Ngày đầu tiên đi làm ở năm mới, nhân viên tại tạp chí phát hiện một hiện tượng khác thường làm cho bọn họ ngạc nhiên không thôi, Chủ biên Samantha tiểu thư cùng bảo an dã man Thạch Thiên trước kia bình thường mặc dù như hình với bóng, nhưng hai người họ cơ bản là lạnh lùng với nhau, thậm chí còn đối chọi nhau. Mà chỉ qua ba ngày thái độ giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi, ánh mắt Samantha nhìn Thạch Thiên hoàn toàn có thể dùng tràn đầy tình cảm để hình dung, sáng sớm đã gọi Thạch Thiên vào trong phòng làm việc, rồi phân phó trợ lý Suni đi mua hai suất ăn sáng đem vào phòng làm việc ăn cùng Thạch Thiên. Mà giật mình nhất chính là các người mẫu cùng Thạch Thiên có quan hệ mập mờ, loại biến hóa này làm cho các nàng cảm thấy hết sức khẩn trương, cảm giác được Samantha cùng Thạch Thiên đã không còn là quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, hơn nữa cho rằng Samantha là cố ý cho các nàng xem, giống như cảnh cáo các nàng sau này không được gặp mặt Thạch Thiên, bởi vì người nào cũng đều biết Samantha trừ công việc ra, đối với đàn ông rất ít khi tươi cười, nên như hiện tại là rất khác thường. Nhưng với địa vị của Samantha, cùng Thạch Thiên chân chính trở thành người yêu, các nàng quả thật lo lắng nếu tiếp tục cùng Thạch Thiên tiếp tục cái loại quan hệ mập mờ này thì sẽ bị Samantha trả thù, từ nay về sau không thể đặt chân trong giới người mẫu nữa. Ít nhất không thể như trước kia ở trong tạp chí cùng Thạch Thiên làm bậy, nhưng Thạch Thiên lại chưa bao giờ cùng các người mẫu hò hẹn ở bên ngoài, điều này làm cho các nàng khổ não không thôi. Thật ra các nàng không biết, Samantha là nghiêm chỉnh chứ không bảo thủ, bản thân vẫn hướng tới sự lãng mạn, hiện tại cảm tình đã có sự ký thác, hiển nhiên sẽ phóng xuất ra sự nhiệt tình của nàng, cũng không cần người khác nhìn nàng thế nào. Thạch Thiên lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vốn phát hiện các người mẫu mê luyến hắn càng ngày càng tăng, đã bắt đầu làm cho hắn cảm giác được phiền toái sắp đến, cảm thấy khổ não. Nghĩ không ra cùng Samantha quan hệ biến đổi, lại có loại hiệu quả này. Các người mẫu khi nhìn thấy hắn, đã không dám công nhiên xông tới lấy lòng tán tỉnh như trước kia, trong ánh mắt tràn ngập u oán, rõ ràng đang trách hắn quá hoa tâm, ngay cả Samantha cũng không tha. Thạch Thiên tất cả đều giả bộ không có phát hiện, trốn ở trong phòng làm việc của Samantha, ăn sáng xong thì ôm Samantha lên ghế sa *** nằm, âm thầm mừng rỡ, thầm nghĩ mặc kệ Samantha tương lai có phải là một phiền toái hay không, dùng một phiền toái triệt tiêu một trăm phiền toái thì tính thế nào cũng là có lợi. Ngày đầu tiên đi làm ở năm mới, các nhân viên trong tạp chí đều bề bộn nhiều việc, mà việc Samantha phải khẩn cấp xử lý cũng không nhiều, cũng không có hẹn với khách hàng. Lúc này Samantha đang ôn thuận rúc vào trong lòng Thạch Thiên, co một chân lên, lộ ra đôi giày mà hôm nay nàng đã cẩn thận lựa chọn, cười hỏi: "Anh xem đôi giày của em có đẹp không?"Thạch Thiên sớm phát hiện Samantha hôm nay so với bình thường lùn hơn một chút, nhưng so với mình vẫn cao hơn một chút, tức giận đáp: "Giầy chỉ dùng để bước đi, đẹp mắt thì có ích lợi gì, chẳng lẽ có thể làm mũ đội lên trên đầu sao?"Samantha bật cười nói: "Án theo cách nói của anh, quần áo cũng chỉ dùng để giữa ấm, cũng không cần phải đa dạng, lớn nhỏ thích hợp". