Ngoài lầu các truyền đến tiếng đàn lúc có lúc không, ai ai oán oán, bi thương uyển chuyển. Mắt phượng Sở Diễm khẽ thu lại, đứng dậy đến trước khung cửa sổ.
“Hình như là từ phòng Cẩm Sắt truyền đến.” Lam Hinh ở phía sau nhàn nhạt nói.
“Hồng nhan thán.” Khóe môi Sở Diễm khẽ động, nhẹ nói ra ba chữ.
Uổng phí mười năm tương phùng, mây khói tan mờ, ngoái đầu nhìn lại, huyết lệ rơi đọng thành vệt, một khúc hồng nhan thiên hạ thở than…… Là từ khúc mà mẫu hậu hắn lúc sinh tiền thích nhất.
“Điện hạ, nên hồi cung rồi.” Ngoài cửa, Xích Diễm giọng nói khàn khàn.
“Ừ.” Sở Diễm thuận theo trả lời, đứng dậy rời đi.
Bên ngoài Xuân Phong lầu, một chiếc xe ngựa đang đứng đợi. Bốn con tuấn mã đen thuần, thân ngựa đeo đồ sáng rõ, cỗ xe sơn đen, trên rèm xe nặng chịch dùng tơ vàng chỉ bạc thêu hình bàn long bốn chân. Không quá mức xa hoa nhưng lại ẩn ẩn hiện hiện khí thế cao ngạo.
Sở Diễm dựa nửa người vào thành xe, nhàn nhã lật sách xem, lại chậm chạp không thấy xe ngựa di chuyển. “Xích Diễm, sao thế?”
“Hồi bẩm điện hạ, phía trước xe có một vị cô nương đang đứng.” Cách một vách xe, giọng nói thô ráp của Xích Diễm truyền vào.
“Hử?” Mày kiếm Sở Diễm khẽ chau, ngón tay thon dài đẩy một góc màn cửa.
Phía trước xe, một nữ tử y phục trắng hơn tuyết, mái tóc dài khẽ bay. Tuy chỉ xem là dung mạo thanh lệ nhưng lại có loại khí khái khó nói nên lời.
“Thần nữ Thẩm Thiên Dao tham kiến thái tử điện hạ.” Giọng nói dứt khoát, như dòng suối trong chảy trên khe núi.
Trong xe, Sở Diễm cười nhẹ, thản nhiên mở miệng. “Thẩm tứ tiểu thư có biết đây là nơi nào không?”
“Dĩ nhiên là biết, Xuân Phong lầu, Kỹ viện lớn nhất thành Doanh Châu.” Sắc mặt Thiên Dao không đổi, lạnh nhạt nói.
Sở Diễm hừ nhẹ, nàng trái lại rất thản nhiên. “Nơi này không phải chỗ nàng nên tới.”
Thiên Dao cười xinh đẹp, ngước mắt, một đôi mắt sáng trong như ngọc, giống như sao sáng đầy trời. “Điện hạ đến được, Thiên Dao vì sao không thể.”
“Láo xược.” Xích Diễm ở một bên quát lớn một tiếng lạnh băng. Lá gan của Thẩm tứ tiểu thư này cũng thật lớn.
Mà bên trong xe, Sở Diễm không tức giận ngược lại cười, nữ nhân này, thật ra có chút thú vị. “Thẩm tứ tiểu thư tìm bổn vương có chuyện gì.”
Thiên Dao khẽ mỉm cười, hai tay dâng lên trang giấy trong tay. Xích Diễm thoáng nghi hoặc, từ trong tay nàng tiếp nhận, trình cho Sở Diễm bên trong xe. Giấy trắng Tuyên Thành, nét chữ nhỏ thanh tú sâu sắc, tinh tế viết: Thư từ hôn.
Sở Diễm không khỏi phá lên cười, mục đích nàng tới đây, lại là muốn bỏ hắn. “Thư từ hôn của Thẩm tứ tiểu thư, bổn vương sợ là không nhận được.” Ngữ khí vẫn lười nhác như trước, mang theo vẻ trêu đùa.
“Vì sao?” Hàng mi Thiên Dao nhíu lại.
“Từ xưa hôn nhân theo lệnh phụ mẫu, lời người mai mối. Thánh chỉ tứ hôn do phụ hoàng hạ xuống, phiền tứ tiểu thư mang lá thư từ hôn này trình lên phụ hoàng vậy.”
“Nhưng mà……” Thiên Dao vừa mới muốn mở miệng phản bác lại, một mũi tên từ trên trời phóng về phía nàng, tiếp đó là cái thứ hai, cái thứ ba, trong giây lát biến thành mưa tên đầy trời.
“Bảo hộ điện hạ.” Thần sắc Xích Diễm khẽ biến, hét lớn một tiếng. Mà chiếc xe ngựa vốn đang yên tĩnh, đột nhiên nổ tung, một bóng dáng màu tím bay lên trời, tay áo vung qua, mưa tên rơi đầy đất.
“Tà tâm bất tử.” Sở Diễm lạnh lùng nói, cổ tay vừa chuyển, vô số cánh hoa quỳnh bay vào trong bóng tối, theo đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
135 chương
42 chương
10 chương
58 chương
119 chương
12 chương
12 chương