Trước đây Linh Lung là người nàng tín nhiệm nhất, bên tai tựa hồ vẫn còn nhớ rõ giọng nói trong trẻo của nàng, liên tục gọi nàng: ‘Chủ tử’. Mà hiện giờ, toàn bộ đều đã theo cái chết của Linh Lung tan thành mây khói. Thiên Dao tùy ý hắn ôm, lại cũng không phải đi về phương hướng Vị Ương cung, mà là… Ung Hòa cung. Sở Diễm đã lâu chưa giá lâm Ung Hòa cung. Lúc bóng dáng minh hoàng xuất hiện tại Ung Hoa cung, cung nhân thị nữ đều thất kinh, cuống quít quỳ rạp xuống đất. “Hoàng, hoàng thượng. Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.” Sở Diễm cũng không để ý tới bọn họ, ôm Thiên Dao, tại Lưu Trung dẫn dắt mà đi vào nội điện. Mà lúc này, Sở Uyển sớm ngủ say bị tiếng ồn ngoài điện đánh thức, vẻ mặt không kiên nhẫn, xốc màn trướng lên đứng dậy, lên tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” “Hồi bẩm nương nương, là hoàng thượng tới.” Thị nữ run rẩy mở miệng. “Hoàng thượng!” Sở Uyển vui vẻ, không kịp chỉnh lý dung nhan, mặc quần áo đơn bạc từ trong đi ra đón. Lúc thấy Thiên Dao trong lòng Sở Diễm khi đó nhất thời thay đổi sắc mặt, lại cố nén tức giận, nặn ra một nụ cười. “Hoàng thượng cùng Dao phi đêm khuya mà đến không biết là có chuyện gì?” Sở Diễm nhẹ nhàng đặt Thiên Dao lên ghế đệm ở một bên, cũng cởi long bào minh hoàng choàng lên người Thiên Dao. Sở Uyển khẽ kinh ngạc, cung nữ người hầu trong Ung Hòa cung thấp thỏm quỳ trên đất, không dám ngẩng đầu, mà Lưu Trung lại sớm nhìn như không thấy gì. Cảnh Khang đế sủng ái Dao phi, hận không thể lấy sao trên trời cho nàng. “Nàng qua đây.” Hắn lạnh lùng nói với Sở Uyển. “Vâng ạ.” Sở Uyển mê mang đáp lại, chậm rãi đi tới bên cạnh Sở Diễm. Mà ngoài ý muốn, Sở Diễm bắt được cánh tay nàng, kéo cao ống tay áo, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn như củ sen, một nốt ruồi chu sa đỏ tươi điểm lên làn da trắng nõn, giống như một vết tì trên ngọc đẹp tinh thuần. Ánh mắt Thiên Dao lóe lên kinh ngạc, bàn tay dưới ống tay áo, ngón tay không khỏi cuộn lại. Ai lại từng nghĩ đến, Kỳ quý phi sủng mũ lục cung đến nay vẫn còn thân hoàn bích. Cung nhân quỳ trên đất trong lòng lại càng run sợ, có mấy người thiếu kiên nhẫn lại kinh hô ra tiếng. Sắc mặt Sở Uyển đã khó coi tới cực điểm, khuôn mặt tinh xảo gần như vặn vẹo. Đây là bí mật nàng vẫn giấu kín, không cho người biết. Năm năm trong lúc đó, đế vương cơ hồ hàng đêm giá lâm Ung Hòa cung, nhưng chỉ cùng nàng chơi cờ phẩm trà, chưa bao giờ từng chạm qua nàng chút nào. Thậm chí, một lần say rượu, hắn ôm chặt nàng, thống khổ thấp giọng gọi tên Thiên Dao. Khi đó, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra, trong mắt đế vương, nàng bất quá là một cái bóng của Dao phi mà thôi. Sở Uyển kích động tránh thoát kiềm chế của Sở Diễm, thu cánh tay lại, dùng ống tay áo lần nữa che lên điểm hồng hồng trên cánh tay. Nàng gắt gao cắn môi cánh hoa, hận không thể móc mắt mọi người xuống. Nàng cũng là nữ nhân kiêu ngạo, làm sao chịu được nhục nhã bậc này. “Hoàng thượng đây là cố ý muốn nhục nhã thần thiếp sao?” Sở Uyển run giọng mở miệng. Sở Diễm cũng không để ý tới nàng, ánh mắt sâu như đại dương không hề chớp rơi vào trên người Thiên Dao, trong bất đắc dĩ lại xen lẫn nhu tình. Thiên