Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Chương 45 : Kẻ trộm đề kiểm tra
Thắm thoắt đã đến ngày kiểm tra học kì, nó khá căng thẳng, hồi hộp.
Bỗng chiếc loa phát thanh của trường vang lên thu hút sự chú ý của mọi người:
“Toàn thể học sinh khối 10 trường RB chú ý! Sau khi kiểm tra lại đề kiểm tra, hội đồng coi thi đã phát hiện có người đã ăn cắp 1 bộ đề kiểm tra các môn. Vì vậy, buổi kiểm tra hôm nay tạm thời trì hoãn. Tuy nhiên các em vẫn phải ở lại đó đến khi xác định được thủ phạm!”
Tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên bàn tán. Ai cũng có vẻ khá khó chịu. Một học sinh nói to lên:
- Ai làm thì tự thú nhận đi! Chúng tôi không rảnh rỗi lãng phí thời gian vào những chuyện tầm phàm như thế này!
Có tiếng người khác:
- Đúng vậy! Thú nhận đi!
Bỗng có tiếng micro từ phía khán đài lớn, nơi thường tổ chức các đại hội:
- “Tất cả các học sinh, tập trung về phía khán đài! Hội đồng trường đã có được chứng cớ buộc tội thủ phạm!”
Hơn mấy trăm học sinh đổ xô về khán đài, ai cũng nháo nhào lên.
- “Trật tự! Tất cả cùng chú ý lên màn trình chiếu! Đây là một đoạn video trích ra từ camera của trường, may mắn nó quay sát mặt của thủ phạm!”
Đoạn video vừa chạy, hàng trăm con mắt đã đổ dồn về phía nó. Phải, khuôn mặt thủ phạm trong video ấy, giống y hệt nó, mọi người chắc ngẩm chính nó đã lấy trộm đề kiểm tra.
- “Hoàng Tuyết Linh! Em hãy thú tội đi!”
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng nhìn nó, chẳng lẽ, nó là người như vậy sao?
- Lớp trưởng...- Cả lớp nó e ngại nhìn nó
Nó cũng rất ngạc nhiên, nó... nó đâu làm chuyện này... Nhưng mà, khuôn mặt trên màn hình kia... không phải nó thì là ai...
Trong lúc nó đang chìm trong nỗi khiếp sợ khốn đốn thì... một con người khẽ nhếch môi cười tàn nhẫn, nhìn nó rất đắc ý...
Tiếng micro lại vang lên:
- “Tuyết Linh, em còn không nhận tội sao? Thật quá quắt! Ngay bây giờ, em lên phòng hiệu trưởng lập biên bản!”
Những tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu nổi lên không ngớt, ai cũng lấy nó ra làm đề tài.
- Không ngờ con nhỏ Linh trường mình lại làm vậy...- Nam sinh X
- Đời mà, ai biết được chữ ngờ.- Nam sinh Y
- Nhưng không lẽ nhỏ đó lại học ngu đến mức phải trộm đề thi sao?- Nam sinh Z
Phong và nó đều nghe hết, anh tức giận hét:
- Im đi! Mấy người rảnh lắm hả???- Rồi quay sang nói nhỏ nhẹ với nó- Cố lên! Tôi tin cô không phải là người như vậy!
Nó mỉm cười. Nhưng nỗi buồn vẫn chưa nguôi ngoai hẳn.
Tiếng micro lại vang lên một lần nữa, giọng điệu nghe như tức giận lắm:
- “Tôi xin nhắc lại. Em Hoàng Tuyết Linh, nhanh chóng lên phòng hiệu trưởng giải quyết việc này!”
Nó run run nói:
- Nhưng thưa cô, em không trộm đề kiểm tra!
- “Vậy khuôn mặt trên màn hình kia là ai?”
- Thưa cô... em không biết...
- “Đừng biện hộ vô ích! Mau đến phòng hiệu trưởng! Tôi cho em 1 phút! Còn các em còn lại có thể về!”
