Bất Diệt Kiếm Thể
Chương 130
Vừa đặt chân vào trong làn ánh sáng, Lục Thanh liền cảm thấy toàn thân bị bao phủ bởi một thứ lực lượng mềm mại. Xung quanh chỉ có một màu trắng. Ánh sáng trắng giống như nước chảy cứ thế trôi về phía sau. Đồng thời, Lục Thanh cảm nhận từ bốn phương tám hướng truyền đến những lực kéo khiến cho thân thể của hắn đang giẫm chân trên làn ánh sáng trăng từ từ bay lên.
Nhưng lực kéo đó cũng không phải quá mạnh, theo Lục Thanh đoán chừng thì chỉ cần Trúc Cơ đạt tới Kiếm Giả là hoàn toàn có thể chịu được chứ chưa cần phải nói tới hắn. Lực kéo đó đối với hắn chẳng khác nào gãi ngữa.
Sau khoảng chừng một nhịp hô hấp, Lục Thanh cảm thấy toàn thân được thả lỏng, hạ xuống một chỗ cứng rắn. Ánh sáng trắng xung quanh lóe lên rồi biến mất, làm cho trước mắt tất cả mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
- Đây là Kiếm Trì!
Lục Thanh bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng. Trước mắt hắn là một cái không gian rộng chừng mười trượng. Khắp nơi trên mặt đất cắm những thanh kiếm có hình dạng khác nhau. Mỗi một thanh kiếm đều cắm thẳng tắp bên trên có một tầng nguyên khí đậm đặc lưu chuyển, tỏa ra ánh sáng khiến cho người ta hoa mắt.
Đồng thời, Lục Thanh có thể cảm nhận được trong mỗi thanh kiếm đó đều ẩn dấu khí thế rất mạnh. Mà trong làn khí thế đó, Lục Thanh không hề cảm nhận được bất cứ một thứ lực lượng. Nói cách khác mỗi thanh kiếm đều thích hợp cho bất cứ kiếm giả nào sử dụng.
Là truyền nhân của một thế gia chú kiếm, Lục Thanh có năng lực phán đoán với mỗi thanh kiếm đều không dưới phụ thân hắn. Vào lúc này, sau khi hắn nhìn kỹ mấy trăm thanh kiếm có thể thấy không một thanh nào thấp hơn ngũ phẩm, khoảng chừng tám phần là ngũ phẩm, gần hai thành đạt tới lúc phẩm. Và có khoảng mười thanh đạt tới thất phẩm.
Trong tầm mắt của Lục Thanh, phía xa hoàn toàn bị sương mù che phủ. Lục Thanh giơ tay lên có thể cảm nhận được sự ẩm ướt trong không khí. Bước đi được mấy bước, hắn sự nhớ ra điều gì đó liền trở về chỗ cũ.
Xem ra tu luyện trong Kiếm Trì, mỗi người đều có một vị trí cố định. Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng. Thực ra như vậy cũng tốt, bởi trong tình huống không bị người nào quấy rầy có thể toàn tâm toàn ý mà đột phá. Nếu như tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ thì một khi có người đột phá, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều nguyên khí trong trời đất làm ảnh hưởng tới người khác. Thậm chí nếu kém may mắn còn có thể tẩu hỏa nhập ma.
Tất nhiên, một mình tu luyện cũng có điểm không tốt đó là một khi bị tẩu hỏa nhập ma sẽ không hề có một người nào đến giúp, chỉ có thể dựa vào chính mình vượt qua mà khiến cho tu vi tiến nhanh. Nhưng nếu không cẩn thận lại có thể bị tàn phế, thậm chí còn mất mạng. Tuy nhiên, xác suất xảy ra chuyện đó là rất nhỏ, bởi trong Kiếm Trì nguyên khí tinh thuần rất dầy khiến cho thiên ma bên ngoài rất khó xâm nhập. Cho dù may mắn vào được thì cũng bị Kiếm Trì nổi giận mà làm cho tan vỡ.
Lục Thanh đi tới vị trí trung tâm khu vực của mình. Ở nơi đó có một khoảng đất trống rộng chừng một trượng. Trên khoảng đất trống có đặt một cái bình ngọc màu tím, bên dưới có đặt một tờ giấy.
Lục Thanh biết trong chiếc bình ngọc chính là Sâm Vương đan. Hắn nhặt mảnh giấy trên mặt đất len xem thì thấy có viết một số loại dược tính đơn gian của Sâm Vương đan và cách dùng. Những chuyện này, Lục Thanh đã biết nên cũng không xem kỹ.
