Bất Diệt Kiếm Thể
Chương 106
Cười thầm một cách lạnh lùng, Lục Thanh cũng chẳng để ý tới bọn họ làm gì. Trong con mắt của hắn thì tu vi của hai người đó chỉ được cái vỏ ngoài, không có được sự tôn trọng của người khác, không có chút tu dưỡng, chỉ thích ỷ mạnh hiếp yếu. Không xứng đáng là người để Lục Thanh coi là đối thủ.
Bước lên trên Diệu Dương đài, nhìn Huyền Thanh và năm vị hộ pháp, Lục Thanh phát hiện có hai vị hộ pháp mà hắn chưa nhìn thấy bao giờ. Ba người còn lại đều có mặt trong lần luận kiếm trước đây. Tuy nhiên, trong số này lại không có đại hộ pháp Trường Mi đã chủ trì luận kiếm.
- Lục Thanh nghe phong... - Huyền Thanh mở hai mắt, nói một cách bình tĩnh.
- Vâng! - Lục Thanh khom người hành lễ.
- Do biểu hiện kiệt xuất của người ở Lang Nha sơn đã cứu cho tông môn thoát khỏi nguy hiểm. Qua sự thảo luận của ta và tông chủ nay quyết định phong trước chức vị hộ pháp truyền thừa cho ngươi. Thân là hộ pháp phải duy trì quy định của tông môn, sáng suốt, đại nghĩa. Ngươi có thể làm được không?
- Đệ tử có thể! - Ánh mắt của Lục Thanh có một sự kiên định.
- Tốt... - Huyền Thanh mỉm cười. Sắc mặt lão chợt trở nên nghiêm nghị, nói:
- Dâng hương! Bái tế linh hồn các vị tổ sư trên trời. Các đệ tử quỳ lễ.
- Bái tế linh hồn tổ sư...
Trên sân rộng, tất cả đệ tử ngoại môn hay nội tông cũng đều quỳ lạy, dập đầu về phía hương án. Không khí trên cả khoảng sân rộng trở nên nghiêm túc.
Châm cây hương lên trên ngọn nến, hai ngón tay Lục Thanh khép lại giống như kiếm chỉ, xoay mặt về phía lư hương bái chín cái sau đó mới cắm que hương.
Một làn khói xanh từ từ bay lên. Trên khoảng sân lúc này không có gió nên làn khói xanh từ từ lan rộng ra khắp sân.
- Lễ xong! Tất cả đứng dậy. - Sau đó, Huyền Thanh mở miệng nói. Mặc dù âm thanh của lão không cao nhưng vẫn truyền khắp mọi ngóc nghách trên sân.
Nhìn Lục Thanh đang đứng trước mặt, Huyền Thanh trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói:
- Trước đây, hộ pháp trên Triêu Dương phong chúng ta đã có mười một người. Bây giờ, Lục Thanh trở thành hộ pháp sẽ đứng thứ mười hai. Ban thưởng cho ngươi một thanh kiếm ấn màu trắng, một ngôi viện có thể tùy ý lựa chọn, đồng thời còn có bổng lộc của hộ pháp hàng năm của Triêu Dương phong, cùng với việc có thể xem tất cả các loại kiếm pháp tinh thâm. Ngoài ra còn có tư cách sử dụng cái động thứ ba mươi để bế quan. Ngươi có yêu cầu gì khác thì cứ nói ra.
- Đệ tử không có yêu cầu gì khác. - Lục Thanh không hề do dự mở miệng. Hắn biết những điều kiện đó đã là hết sức ưu đãi. Nếu còn có thêm yêu cầu thì đúng là quá đáng.
Huyền Thanh thấy vậy hài lòng gật đầu. Năm vị hộ pháp ở bên cạnh cũng mỉm cười. Ngay sau đó, Huyền Thanh phất tay cho đám đệ tử giải tán, rồi giới thiệu cho Lục Thanh năm vị hộ pháp để cho hắn chào hỏi.
Khác với trước đây, hôm nay Lục Thanh cũng đã là hộ pháp. Ngoại trừ Phong chủ, tông chủ cùng với kiếm chủ có được kiếm ấn màu vàng ra. Còn lại hắn chỉ cần chào ngang hàng với các hộ pháp khác. Còn đám sư huynh đệ trước đây lại phải hành lễ với hắn. Đây là do sự chênh lệch địa vị tạo nên.
Trong tông môn, thân phận thay đổi bắt đầu từ đệ tử nội tông sau đó đến chấp sự có kiếm ấn bằng đồng. Trên chấp sự là hộ pháp có được kiếm ấn màu trắng. Còn cuối cùng là Kiếm Chủ - Chuẩn đại sư và thành chủ nắm giữ kiếm ấn màu vàng. Tất cả chức vụ tăng lên đều do thực lực mà thay đổi. Đồng thời nó cũng là mục tiêu của tất cả đệ tử theo đuổi.