Mọi người đồng loạt đứng dậy ra về, những tiếng bàn tán dị nghị vẫn không ngớt vang lên.
Nghĩa từ đâu chạy lại nói:
- Cậu không làm vậy phải không? Tôi tin cậu! Tôi thường xuyên ôn bài cùng cậu nên chắc chắn cậu không trộm đề! Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc!
Nó vẫn không nói gì, cúi rập đầu.
- Này!- Nghĩa lắc lắc vai nó- Trong lúc này, cậu phải mạnh mẽ lên, đừng có như vậy! Cậu không ăn trộm, cậu phải chứng tỏ cho mọi người thấy chứ!
Anh hất tay Nghĩa ra:
- Này! Cậu đừng nhân cơ hội mà bắt tay bắt chân cô ấy!
- Trong lúc này cậu còn thời gian để ghen tuông nữa sao?
Anh dửng dưng không quan tâm đến lời nói của Nghĩa, quay sang nói với nó:
- Điều đầu tiên cô cần làm là phấn chấn lên và đi đến phòng hiệu trưởng chứng minh cho họ thấy cô vô tội!
Nó vẫn im bặt.
Anh đẩy vai nó:
- Đi đến đó đi! Nếu không mọi chuyện sẽ còn tệ hơn...
- Đúng vậy!- Nghĩa nói thêm- Chúng tôi sẽ chờ cậu ngoài này!
- Cảm ơn...- Nói rồi nó chống nạn đi về phía phòng hiệu trưởng
- Có cần tôi dìu cô không?- Anh lo lắng
Nó quay đầu lại lắc đầu mỉm cười.
Phòng hiệu trưởng...
Bà hiệu trưởng nhăn mặt đập bàn:
- Bây giờ em có chịu nhận lỗi không?
- Nhưng thưa cô... em không có lỗi...
- Ô hay! Còn cứng đầu nữa à? Em nhìn đây, không phải em thì là ai?- Bà cô chỉ vào màn hình camera.
- Thưa cô... Đúng là khuôn mặt thủ phạm rất giống em! Nhưng mà em không ăn trộm! Có lẽ chỉ là người giống người thôi...
“Người giống người”. Nó như thất thần sau chính câu nói của nó. Không lẽ... là Bạch Tuyết thật? KHông thể nào, cô ấy đã đi ra nước ngoài rồi mà...
Bà cô hiệu trưởng tức giận:
- Người giống người? Em nói dễ nghe quá ha! Đừng nhiều lời nữa! Rốt cuộc em có viết bản tường trình không, hay là nghỉ học năm sau thi lại?
Nó đưa tay lên khẽ lau nước mắt, cầm bút viết bản tường trình. Những nét chữ run run dần hiện lên trên tờ giấy trắng.
Bà cô hiệu trưởng vẫn không ngớt lời châm chọc xỉa xói:
- Đường đường là một tiểu thư danh giá của tập đoàn Hoàng Gia có tiếng, lại còn được đặc cách vào trường nam sinh, bản thân em không thấy hổ thẹn khi đánh cắp đề thi sao? Không lẽ em ngu dốt đến nỗi phải xem trước đề mới thi được? Em có biết chuyện em làm đã ảnh hưởng không nhỏ đến các bạn và các thầy cô giáo hay không?
Nó vẫn nghe, nhưng tỏ vẻ không quan tâm mấy đến lời nói của cô hiệu trưởng. Chìa tay đưa bản tường trình về phía hiệu trưởng, nó nói:
- Em làm xong rồi! Em có thể về được chưa?
- Được. Nhưng trong năm này hạnh kiểm của em sẽ bị hạ xuống bậc Yếu. Tôi không thể đảm bảo em có thể lên lớp.- Bà cô dửng dưng lên tiếng
Nó run run mang cặp vào, chống nạn khập khiễng đi ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
8 chương
45 chương
41 chương
11 chương
88 chương