“Không sao cả.” Sở Uyển ôn hoà nói. Nàng vốn không hề cố kỵ, mà lúc tên tiểu thái giám từ trên giường nàng lấy ra một bọc xạ hương nhỏ khi đó, cả gương mặt Sở Uyển đều đã trở nên xanh tím, dưới chân nhũn ra, lảo đảo lui về phía sau, suýt nữa té ngã trên đất. “Không, không có khả năng, điều này sao có thể!” “Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều lấy được, Kỳ phi còn muốn chống chế như thế nào.” Cố Vãn Thanh hùng hổ nói. Sở Uyển cũng là người thông minh lanh lợi, trong chốc lát liền hiểu rõ nguyên do trong đó. Biện pháp dùng xạ hương độc hại Thẩm Thiên Dao vốn do Cố Vãn Thanh đề xuất, mà hiện giờ cũng là nàng ta đứng ra tố giác nàng. Hoá ra, Cố Vãn Thanh không phải phòng thân, mà muốn đưa mình vào chỗ chết. Có thể nghĩ, bột phấn xạ hương giấu dưới giường kia chỉ sợ cũng là kiệt tác của nàng. “Cố Vãn Thanh, kẻ tiện nhân nhà ngươi, bản cung đối đãi ngươi không tệ, ngươi vậy mà tới hại ta!” Sở Uyển điên cuồng bổ nhào tới, lại bị thị vệ ở sau kéo lấy. “Hoàng thượng, nô tỳ oan uổng, nô tỳ bị hãm hại.” Sở Uyển liều mạng tránh thoát kiềm chế của thị vệ, bò tới dưới chân Sở Diễm, kêu khóc kéo lấy một góc áo minh hoàng của Sở Diễm. Sở Diễm thanh lãnh mà cười, hơi ghét bỏ đẩy nàng ra. Hãm hại có lẽ có một chút, nhưng hai chữ ‘oan uổng’, nàng không xứng nói ra miệng. “Cố quý nhân không phải nói rất rõ ràng sao, nhân chứng, vật chứng đều lấy được, Uyển Nhi, cho dù trẫm muốn che chở nàng cũng không được. Dù sao, trẫm phải cho Dao phi một công đạo, ngăn chặn sóng gió hậu cung. Nếu như mỗi người đều to gan lớn mật độc hại hoàng tự, trẫm chẳng phải đoạn tử tuyệt tôn rồi.” Sở Diễm vẫn như cũ không nóng không lạnh, lại từng chữ băng lãnh, “Nể tình ngày xưa, trẫm cho nàng lưu toàn thây, là rượu độc hay là ba thước lụa trắng, chính nàng tự chọn đi.” “Hoàng thượng.” Sở Uyển thì thầm, thân thể xụi lơ ngã ngồi trên đất. Không có biện giải, cũng không tiếp tục cầu xin tha thứ, ánh mắt mờ mịt đờ đẫn lạc ở một góc. Đây là kết cục hắn cho nàng, ngoại trừ tiếp nhận, nàng còn có thể làm thế nào. Đều không phải đế vương vô tình, chỉ là, tình của hắn, yêu của hắn, đều đã cho nữ nhân tên Thẩm Thiên Dao kia. Vẫn đều biết đến không phải sao? Nàng chỉ là bóng dáng Thẩm Thiên Dao, chỉ là, nàng cố chấp không chịu thừa nhận. Lúc Thẩm Thiên Dao trở về, cái bóng như nàng này liền mất đi giá trị sau cùng. Thiên Dao an tĩnh ngồi ở trên ghế dựa, mi tâm hơi hơi nhíu lại, giống như có chút suy nghĩ. Trừng phạt như vậy đối với Sở Uyển mà nói có phải hơi nặng hay không. Dù sao, nàng chỉ là một nữ nhân đáng thương, tuy nhiên… người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Nàng không dấu vết kéo góc tay áo Sở Diễm, mặc dù không nói gì, đôi bên đều sáng tỏ tâm ý. Chỉ là, bây giờ Sở Diễm vẫn chưa đáp lại, ngược lại lệnh người hầu kéo Sở Uyển ra ngoài, còn về chết như thế nào, nàng vẫn như cũ phải lựa chọn. Cố Vãn Thanh vẫn như cũ nơm nớp lo sợ quỳ trên đất, không có mệnh lệnh của Sở Diễm, vẫn không dám đứng dậy. Một ánh mắt hữu ý vô ý của đế vương đều có thể khiến nàng không khỏi lạnh run, trong lòng bất ổn. Nàng có nắm chắc diệt trừ Sở