Sau nửa tháng...
Bên cạnh Tử Trúc viện, trong một căn viện có tên là Luyện Tâm, Lục Thanh tĩnh lặng ngồi trong rừng trúc. Luyện Tâm viện là do Lục Thanh lựa chọn bên cạnh Tử Trúc viện một trang viện vất đi, sau đó tu sửa lại rồi được hắn đổi tên.
Vào lúc này, Lục Thanh đang cầm trong tay một cái bình ngọc màu tím được chế tạo tinh xảo. Cái bình được chế tạo có tới ba tay cầm, cái nắp được làm bằng gỗ tử đàn thơm ngát. Mở bình ngọc ra, Lục Thanh dốc ra một viên đan dược màu xanh to bằng ngón cái. Viên đan dược tỏa ra một mùi nhân sâm nhè nhẹ, cùng với một số loại dược liệu khác. Nhưng Lục Thanh cũng không tinh tường tới mức có thể phân biệt được.
Viên đan dược này có tên là Sâm Vương đan. Sáng sớm hôm nay, Huyền Thanh phái đệ tử ngoại môn đưa tới. Bên cạnh đó còn có một quyển bàn luận một chút về các loại đan dược. Những ghi chép về đan dược trong đó khiến cho Lục Thanh cảm thấy kinh ngạc.
Căn cứ vào những gì trong đó ghi lại, Lục Thanh biết được đan dược thực ra là được người ta sử dụng tinh hoa của dược liệu để chế thành. Đối với kiếm giả mà nói, nếu chỉ dùng dược liệu quý báu để bồi nguyên thì đúng là có thế làm cho Kiếm Nguyên trong cơ thể lớn mạnh, đạt được mục đích tăng trưởng tu vi. Nhưng nếu chỉ là dược liệu đơn thuần sinh trưởng trong trời đất thì vẫn có tạp chất. Nếu dùng lâu ngày sẽ từ từ tạo ra độc dược trong cơ thể, ảnh hưởng tới sự tiến bộ của tu vi, thậm chí còn bị thụt lùi.
Mà thuật luyện chế đan dược chính là nhằm để loại bỏ tạp chất. Qua bao sự nghiên cứu của vô số dược sư, cuối cùng cũng tạo ra được một con đường luyện đan.
Như viên Sâm Vương đan trong tay Lục Thanh, theo những gì trong quyển thư tịch miêu tả thì nó được dùng sâm vương trăm năm, cùng với một số dược liệu hơn mười năm mà luyện chế thành. Nó có công hiệu làm cho tu vi của kiếm giả dưới Kiếm Chủ tăng tiến.
Lục Thanh tin rằng nếu như một lọ Sâm Vương đan thất lạc tới phường thị dưới núi chắc chắn sẽ xảy ra đại loạn. Có thể nói, Sâm Vương đan chính là chí bảo của kiếm giả. Không biết có bao nhiêu người có thể thoát khỏi sự hấp dẫn của nó.
Nhưng ngay lập tức Lục Thanh lại lắc đầu. Điều đó là chuyện không thể. Một lọ Sâm Vương đan chính là số lượng một năm của hắn, có thể thấy được mức độ quý báu như thế nào. Mà cũng phải trở thành hộ pháp mới có thể có được điều đó. Dược liệu ngoài trăm năm cũng chỉ có tông môn mới có thể thu thập để luyện chế. Đan dược quý như vậy làm sao có thể để nó thất lạc ra ngoài.
Mà đan dược cũng có sự khác nhau. Dưới trăm năm, đan dược không có chút phẩm chất, chỉ có tác dụng đối với người Trúc Cơ đạt tới tu vi Kiếm Giả. Sử dụng dược liệu từ trăm năm tới năm trăm năm có thể xem như là hạ phẩm, sử dụng cho kiếm giả có tu vi dưới Kiếm Chủ dùng. Còn từ năm trăm năm tới một ngàn năm thì rất quý, thuộc về trung phẩm, thích hợp cho Kiếm Chủ tăng tu vi. Còn dưới Kiếm Chủ, chỉ cần cảnh giới và mức độ thân thể có thể chịu đựng được thì nó cũng giúp cho Kiếm Nguyên tăng lên rất nhanh.
Cuối cùng chính là đan dược thượng phẩm có giá trị vô giá. Nó được dùng dược liệu ít nhất ngàn năm tuổi để luyện chế. Linh dược ngàn năm, ngoại trừ một số tông môn truyền thừa ngàn năm ra cũng ít có được nơi nào có. Vào thời điểm này, trong Thập Vạn đại sơn rất khó tìm được.
