Bạo sủng y phi: bệnh vương quá phúc hắc
Chương 2 : Bạch y nam tử
"Trời ơi, Mặc Vương gia, người mau tránh ra xa một chút, máu này có thể có độc đó, nghìn vạn lần đừng có đụng vào."
"Thật là ghê tởm, tại sao lại có mùi thế này..."
"Nhanh tránh ra một chút..."
"Thất hoàng tử, thân thể ngươi không tốt thì không nên ra ngoài, ra ngoài này không phải là..."
...
Những người đó che mũi tránh xa nam tử ngổi xe lăn như là sợ ôn dịch vậy, lời nói của bọn họ vô cùng ác độc.
Nam tử ngồi xe nhận lấy khăn tay từ tên thị vệ phía sau, hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ lau khóe môi còn dích một ít máu, Hách Liên Thiến nhìn thấy bộ dáng này hắn, đột nhiên nghĩa khí của nàng bỗng nhiên xuất hiện.
Nàng bất thình lình xoay người, quay về phía đám người kia mà đi tới.
Thủy Tâm đứng sau lưng thấy Hách Liên Thiến muốn đi về phía của Bắc Đường Mặc Dạ, nàng vội vàng la to: "Tiểu thư, người muốn làm gì thế? Người không bảo là muốn về phủ sao, tại sao bây giờ lại đi tìm Mặc Vương gia..."
A?
Mặc Vương gia?
"A? Con heo... Đúng vậy tiểu thư, chẳng lẽ người cũng quên mất Mặc Vương gia sao? Không thể nào, tiểu thư... không phải người rất thích Mặc Vương gia..."
"Ngươi nói cho ta, ngươi nói người nào là tên đầu heo Bắc Đường Mặc Dạ?"
"Khụ...khụ... Cái đó..."
Thủy Tâm chỉ vào Bắc Đường Mặc Dạ mặc bộ cẩm bào màu đen, Hách Liên Thiến nhìn theo hướng tay nàng, ưng mâu nheo lại, trong đầu hiện ra chủ kiến.
Bắc Đường Mặc Dạ quả thực lớn lên rất là tuấn tú lịch sự, chỉ có điều là nàng không phải là kẻ háo sắc trước kia, giống như bọn nữ nhân ngu ngốc tối ngày vây quanh hắn.
"Đi, chúng ta đi gặp hắn một chút."
"Tiểu thư, không..."
Thủy Tâm còn chưa nói hết thì bóng dáng tiểu thư nhà nàng đã nhanh chóng tiến về phía Mặc Vương gia.
"Vương gia..."
Mọi người còn chưa định thần lại thì bỗng nhiên thấy một thân ảnh màu hồng nhào tới trước mặt hắn, chờ mọi người thấy rõ người tới là ai, nháy mắt bọn họ sợ đến thần sắc tái nhợt.
Có người thấy diện mạo xấu xí của Hách Liên Thiến nhịn không được mà trực tiếp xoay người nôn mửa.
Hách Liên Thiến cũng không để ý đến những người này, nàng ở trước mặt mọi người nhào vào lòng Bắc Đường Mặc Dạ, Bắc Đường Mặc Dạ tưởng chừng như muốn bùng nổ.
Giận dữ hét: "Hách Liên Thiến, ngươi cút ngay cho Bổn vương!"
"Vương gia, người thật là xấu nha. Ngày trước ngài thời điểm cùng người ta ngắm trăng, người còn gọi người ta là tiểu Thiến Thiến, bây giờ trước mặt nhiều người như vậy nên ngượng ngùng mới gọi người ta là Hách Liên Thiến, Vương gia... "
Hai tay Hách Liên Thiến khoác lên cổ Bắc Đường Mặc Dạ, Bắc Đường Mặc Dạ cúi đầu xuống là có thể thấy vết bớt xấu xí trên gương mặt của Hách Liên Thiến, nhưng hết lần này tới lần khác Hách Liên Thiến vẫn cố ý nhón mũi chân sát lại gần hắn.
Bắc Đường Mặc Dạ buồn nôn, ả nữ nhân này cư nhiên vẫn còn sống?!
Nàng rõ ràng đã rơi xuống hồ nước, làm sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?!
Thực sự là tai họa nghìn năm, làm gì cũng không thể chỉnh chết nàng, nàng không chết chẳng lẽ muốn đuổi theo hắn nói xằng nói bậy trước mặt mọi người?
"Hách Liên Thiến, cút ngay cho Bổn vương. Ngươi... Các ngươi còn đứng đó làm gì, đều choáng váng hết rồi sao, còn không mau đem nữ nhân xấu xí này kéo ra khỏi người Bổn vương."
Bọn thị vệ sau lưng bị lời nói của Hách Liên Thiến làm cho chợt tỉnh, lúc này mới phản ứng, dồn dập tiến lên.
Hách Liên Thiến cũng không phải là người đơn giản, sao có thể cứ đứng im như vậy để bọn họ mệt nhọc tiếp đãi nàng.
Nàng trực tiếp dùng chân hung hăng đạp một cước lên lưng của Bắc Đường Mặc Dạ, Bắc Đường Mặc Dạ đau đớn kêu rên một tiếng, lui về phía sau.....
"Ùm...ùm..."
Trên mặt hồ lập tức xuất hiện một trận bọt nước.
"Trời ơi, tại sao người lại nhảy xuống hồ vậy Vương gia? Có phải hôm nay nóng quá nên ngài muốn xuống dưới đó tắm cho mát mẻ không?"
Hách Liên Thiến ngồi xổm bên bờ nhìn về phía Bắc Đường Mặc Dạ đang khổ sở mà hô to.
Bắc Đường Mặc Dạ rơi xuống nước, tình cảnh lúc này lập tức trở nên náo nhiệt.