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://Thạch Thiên gật đầu nói: "Không sai". Samantha cười trách mắng: "Nếu ai cũng nghĩ giống như anh, thì ai còn quan tâm tới thời trang? Tạp chí này sớm đã đóng cửa rồi". Thạch Thiên cười nói: "Ở trong mắt lão tử, tạp chí này quả thật không có ý nghĩa, cũng không có tác dụng gì tốt, ít đi loại tạp chí này đối với thế giới mà nói không có tổn thất gì, vốn chính là dư thừa, nhân dịp dẹp đi cho xong chuyện". Samantha giả làm mặt quỷ, trừng mắt nhìn Thạch Thiên nói: "Nghĩ muốn đóng cửa thì đóng đi, dù sao anh cũng là ông chủ lớn, đối người khác quả thật không có tổn thất gì". Cửa phòng làm việc bị gõ vài cái, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, ló ra khuôn mặt tươi cười của Thạch Hiểu Mẫn nói: "Sa…" nhìn thấy Samantha đang được Thạch Thiên ôm vào trong lòng, chỉ nói ra một chữ đã kinh sợ, hai mắt cứng ngắc nhìn hai người trên ghế sa ***. Samantha xấu hổ cười cười, ngồi ngay ngắn lại, nhưng không có rời khỏi lòng của Thạch Thiên, đỏ mặt nói: "Là Hiểu Mẫn à, có việc gì vào rồi hãy nói", dù sao Thạch Lệ cũng biết rồi, nàng cũng không muốn giấu diếm Thạch Hiểu Mẫn quan hệ với Thạch Thiên, mỗi ngày cùng đi làm, để cho nàng biết ngược lại càng thuận tiện, sau này sẽ không cố kỵ gì. Bất quá bàn tay Thạch Thiên lúc này đang đặt ở trên eo của Samantha cũng thu trở về, dù sao Thạch Hiểu Mẫn là hậu nhân của hắn, mặc dù chưa được thừa nhận, nhưng tiềm thức của hắn rất hiển nhiên không muốn ở trước mặt màng biểu hiện ra "già mà không nên nết". Thạch Hiểu Mẫn nghe vậy đi vào, đi theo sau nàng còn có tài xế kiêm người hầu Quách Gia Chí của nàng, hai người nhìn Samantha cùng Thạch Thiên vẫn dang ngồi sát vào nhau trên ghế sa ***, đều là mắt choáng váng, bất quá vẻ mặt khác nhau, Thạch Hiểu Mẫn là vẻ mặt ngạc nhiên, Quách Gia Chí thì là vẻ mặt bội phục cùng hâm mộ. Hiện tại Thạch Hiểu Mẫn từ lâu đã biết chuyện của Thạch Thiên cùng các người mẫu, bản thân nàng đối với việc Thạch Thiên ở tại tạp chí làm bậy cũng rất không quen nhìn, bất quá hiện tại Thạch Thiên ở trong mắt hai chị em nàng đã không phải là một đứa nhóc như lúc mới gặp, mà xem hắn là một vị "kỳ nhân", cho nên cũng không đi khiển trách hắn. Nhưng nàng nhớ là Samantha đối với chuyện Thạch Thiên làm bậy tại tạp chí ghét cay ghét đắng, Thạch Hiểu Mẫn cũng không nghĩ ra nàng làm thế nào mà cũng bị Thạch Thiên thu phục, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là một loại thủ đoạn đặc thù mà Samantha muốn cảm hóa cùng cải tạo Thạch Thiên? Samantha cho rằng Hiểu Mẫn có chuyện công tìm cô ấy, cuối cùng đứng hẳn dậy, trở về ghế sau bàn làm việc hỏi: "Hiểu Mẫn, đến tìm chị à?"Thực ra đây cũng là giờ hành chính, Hiểu Mẫn tuy có rất nhiều điều muốn hỏi Samantha về chuyện của hai người nhưng không hỏi, lườm Thạch Thiên một cái rồi nói: "Vâng chị Samantha, chiều nay em muốn nghỉ nửa ngày, được không ạ?"Samantha cười đáp: "Hôm nay cũng không có chuyện gì cần em làm cả, được, em bàn giao với Suni là được rồi"Thạch Hiểu Mẫn cười nói: "Cám ơn chị Samantha". Samantha nói; "Từ nay em gọi là chị Samantha là được rồi, chúng ta cũng không phải là người ngoài nữa". Hiểu Mẫn đã sớm không coi Samantha là người ngoài rồi, có điều câu nói của Samantha dường như có ý khác, nghe câu này cô không chịu nổi nữa bèn chạy đến bên Samantha thì thầm vào tai Samantha: "Chị Samantha, chị và tên tiểu tử Thạch Thiên có chuyện gì vậy?"Samantha đỏ mặt xấu hổ nói nhẹ nhàng: "Chuyện gì là chuyện gì… Em lúc nãy không phải đã… không phải đã thấy rồi sao…"Thạch Hiểu Mẫn khó có thể không hỏi: "Em… em cho rằng mình bị hoa mắt… thay đổi đó có từ khi nào vậy? Hắn và chị bây giờ thân mật thế, em lại chẳng nhận ra". Samantha đỏ mặt nói: "Mới bắt đầu…" Samantha biết Thạch Hiểu Mẫn rất thân với Kim Hinh, sợ cô ấy hiểu