ánh mắt của cả đám liền lộ ra vẻ thương tâm, bất đắc dĩ nói tiếp: "Chuyện của Kim Hinh không giống như các ngươi nghĩ, muốn giúp ta thì ta có việc yêu cầu các ngươi đi làm"Tinh thần mọi người rung lên, gần chục con mắt đang nhìn về hướng Thạch Thiên.
Lúc này, người vừa chạy đi khi nãy cũng đã trở về, mang theo hai nữ hầu cùng một bàn tiệc lớn. Thạch Thiên thi triển thần uy tại sân bay quốc tế, thể lực trong ngoài đều tiêu hao rất lớn, quả thật cũng có cảm giác đói bụng, mà sau khi rời đi cũng chẳng có gì bỏ bụng cả, vì thế ngồi xuống chén bàn tiệc.
Thạch Thiên vừa ăn vừa nói cái chuyện mấy tên đặc công Mỹ cải trang đến Paris theo dõi mình, còn nói chuyện Kim Hinh bị bắt thật ra là cái bẫy dụ mình đến Mỹ. Cả đám người Braid không ngờ việc này là âm mưu nhằm về chủ nhân, nghe xong đều tức giận không thôi, ném dao nĩa đứng lên, thềm muốn cho tên đứng sau âm mưu này phải trả giá thật lớn. Xem tình hình này nếu Thạch Thiên kêu bọn họ đi nổ lầu năm góc bọn họ cũng sẽ không chút do dự. Thạch Thiên cười lạnh nói: "Ta để chữ lại sân bay, cũng là muốn cho bọn chúng biết, lão tử đã đến. Bỏ sức ra đi tìm chúng, không bằng cứ để chúng tự mò đến tìm lão tử. Ngài mai ngươi phái người đuổi Hạng Hồng về nước, chị em Thạch Lệ và Mạn Toa phải có nhiều người bảo vệ, ở Pháp còn có Mei Xi nữa, cũng phải bảo vệ, để tránh cho các nàng bị lừa"Braid thầm nghĩ, cho dù chủ nhân không nói thì bọn họ cũng sẽ làm, hỏi: "Bên Mỹ chúng ta phải làm sao?"Thạch Thiên nói: "Ở Paris lão tử đã thẩm tra mấy tên đặc công kia. Trong đó có hai người của cục an toàn quốc gia Mỹ, cấp trên phái bọn chúng đến là Heber, phỏng chừng Kim Hinh bây giờ đang nằm trong tay hắn, các ngươi giúp ta điều tra về cục an toàn quốc gia cùng với tên Heber này, cũng điều tra rõ tình huống của tổng thống Mỹ luôn"Braid hít một hơi vào, hỏi: "Chủ nhân hoài nghi tổng thống Mỹ trực tiếp ra lệnh sao?" Thầm nghĩ, nếu thật sự là tổng thống Mỹ tự thân ra lệnh thì tình huống của chủ nhân bây giờ cơ hồ là chống lại toàn bộ siêu cường quốc này. Nghĩ lại, thật sự cũng nên như vậy, vì ở Mỹ tất cả những thủ đoạn hợp pháp đều đã bị đối phương nắm giữ, không sử dụng thủ đoạn phi thường thì quả thật không có hiệu quả.
Thạch Thiên nói: "Bất kể là có phải do hắn sai khiến hay không, làm tổng thống, thì phải chịu trách nhiệm của cấp dưới. Cho dù bây giờ có thả Kim Hinh ra, ta cũng sẽ không bỏ qua cho họ, diệt quốc thì lão tử không làm được, nhưng muốn dẹp loạn đám gà chó không yên này thì không khó. Hừ! Lão tử mượn Mỹ lập uy, tránh cho về sau lại phát sinh thêm chuyện khác nữa, không thể để cho những người có quan hệ với lão tử đều phải bị buộc bên cạnh lão tử được"Cả đám Braid nhất thời cảm thấy máu nóng lên đến não, tuy rằng vẫn có chút lo lắng, nhưng càng có nhiều hưng phấn hơn. Chỉ bằng vào thực lực của quỹ TS và Thiên Thạch Đồng Minh cùng với lực ảnh hưởng trong thương giới và hắc đạo, muốn làm ra chuyện cho chính phủ đau đầu không phải là khó. Mỹ là một quốc gia tự do, mặc kệ là chính phủ làm ra quyết định gì, cũng đều mang lên đầu cái mũ chính nghĩa, ít nhất là làm cho bên ngoài hợp pháp hợp lý. Tuy rằng bây giờ chống đối với quốc gia nắm quyền lực cao nhất, nhưng dù sao cũng không phải là chiến tranh, chính phủ sẽ không phái quân đội ra đường đuổi giết tiêu diệt bọn họ, cùng lắm là chỉ phái đặc côn ghay là cảnh sát thôi, bọn họ căn bản không để vào mắt những tên này. Về phần Thạch Thiên, trải qua chuyện hôm nay, đã trở thành thần không gì không làm được trong suy nghĩ của bọn họ rồi, quan trọng nhất chính là bọn họ biết Thạch Thiên có sinh mệnh bất diệt, cũng không cần phải lo lắng gì cả.
Sau khi ăn xong, Thạch Thiên hỏi phòng nghỉ ngơi của Hạng Hồng ở đâu, sau đó tự mình đi lên.
Hạng Hồng đang nằm trên giường xem TV, vẫn chưa ngủ, trên mặt đầy tâm sự nặng nề. Chẳng qua, nàng thấy Thạch Thiên trở về, nhất thời lộ ra nụ cười, nhào vào lòng của Thạch Thiên, dịu dàng nói: "Đi đâu thế? Làm em lo muốn chết..." Thạch Thiên cười nói: "Lo cái gì chứ?" Hạng Hồng nói: "Anh chỉ nói là muốn tìm chổ trút giận, xong liền đi ra ngoài, vừa rồi trong tin tức có nói sân bay quốc tế bị khủng bố tập kích, có rất nhiều máy bay bị cháy, còn có sảnh sau và tòa nhà cảnh sát bị nổ, không biết chết bao nhiêu người, Kim Hinh gặp chuyện không may tại sân bay kia, em lo anh sẽ gặp chuyện tại sân bay đó luôn..."Thạch Thiên nói: "Nói hưu nói vượn"Hạng Hồng nói: "Thật mà, em không nói bậy đâu, là tin tức trong TV nói, đưa tin hiện trường, em thấy cảnh cả sảnh sau sụp đổ, tòa nhà cảnh sát vẫn đang cháy, còn chưa dập được lửa"Thạch Thiên chuẩn bị công khai thân phận để đại náo một hồi, Hạng Hồng sớm muộn cũng sẽ biết chuyện này, cho nên cũng không giấu nàng, cười nói: "Ta nói hưu nói vượn ở đây, là nói cái tin tức kia, lão tử chỉ đốt cái tòa nhà cảnh sát chứ cho nổ hồi nào, còn cái sảnh sau kia là dùng đấm làm sập thôi, hơn nữa cũng không làm chết một người nào... em trừng mắt với lão tử làm sao?"Hạng Hồng trên mặt đầy sự khó tin, rung giọng nói: "Anh... anh chính là phần tử khủng bố đã tập kích sân bay kia sao?"Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Sao thế... chẳng lẽ lão tử không đủ khủng bố?"
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
85 chương
83 chương
25 chương
88 chương
10 chương
19 chương