Mở cái nắp bình cũng làm bằng bạch ngọc, Lục Thanh cũng biết vì phòng ngừa dược lực tan biến nên đối với đan dược và một số dược liệu quý hiếm chỉ có dùng linh ngọc mới có thể giữ cho dược lực không biến mất. Mà trong các loại ngọc thì ngọc tím là quý nhất, tác dụng bảo tồn của nó cũng là tốt nhất.
Hắn đổ ra một viên Sâm Vương đan mà xanh mà ăn. Một luồng nguyên khí tinh khiết từ từ chảy xuống đan điền. Một phần của luồng nguyên khí dung nhập vào trong thân thể, nhất thời khiến cho Lục Thanh cảm thấy lục phủ ngũ tạng ấm áp, giống như có một dòng nước nóng chảy vào.
Một lát sau, Lục Thanh mở hai mắt chỉ cảm thấy sức sống toàn thân tăng lên một phần. Cảm nhận một chút hắn biết luồng sức sống đó đại khái có thể giúp cho bản thân một tháng không ăn uống. Tất nhiên, thực ra với chất dịch Kiếm Nguyên và Huyết Sát có trong cơ thể lục thanh hoàn toàn có thể chuyển hóa thành luồng sinh cơ nguyên khí để duy trì sự sống. Nhưng nếu tông môn đã cấp Sâm Vương đan thì cứ dùng nó là tốt nhất. Dù sao, mức độ quý báu của Huyết Sát và chất dịch Kiếm Nguyên có thể sánh với linh dược ngàn năm. Mặc dù số lượng còn rất nhiều, nhưng cũng không thể luyện chế lại được giống như Sâm Vương đan.
Nguyên khí, máu huyết của hơn mười vạn người... Một trận tàn sát như vậy ở trong Thập Vạn đại sơn có thể nói là vô cùng ít, mà Lục Thanh cũng không có khả năng làm được như ma nữ tóc trắng, chẳng hề để ý tới tính mạng của người khác. Trong ánh mắt của Lục Thanh thì mỗi người đều có quyền được sống, không có người nào được cướp đoạt tính mạng của người khác. Đặc biệt là các tông dân bình thường không hề có một chút tu vi.
Có lẽ trong mắt rất nhiều kiếm giả hàng đầu, tông dân bình thường chẳng khác gì một con kiến hôi có thể giết chết một cách thoải mái. Nhưng có người nào sinh ra đã là kiếm giả đứng đầu. Mỗi một kiếm giả cũng đều phải bắt đầu từ một con kiến hôi mà trưởng thành. Nhưng đến bây giờ, có bao nhiêu người nhớ tới những gian khổ ban đầu?
Thở dài, Lục Thanh tĩnh tâm không để cho bản thân suy nghĩ. Việc cần làm lúc này là trong vòng nửa năm quý giá phải cố gắng hết sức để tăng tu vi. Cơ hội như vậy đối với một ít kiếm giả bình thường mà nói thì có thể cả đời cũng không có cơ hội.
Cảm thụ được trong Kiếm Trì đậm đặc nguyên khí tinh thuần, Lục Thanh quyết định làm cho tu vi tăng lên tới đỉnh phong của Kiếm Khách. Với tâm cảnh và sự lĩnh ngộ của bản thân hắn, nếu như không phải còn có chướng ngại với cảnh giới Kiếm Sư thì hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn tăng lên tới mức độ Kiếm Sư đại thiên vị.
Hơn mười ngày trước, trao đổi kiếm đạo với đám người Nhiếp Thanh Thiên, Lục Thanh cũng biết đại khái phương hướng tu luyện của kiếm giả đạt tới cảnh giới Kiếm Nguyên. Tới cảnh giới Kiếm Nguyên, kiếm giả bắt đầu tiếp xúc với ngũ hành và các loại lực khác trong trời đất. Đồng thời cũng bắt đầu thử diễn hóa lực lượng dung nhập vào kiếm dạo của mình tạo ra được kiếm khí mang thuộc tính của bản thân. Kiếm khí có thuộc tính ẩn chứa lực lượng của trời đất vì vậy so với kiếm giả trước đó chỉ hấp thu nguyên khí để tu luyện xuất ra kiếm khí không có thuộc tính lại càng mạnh và tinh thuần hơn.