Uyển, nhưng không có mười phần tin tưởng có thể lừa bịp ánh mắt đế vương. “Cố Vãn Thanh, ngươi nói, trẫm nên xử trí ngươi như thế nào, hử?” Sở Diễm tuỳ ý ngồi trên ghế chủ vị, bộ dáng có chút lười biếng, trong mắt lại lộ ra một cỗ lãnh mị. Cố Vãn Thanh phủ phục trên đất, run giọng khóc, “Thần thiếp cũng là bị Kỳ phi bức hiếp, tình thế bất đắc dĩ, mong hoàng thượng xem thần thiếp trẻ người non dạ, bỏ qua cho thần thiếp một lần đi.” “Không biết?” Sở Diễm khinh thường cười lạnh, hai chữ này từ trong miệng Cố Vãn Thanh nói ra quả thật châm chọc cực kỳ. “Sở Uyển vào cung nhiều năm, mặc dù không xưng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng không phải người hồ đồ, có thể mượn tay nàng độc hại Dao phi, lại không cần tốn nhiều sức diệt trừ nàng, hai chữ ‘không biết’ quả thật uỷ khuất ngươi đó.” “Thần thiếp ngu dốt, không biết lời ấy của hoàng thượng có ý gì?” Cố Vãn Thanh mắt lệ sương mù, ra vẻ vô tội. “Thật không biết sao?” Sở Diễm hừ cười, mắt phượng tuyệt mỹ nheo lại, dấy lên một luồng khí lạnh lẽo. “Trước khi ngươi vào cung, phụ thân ngươi Cố Thượng Lâm nhất định phải tốn không ít công phu đi. Dung mạo của ngươi cùng Dao phi đích xác có vài phần tương tự, theo cảm tình trẫm dành cho Dao Nhi, đương nhiên sẽ đối với ngươi vinh sủng có thừa. Cố Thượng Lâm liền dựa vào nữ nhi này của ông ta một bước lên mây. Chỉ tiếc, tính toán của ông ấy thất bại, ngươi vào cung không lâu, trẫm liền tìm được Dao Nhi về, ngươi đương nhiên cũng mất đi giá trị. Nói vậy, Cố Thượng Lâm đối với biểu hiện của ngươi ở trong cung vô cùng bất mãn, vì thế, ngươi đành phải bí quá hoá liều, lợi dụng Sở Uyển ý muốn diệt trừ Thiên Dao, sau đó, thay thế nàng. Cố Vãn Thanh, trẫm nói có đúng không?” Sắc mặt Cố Vãn Thanh trắng bệch, làn môi nhếch lên, ngoại trừ mờ mịt lắc đầu, nhưng lại không thốt ra được một câu phản bác. Nàng tự nhận làm cẩn thận, lại không biết đế vương rốt cuộc làm sao nhìn ra sơ hở, quả thật chết không nhắm mắt. Đôi mắt Sở Diễm rét lạnh giống như có thể dễ dàng xuyên thủng lòng người. Một lát sau, lại mở miệng, “Có phải muốn hỏi trẫm làm sao nhìn ra sơ hở hay không? Uhm, ngươi cũng coi như thông minh, có thể nói cẩn thận. Nhưng chung quy, cẩn thận mấy cũng có sai sót.” Cố Vãn Thanh thẳng lưng, lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt. Lúc này trong lòng nàng dĩ nhiên sáng tỏ, chính mình chỉ sợ chạy không khỏi vận mệnh của Sở Uyển. Cần gì phải khổ sở vùng vẫy van xin. Trước khi vào cung, nàng cũng không phải không biết thâm cung hiểm ác, nhưng vì lợi ích gia tộc, nàng không thể không tận lực một lần. Nàng ở quê hương cũng có tiếng tài nữ, tài trí hơn người, mắt cao hơn đầu, lại không nghĩ rằng thua triệt để như vậy. “Thần nữ ngu dốt, kính mong hoàng thượng chỉ giáo.” “Ngươi chỉ ra chỗ sai trong lời nói của Sở Uyển, nhìn như hợp tình hợp lý, lại có một lỗ hỗng rất lớn, đó chính là Sở Uyển không biết y lý. Mà ngươi lại đem dược tính tương sinh tương khắc giữa huyết yến cùng xạ hương nói rõ ràng. Nếu như trẫm nhớ không sai, mẫu gia của ngươi lập nghiệp dược liệu, ngươi đối với dược lý nên có chút tinh thông