Dao rũ mắt, ánh mắt chớp tắt không rõ. Hắn đi tới, nắm bàn tay nhỏ băng lãnh của nàng, như có như không thở dài. “Ta không chạm qua nàng, còn về các tần phi khác được sủng hạnh, cũng như Triệu quý nhân trước kia, nàng hiểu được.” Thiên Dao yên lặng gật đầu, nàng tự nhiên hiểu được. Nam nhân này lại tự đội nón xanh cho mình. “Hiện tại có thể nguyện ý tin tưởng ta chứ? Ta hứa hẹn qua với nàng, đương nhiên sẽ làm được.” Thiên Dao mím chặt môi, lại vẫn như cũ không mở miệng. Sở Diễm đã không còn cách nào thừa nhận sự lạnh lùng của nàng, cho dù là trong Ung Hòa cung, lại không hề cố kỵ ôm nàng vào trong lòng, khẽ dán bên tai nàng nỉ non, “Dao Nhi, ta không phải thần, không thể để cho thời gian quay ngược lại, nước đổ thu về, nhưng nơi này…” Hắn cầm tay nàng đặt lên vị trí nơi ngực. “Nơi này, chỉ có nàng, rốt cuộc chứa không nổi người khác.” Thiên Dao vùi đầu vào ngực hắn, ngượng nghịu rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn. Nơi này là Ung Hòa cung của Sở Uyển, hắn làm sao có thể ân ái với nàng ngay trước mặt những nữ nhân khác, nam nhân này quả thật không kiêng nể gì. “Ta mệt, trở về đi.” Nàng thấp giọng nói. “Vẫn còn phải cho Dao Nhi cùng tiểu công chúa trong bụng một cái công đạo, sau đó, sẽ dẫn nàng hồi cung.” Sở Diễm ôn nhuận cười, mềm nhẹ vuốt ve mái tóc dài của nàng, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Lưu Trung bên cạnh. Lưu Trung hiểu ý, khom người cúi đầu liền hướng ngoài điện mà đi. Sau đó không lâu, mang vào một nữ tử mềm mại, mà nàng không phải ai khác chính là Cố Vãn Thanh. “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Cố Vãn Thanh lảo đảo quỳ rạp xuống đất, ánh mắt không yên liếc mắt Sở Uyển. Mà sự xuất hiện của nàng đích xác khiến cho Sở Uyển luống cuống, tối nay nhất định là một đêm không an bình rồi. “Nói đi.” Sở Diễm nhàn nhạt phun ra hai chữ, ánh mắt ôn nhu vẫn chưa từng rời khỏi Thiên Dao. Thiên Dao xinh đẹp nhíu mi tâm lại, đại khái đã hiểu rõ mọi chuyện. Nàng sớm nên nghĩ đến không phải sao, nàng hồi cung, Sở Uyển liền thất sủng. Nếu như hỏi hậu cung người nào hận nàng nhất, Kỳ quý phi này đứng mũi chịu sào. “Hồi bẩm hoàng thượng, Dao phi nương nương suýt nữa xảy thai, đích thật là Kỳ phi gây nên…” “Cố Vãn Thanh, ngươi nói hưu nói vượn gì vậy. Vu hãm hoàng phi, dĩ hạ phạm thượng, ngươi phải bị tội gì.” Sở Uyển nghiêm mặt khiển trách, ngắt lời Cố Vãn Thanh. Trừng một đôi mắt đẹp, hận không thể bẻ xương bẻ cốt nữ nhân quỳ trên đất kia nuốt vào bụng. Sở Diễm khinh thường cười, nhạt giọng nói, “Cho dù muốn trị tội, cũng nên cho nàng ta một cơ hội giải thích, nàng cần gì phải tức giận. Chẳng lẽ Uyển Nhi có tật giật mình?” Sắc mặt Sở Uyển trắng bệch vài phần, cố gắng trấn định, hơi hơi cúi đầu với Sở Diễm, “Thần thiếp vô tội, nàng làm sao có thể vu hãm thần thiếp.” “Vậy thì nói tiếp đi.” Sở Diễm lần nữa mở miệng. Cố Vãn Thanh lại không chút úy kỵ ánh mắt uy hiếp của Sở Uyển, tiếp tục mở miệng nói, “Ngày đó thần thiếp cùng thị nữ dạo chơi trong rừng đào Ngự hoa viên, vừa vặn gặp thị nữ bên người Kỳ quý phi lén lút ở giữa rừng, sinh lòng tò mò, liền đi theo qua, lại phát hiện thị nữ kia đang đem một bao thuốc bột vẩy ở trên thảm cỏ. Lúc ấy thần thiếp không hề biết nàng ta đang làm cái gì, liền tiến lên hỏi, thị nữ kia nói với nô tỳ đây là một chút thuốc diệt trùng mà thôi. Thần thiếp lúc ấy tin là thật. Nhưng sau thần thiếp nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy việc này vốn không phải đơn giản như vậy, vốn muốn báo cáo với hoàng thượng, bất đắc dĩ lại bị Kỳ phi uy hiếp, nàng nói: ‘Nếu thần thiếp dám nói ra nửa chữ liền diệt trừ cửu tộc nhà thần thiếp.’ Thần thiếp vì bảo vệ mình chỉ có thể nói năng thận trọng. Về sau Dao phi nương nương gặp chuyện không may, thần thiếp liền biết lớn chuyện rồi, trong lòng vô cùng sợ hãi liền tìm quản sự Lưu Trung kể rõ sự tình.” Cố Vãn Thanh khóc sướt mướt, nơm nớp lo sợ đem sự tình trần thuật một lần, đem toàn bộ tội trạng đổ lên trên người Sở Uyển. Nàng bất quá là một người bị hại đáng thương mà thôi. Sở Uyển cứng còng đứng tại chỗ, giờ phút này trong lòng đã sáng tỏ, hay cho một Cố Vãn Thanh, hay cho một kẻ chăm chăm giữ mình. “Uyển Nhi, nàng có lời gì để nói?” Sở Diễm vẫn điềm đạm hỏi. Nhưng hắn không giận cũng không có nghĩa là hắn không có tức giận, sinh hoạt trong cung cũng nên chỉnh đốn cho thật tốt, dám đả thương Dao Nhi của hắn, mỗi một người hắn đều sẽ không bỏ qua. Sở Uyển ngược lại còn tính là trấn định, lạnh lùng liếc mắt Cố Vãn Thanh, sau đó mở miệng, “Vu khống, Cố quý nhân nói bản cung hãm hại Dao phi cùng hoàng tự có thể có chứng cứ?” Cố Vãn Thanh xem như sớm có chuẩn bị, đáp lại, “Ngoại trừ xạ hương mất mùi sẽ mất đi công hiệu, chỉ có mùi tanh của huyết yến mới có thể thôi động dược tính, chung tổ yến ngày đó trong cung Dao phi không phải do nương nương sai người đưa đi à! Chẳng lẽ cái này còn không phải chứng cứ?” “Bất quá là trùng hợp mà thôi, bản cung hảo tâm đưa tổ yến cho Dao phi, người nào từng nghĩ có lòng tốt làm chuyện xấu.” Sở Uyển xảo ngôn biện giải, nàng tự nhiên sẽ không ngốc đến cúi đầu nhận tội. Lấy trình độ sủng ái của đế vương với Dao phi, một khi định tội, nàng tuyệt chạy không khỏi vận mệnh bị đày vào lãnh cung, những ngày tăm tối như vậy, sống không bằng chết, nàng không dám nghĩ tới. Cố Vãn Thanh mặc dù một bộ dáng người bị hại điềm đạm đáng yêu, nhưng nắm chắc thắng lợi trong tay, tức khắc cãi lại, “Một sự kiện là trùng hợp, nếu hai việc ba việc thì không phải trùng hợp rồi. Nương nương dùng xạ hương độc hại Dao phi, nếu trong cung điện nương nương phát hiện xạ hương, nương nương liền không còn chống chế. Chỉ là không biết nương nương có dám để cho người ta lục soát hay không thôi.” Sở Uyển cười lạnh một tiếng, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền hơi có chút buông lỏng. Nàng sớm lệnh thị nữ đem toàn bộ vật lưu lại xử lý xong, lúc này đương nhiên không có gì phải sợ. “Thần thiếp không thẹn với lương tâm, không có gì phải sợ.” Sở Diễm ôn nhã cười, hướng Lưu Trung phân phó, “Một khi đã như vậy, vậy thì lục soát đi.” “Lão nô tuân mệnh.” Lưu Trung cúi đầu, dẫn theo thái giám thị vệ liên can đi vào khuê các của Sở Uyển. Ngự Lâm quân đều là người thô kệch, khó tránh khỏi làm xáo trộn đồ đạc trong phòng. Lưu Trung đứng ở bên người Sở Uyển, mỉm cười cúi đầu, “Nhóm nô tài cũng là phụng mệnh làm việc, mong nương nương thứ tội.”