Vì vậy, sau khi kiếm giả bước chân vào cảnh giới Kiếm Nguyên điểm quan trọng chính là lĩnh ngộ đối với lực lượng của các thuộc tính. Có rất nhiều kiếm giả dừng chân ở cảnh giới Kiếm Khách hay Kiếm Sư mà không đột phá, thực ra chính là do sự lĩnh ngộ đối với lực lượng các thuộc tính còn chưa đủ khiến cho khi ngưng kết Kiếm Chủng không thể trói buộc lực lượng có thuộc tính cuồng bạo vào trong kiếm khí vì thế mà để cho nó phá tan đan điền, nổ tung kinh mạch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull. vnKiếm Sư cũng như vậy chẳng những ảo ảnh tâm ma cuối cùng của Nguyên Khí kiếp mà trước đó còn có nguyên khí có thuộc tính biến đổi công kích. Phải có một sự lĩnh ngộ rất sâu mới có thể nắm chắc trụ được sau mỗi lần công kích. Bởi vì khi độ nguyên kiếp không người nào được phép giúp đỡ, tất cả đều phải dựa vào bản thân. Ý chí của trời đất sẽ không cho phép người nào can thiệp vào sự khảo nghiệm của nó.
Nhưng Lục Thanh thì hoàn toàn khác, quá trính lĩnh ngộ trong Tàng Thư các của hắn đều do Diệp lão moi hình ảnh ban đầu của Phong Lôi ra ngoài khiến cho Lục Thanh lĩnh ngộ đối với hai loại khí Phong Lôi vượt qua cả cảnh giới của bản thân. Thậm chí còn sáng chế ra được Phong Lôi bộ, một điều mà rất nhiều vị Kiếm Hồn đại sư không thể làm được. Ngay cả một số lĩnh ngộ của hắn đối với những thuộc tính khác cũng đạt tới một trình độ rất cao.
Vì vậy mà bây giờ, Lục Thanh chỉ cần có thể nuôi dưỡng được Kiếm Chủng của Kiếm Sư và bậc thềm độ nguyên kiếp là cứ thế mà tăng tu vi, không cần phải lo lắng bất cứ chuyện cảnh giơi không yên.
Bình tĩnh ổn định tinh thần, Lục Thanh từ từ vươn hai tay. Trong bàn tay của hắn nhanh chóng xuất hiện hai dòng xoáy. Trong nháy mắt khi khi dòng xoáy xuất hiện, nguyên khí trong trời đất giống như trăm dòng sông chảy về biển nhanh chóng vọt vào lòng bàn tay của Lục Thanh.
Lợi dụng Tử Hoàng Kiếm Thân kinh hấp thu, Lục Thanh hoàn toàn có thể bỏ qua hạn chế tư chất của bản thân, gần ba thành nguyên khí trong trời đất không thể hấp thu nhưng với Tử Hoàng Kiếm Thân kinh nó không thể thoát khỏi.
Vào lúc này, xung quanh Lục Thanh do nguyên khí tụ tập quá nhiều nên từ từ xuất hiện một làn hơi nước. Hơi nước bao phủ quanh người Lục Thanh, chuyển động quanh người hắn rồi nhanh chóng tụ tập vào lòng bàn tay.
Nửa canh giờ trôi đi, với nguyên khí nồng đậm trong Kiếm Trì cùng với khả năng hấp thu của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh, Lục Thanh đã hấp thu được một lượng tương đương với nửa tháng tu luyện bình thường. Hơn nữa, mức độ tinh thuần của nguyên khí mặc dù kém Huyết Sát và chất dịch Kiếm Nguyên nhưng sau khi chuyển hóa thành Phong Lôi kiếm nguyên cũng không kém nhiều lắm.
Phong Lôi kiếm nguyên tinh khiết chảy vào trong đan điền khiến cho quả cầu Phong Lôi kiếm nguyên màu xanh tím tỏa ra ánh sáng chói mắt. Từng luồng Phong Lôi kiếm nguyên tinh khiết đi vào khiến cho Kiếm Nguyên to bằng đầu người nhanh chóng to lên, ánh sáng tỏa ra càng lúc càng mạnh.Ở mặt ngoài của Kiếm Nguyên, hai loại khí Phong Lôi đã thu liễm lại hiện ra một lần nữa. Phong Lôi di chuyển lóe lên vô số tia chớp. Lục Thanh như có thể nghe thấy trong đan điền có vô số tiếng sét đánh vang lên, ngoài ra lại còn có cả một cơn tốn phong nổi lên bao phủ tử điện như những con rồng nhỏ vào bên trong.
Nguyên khí không ngừng chuyển hóa khiến cho Lục Thanh đang ngồi xếp bằng, xung quanh liền xuất hiện một cột xoáy màu xanh nhạt. Mới đầu nó cũng không rõ ràng, nhưng khi thời gian cứ thế trôi đi, cột xoáy cũng từ từ trở nên rõ ràng hơn. Những tiếng gió rít vù vù vang lên trong kiếm trì. Mà hình như cảm nhận thấy Lục Thanh đang hấp thu nguyên khí trong trời đất, những thanh kiếm đang cắm trên mặt đất cũng bắt đầu rung run
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
5 chương
1149 chương
10 chương
70 chương
30 chương
1449 chương
27 chương
250 chương