mới phải.” Sở Diễm chậm rãi mở miệng, ngón tay thon dài tuỳ ý ma sát chén sứ Thanh Hoa. “Ngự y hậu cung rất nhiều, hiểu được y lý có khối người, hoàng thượng chỉ bằng cái này tới chỉ chứng nô tỳ, nô tỳ không phục.” Cố Vãn Thanh thanh lãnh nói. Sở Diễm hừ cười một tiếng, “Quân muốn thần tử, thần không thể không tử. Trẫm muốn xử trí một phi tần, làm sao lại cần lý do. Huống chi, ngươi chết cũng chưa hết tội. Sở Uyển bồi ở bên cạnh trẫm nhiều năm, nàng không phải người ngu xuẩn. Đem bột phấn xạ hương còn thừa đặt dưới giường mình, lưu lại cán chuôi cho người ta bắt, chuyện ngu không ai bằng như vậy, nàng lại còn không biết. Việc này, nên do một tay ngươi bày ra đi. Tri phủ Thông Châu Cố Thượng Lâm tại vị nhiều năm, lời đồn đãi bình luận không tốt, dân chúng có thể nói tiếng oán than dậy đất. Ngươi lại ở trong cung gây sóng gió, suýt nữa hại con nối dòng trong bụng Dao Nhi, trẫm lại có thể nào tha cho ngươi.” Con kiến còn sống tạm bợ, huống chi là người. Đối mặt sinh tử, Cố Vãn Thanh cũng tất có khủng hoảng. Trong đôi mắt đẹp trừng lớn là sợ hãi. Hai tay gắt gao nắm lấy váy áo dưới thân, thân thể run rẩy càng lợi hại. Lại cũng chỉ có thể nhận mệnh chờ Sở Diễm xử lý. “Truyền ý chỉ của trẫm, tri phủ Thông Châu Cố Thượng Lâm tham ô trái pháp luật, chứng cớ vô cùng xác thực, lập tức cắt chức quan, giao cho Hình bộ điều tra, tộc nhân toàn tộc lưu đày biên cương.” “Tuân chỉ.” Lưu Trung khom người lĩnh mệnh, chậm rãi thối lui ra ngoài. Cố Vãn Thanh cũng đã quá sợ hãi, sớm không còn bình tĩnh vừa nãy. “Hoàng thượng, việc này đều do một mình nô tỳ sai, hà tất liên luỵ tộc nhân nô tỳ. Hoàng thượng phải xử tử nô tỳ, nô tỳ không hề có một câu oán hận, chỉ cầu hoàng thượng buông tha mẫu gia nô tỳ. Mẫu thân nô tỳ bệnh lâu quấn thân, bào đệ tuổi còn nhỏ, hoàng thượng, hoàng thượng…” Cố Vãn Thanh không ngừng nỉ non, trán đập vào mặt đất cứng rắn hết lần này tới lần khác, chốc lát, liền nhiễm đỏ. Thiên Dao chỉ cảm thấy màu kia đặc biệt chói mắt, nhíu mi nhìn về phía Sở Diễm bên cạnh, mà giờ phút này, nam tử ngồi ngay ngắn ở tại chủ vị, toàn thân minh hoàng sáng rực khiến cho nàng cảm thấy xa lạ như vậy. Lời ra miệng lại càng băng lãnh vô tình. “Ngươi thật sự chết không luyến tiếc, nhưng nếu xử tử như vậy, trái lại dễ dàng cho ngươi. Truyền khẩu dụ của trẫm, đuổi Cố Vãn Thanh ra khỏi cung, sung làm quan kỹ.” Hai tên thị vệ đi tới, kéo Cố Vãn Thanh kêu khóc không ngừng ra ngoài như kéo một thi thể. Trên mặt đất lưu lại một vệt máu thật dài, nàng không ngừng vùng vẫy, nhưng cũng bất lực cầu xin tha thứ, “Hoàng thượng, cầu người buông tha nhất tộc nô tỳ hơn trăm mạng, hoàng thượng tha mạng a…” Tiếng khóc cầu xin tha thứ từ từ nhỏ yếu, sau cùng, hoá thành hư ảo. Thị vệ hốt hoảng mà vào, khom người cúi đầu nói, “Hồi bẩm hoàng thượng, Cố quý nhân đập đầu tự sát rồi.” “Ừ, chôn đi. Đem nơi này xử lý sạch sẽ, Dao phi không thể thấy máu.” Mày kiếm Sở Diễm thâm thuý nhếch lên, trầm giọng phân phó. Sau đó, đứng dậy đi tới trước người Thiên Dao, duỗi cánh tay ôm nàng vào lòng. “Trở về đi, nơi này nặng mùi máu, đối với thai nhi trong bụng không tốt.”