Cũng bởi vì như vậy mà công hiệu của nó phải nói là kinh người, gần như có thể dùng cho kiếm đạo đại sư có cảnh giới Kiếm Hồn tăng tu vi. Còn kiếm giả cảnh giới Kiếm Nguyên nếu thân thể có thể chịu đựng nổi thì thậm chí nó còn tăng lên cả một thiên vị.
Tới cảnh giới Kiếm Nguyên, ngoại trừ một số kiếm giả có tư chất thiên tài ra, muốn tăng lên một thiên vị phần lớn phải cần tới hơn hai nắm. Một viên đan dược bé nhỏ có thể tiết kiệm hai năm thì quý tới mức độ nào?
Phần giới thiệu cuối cùng, người viết có đoán, đan dược thượng phẩm cho dù là tông môn cấp Kim Thiên cũng khó mà có được. Đại khái là phải tới cấp Bạch Linh, truyền thừa ngàn năm mới có được một ít.
Lật tới cuối quyển sách cũng có có một số ghi chép về vài loại đan dược nhưng phần lớn chỉ là hạ phẩm với không có cấp bậc. Trung phẩm có hơn mười loại. Còn thượng phẩm đan dược có thể là do người viết chưa được tận mắt nhìn thấy nên không ghi lại.
Đặt quyển sách sang một bên, Lục Thanh lại thả Sâm Vương đan vào trong bình ngọc. Đối với hắn mà nói thì bây giờ dùng Sâm Vương đan vẫn chưa phải lúc. Tu vi của hắn khi ở Lạc Nhật thành đã tăng lên. Ít nhất phải cần tới nửa năm để củng cố thân thể và kiếm nguyên. Vào lúc này, sử dụng đan dược chẳng những tu vi không tăng lên mà còn khiến cho hắn mất nhiều thời gian củng cố hơn, thậm chí còn khiến cho thân thể bị tổn thương.
Sau đó, Lục Thanh lại cầm hai cái bình khác. Trong cái bình này có Dưỡng Thân đan không hề có cấp bậc. Nó cũng chính là loại đan dược mà ban đầu Lệ Kinh Sanh đã đưa cho hắn để chữa thương. Loại đan dược này có hiệu quả rất tốt đối với nội thương. Ngoài ra còn có một loại khác đó là Cố Nguyên đan, nuôi dưỡng kinh mạch, xương thịt, củng cố Kiếm Nguyên. Nó đúng là loại mà Lục Thanh đang cần.
Do đây là hai loại đan dược không có cấp độ nên số lượng trong bình cũng nhiều hơn. Đại khái mỗi bình có khoảng chừng hai mươi viên. Bởi vì kiếm giả mưu cầu tu luyện kiếm đạo vô thượng nên phần lớn chỉ luyện ra đan dược tăng tiến tu vi. Những loại đan dược có công hiệu khác rất ít xuất hiện. Mà cơ bản là đan dược dưới hạ phẩm có rất ít.
Đặt một viên Cố Nguyên đan vào trong miệng. Mới dính chút nước bọt, Cố Nguyên đan liền tan rã, chảy xuống qua yết hầu. Sau đó nó nhanh chóng khuếch tán thành vô số dòng chui vào trong xương thịt hoặc kinh mạch.
Sau khoảng một khác cảm giác mát lạnh chợt thay đổi, chẳng khác gì nhảy vào giữa giòng nước nóng. Toàn thân có cảm giác ấm áp. Lục Thanh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng thân thể hơi thư thái. Kinh mạch giãn rộng do Kiếm Nguyên tăng lên quá nhanh vẫn có cảm giác đau đớn cũng dịu đi rất nhiều.
Đồng thời, Lục Thanh cũng vận chuyển tầng thứ nhất của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh, thu nạp một chút chất dịch Kiếm Nguyên và Huyết Sát để điều hòa kinh mạch trong thân thể chứ không chuyển hóa thành Kiếm Nguyên để tu luyện.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua từng ngày một. Không khí trên Triêu Dương phong cũng bắt đầu nóng lên, gần như mỗi ngày đều có thể nghe thấy vô số những tiếng rít xé gió, cả tiếng kiếm ra khỏi vỏ vang lên. Luận kiếm giữa năm sắp tới đối với đệ tử nội tông rất quan trọng. Bởi nó xác định được người nào đủ tư cách đi vào trong kiếm trì thần thánh để tu luyện. Tất cả đều chờ vào lần luận kiếm sắp tới.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
5 chương
1149 chương
10 chương
70 chương
30 chương
1449 chương
27 chương
250 chương