Bọn thị vệ đều nhảy xuống hồ cứu chủ nhân, bọn tuỳ tùng bên người hắn cũng lo lắng đứng ở trên bờ kêu Vương gia Vương gia.
Hách Liên Thiến thấy chơi đùa vậy là được rồi, nàng chậm rãi xoay người, khẽ vỗ tay một cái, xoay người đi về phía nam từ mặc áp bào màu trắng.
Bắc Đường Mặc Dạ phía sau lưng hiển nhiên đã được cứu lên bờ, cả người hắn đều ướt đẫm, đâu còn bộ dáng hăm hở lúc nãy.
Hắn chật vật thở hổn hển, chỉ vào bóng lưng Hách Liên Thiến quát: "Hách Liên Thiến, Bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi...khụ...khụ... "
"Vương gia, ngài không sao chứ? Cả người ngài đều ướt đẫm, nếu không ngại thì để ta lau cho ngươi. Đến đây, Vương gia, đừng khách khí a, hai chúng ta đâu còn là người xa lạ đúng không?"
Hách Liên Thiến đột nhiên quay đầu, ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt xấu xí càng trở nên dọa người, Bắc Đường Mặc Dạ sợ nàng đột nhiên phát điên lại nhào qua, trừng mắt nhìn nàng: "Hồi phủ!"
Cả đám người đều cụp đuôi rời khỏi, nháy mắt một cái đã không thấy bóng dáng bọn họ.
Hách Liên Thiến âm thầm cười, bả vai cũng vì thế mà run lên. Thủy Tâm nhìn từ phía sau cho rằng tiểu thư nhà mình lại bị tổn thương.
"Tiểu thư, ngươi đừng thương tâm, sau này Mặc Vương gia nhất định sẽ phát hiện được tiểu thư tốt như thế nào, lúc đó người nhất định sẽ tiếp nhận tiểu thư. Tiểu thư, người đừng khóc... "
Khóe miệng Hách Liên Thiến giật một cái, quay đầu vỗ vỗ bả vai Thủy Tâm, thành khẩn nói rằng: "Thủy Tâm, cái loại đầu heo này đáng để bản tiểu thư khóc vì hắn sao? Ngươi mở to mắt ra xem bản tiểu thư có đang thương tâm hay không? Ha ha ha, lẽ nào ngươi không thấy được dáng vẻ giống như gặp quỷ của hắn sao, thật sự là buồn cười quá a ha ha ha ha... "
"Tiểu thư..."
Thủy Tâm lo lắng nhìn tiểu thư nhà nàng, tiểu thư ngày hôm nay thật sự là rất không bình thường, có đúng là đầu nàng bị hỏng rồi hay không?
Nam tử ngồi xe lăn vẫn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Hách Liên Thiến trước mắt mà quan sát.
Nhận thấy được ánh mắt của hắn, Hách Liên Thiến nhàn nhạt nhìn hắn một cái, phía sau hắn vẫn còn hai gã thị vệ, mới vừa rồi cùng tên đầu heo Vương gia kia có quen biết, Hách Liên Thiến nghĩ thân phận của người này cũng không đơn giản.
Hơn nữa hắn tuy rằng ốm yếu nhưng trong con ngươi hắn tỏa ra vẻ âm trầm ngoan lệ không lường được, người này không giống như là vẻ bề ngoài mà mọi người nhìn thấy, cho nên thời điểm Hách Liên Thiến đi qua hắn chỉ thản nhiên nói: "Không cần cảm tạ!"
Sau đó lập tức dẫn Thủy Tâm rời đi.
Đợi sau khi nàng rời đi, nam tử mặc áo bào màu trắng nhìn người đang nấp trên cây nói:" Ngươi đến tột cùng còn muốn ở nơi này nhìn bao lâu?"
"Hì hì, thực sự là chơi thật khá nha. Thú vị thú vị, cô nương này có chút ý tứ. Cảnh, ngươi cảm thấy thế nào? Nàng hiển nhiên lại không sợ ngươi, còn có lòng tới đây cứu ngươi, ban nãy nàng còn nói với ngươi rằng không cần cảm tạ, ha ha ha quả thực ngày hôm nay đi ra ngoài là đáng giá. Nữ nhân này chơi rất tốt, đến cả Bắc Đường Mặc Dạ cũng bị dọa sợ đến nhảy xuống hồ..."
Bỗng một thân ảnh màu đỏ từ trên cây nhảy xuống.
Bắc Đường Văn Cảnh thấy thế ánh mắt ánh mắt sâu thẳm liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Buồn chán!"
"Chẳng lẽ Vương gia không cảm thấy thú vị? Ta lại cảm thấy chơi rất vui nha, nhưng mà kỳ lạ là nữ nhân này không phải là Tam tiểu thư Tướng quân phủ có hôn ước với Bắc Đường Mặc Dạ sao? Vừa rồi ta còn thấy nàng bị Bắc Đường Mặc Dạ tát một cái khiến nàng ngã nhào xuống hồ, vậy mà nàng không chết còn dám đến tiếp cận hắn. Hiện tại sau khi thấy Bắc Đường Mặc Dạ rơi xuống nước lại vỗ tay bảo hay? Thật sự là rất kỳ quái, đã lâu rồi ta không có gặp qua người nào thú vị như vậy..."
Nam tử mặc áo đỏ càng nói càng cảm thấy Hách Liên Thiến thú vị.
Bắc Đường Văn Cảnh nghe hắn nói như vậy, con ngươi thâm thúy càng lúc càng u ám, môi mỏng hơi nổi lên, khẽ lau vết máu còn dính trên khóe miệng.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
98 chương
83 chương
27 chương
165 chương
124 chương
125 chương