nhầm mình là kẻ thứ ba giữa Thạch Thiên và Kim Hinh, liền vội bổ sung: "Chuyện này chị Kim Hinh cũng biết, còn… còn động viên chị nữa… tan sở chị sẽ nói chuyện tiếp với em nhé?"Thạch Hiểu Mẫn càng nghe càng thấy không hiểu, không biết Samantha và Kim Hinh đang chơi trò gì nữa, gật đầu nói: "Vâng…"Quách Gia Chí lúc này mới nói: "Cô Samantha, nếu không có chuyện gì nữa, chiều tôi cũng muốn nghỉ làm được không ạ?"Samantha cười nói: "Cấp trên như anh mà cũng xin nghỉ, giữ anh lại cũng chẳng có ích gì! Ha ha, hai người hôm nay có tiết mục gì vậy, muốn đi hẹn hò à? Cũng không cần đợi đến buổi chiều, bây giờ cho hai người nghỉ luôn đó."Không hẹn mà cả hai cùng bào chữa gấp: "Không phải là hẹn hò gì đâu ạ, chúng tôi đi xem đá bóng, có rất nhiều cầu thủ nổi tiếng tới HongKong mà" Tuy chuyện giữa cô và Quách Gia Chí coi như là công khai rồi, nhưng nghe Samantha trêu đùa cô vẫn cảm thấy ngài ngại. Quách Gia Chí nói trước: "Cô Samantha thích xem đá bóng không? Lần này có mấy câu lạc bộ châu Âu đến thi đấu giao hữu với các đội ở Hồng Kông đấy, để tập dượt cho Asiad Quảng Châu, Tinh Hồng Cát là nhà tài trợ chính, nếu chị thích xem, em nhờ người nhà lấy hai vé nữa, chị và Thạch Thiên cùng đi". Samantha thở dài rồi mở ngăn kéo rút ra hai tấm vé ra nói tiếp: "Cách đây mấy ngày ban quản lí tòa nhà có tặng hai vé rồi, em không nói chị cũng quên hôm nay bắt đầu thi đấu…" Châu Âu là nơi có mảnh đất hưng vượng của bóng đá, người lớn lên ở Pháp như cô tất nhiên thích những chuyện thi đấu như thế này rồi. Hiểu Mẫn thích thú nói: "Tốt quá rồi, vậy chị và Thạch Thiên cùng đi nhé". Thạch Thiên hỏi: " Thi đấu gì vậy? Có phải loại dùng chân đá phải không?"Quách Gia Chí vội nói: "Đúng rồi, các đội bóng được mời đến lần này đều là tám đội mạnh ở giải cúp Châu Âu lần trước đấy, trong đó có không ít các danh thủ nổi tiếng, lần này được thấy tận mắt tại Hồng Kông, cơ hội thế này hiếm lắm". Thạch Thiên lấy làm lạ hỏi: "Không phải là đá bóng da sao, có gì mà cơ hội hiếm thấy chứ". Hiểu Mẫn nói bốp chát: "Anh không hiểu thì đừng nói lung tung, kẻo người ta chê cười."Thạch Thiên sầu não nói: "Lão tử không hiểu? Đừng nói là xem, mà ngay cả đá bóng cũng chưa đá bao giờ"."Phì! Bây giờ làm gì có ai chưa từng đá bóng chứ, nếu nói như xem, anh có kiến giải và tâm đắc gì cơ chứ?" Hiểu Mẫn nói. Thạch Thiên làm sao nói ra được kiến giải và tâm đắc gì cơ chứ, chỉ có duy nhất một lần còn mất mặt, liền đỏ mặt nói: "Để cho ngươi nói đấy". Samantha cầm lấy hai tấm vé và quay trở lại bên người Thạch Thiên, nhẹ nhàng nói: "Chiều chúng ta đi xem đấu bóng nhé? Thạch Thiên đáp: "Em đi thì đi, hỏi anh làm gì". Samantha cười nói: "Anh nếu đã từng đá bóng thì cũng nên có hứng thú chứ, cùng đi nhé?"Thạch Thiên thực sự không có hứng thú với bóng đá, chứ đừng nói là đi xem người khác đá, chỉ có điều nhớ đến ánh mắt mà các cô người mẫu giành cho mình lúc nãy, nếu Samantha đi mà mình ở lại, nhất định sẽ có người đến hỏi tội, gật đầu nói: "Lão tử là bảo vệ của em, đương nhiên phải đưa em đi rồi". Samantha vui đến mức hôn lên má Thạch Thiên một cái, khiến cho Hiểu Mẫn và Quách Gia Chí đang đứng cạnh tròn xoe mắt ra nhìn, đặc biệt là Quách Gia Chí, thấy vừa ngưỡng mộ vừa khâm phục, anh không ngờ Samantha cách đây mấy ngày còn nghiêm mày với Thạch Thiên, giờ đã hiền thục nghe lời Thạch Thiên thế này, xem một trận đấu bóng cũng phải hỏi ý Thạch Thiên, trong lòng chợt nhớ đến chuyện mình đã theo đuổi Hiểu Mẫn bốn năm năm nay rồi, vẫn chưa có được nụ hôn của cô ấy, càng cảm thấy xấu hổ, bất giác quay lại nhìn Hiểu Mẫn, nhưng lại bị Hiểu Mẫn lườm một cái.