Lãnh Tiêu Tiêu lo Thiên Hương lâu, Ỷ Hồng quán, Quần Phương các sai người tới học trộm ca múa, cũng bắt chước mà tiến hành biểu diễn như thế, vậy khách tới Tiêu Tương laâ sẽ giảm. Nàng nói ra điểm này lo lắng mãi. “Đừng lo, cho dù nhóm họ có lòng học, cũng chẳng học được tới nơi tới chốn đâu” Diệp Vũ cũng không lo, “ngày mai bắt đầu luyện màn múa mới, năm ngày sau, lại diễn” “Được được được, hoá ra Vũ Nhi đã an bài ổn cả rồi, ta không lo nữa. Thiến HỀ, con gái bà là bảo bối đó” Lãnh Tiêu Tương cười tủm tỉm ca ngợi, “Nếu ta cũng có một cô con gái thông minh như vũ Nhi thì cả đời này không lo nữa rồi” Thiến Hề cười nghĩ một đằng nói một nẻo, nhìn lại quá khứ chẳng giống con gái trước đây, mày cau lại. Sáng hôm sau, Diệp Vũ đi tìm Lâm Trí Viễn. Hắn đang đánh đàn, đó là khíc vũ Tiêu Tương. Lúc ngón tay hắn đang bay muúa, khúc ai oán sắc đẹp, làm người ta chấn động. hơn nữa tiếng đàn cùng tiếng hát cất lên, giọng nam trầm lắng hoà với tình cảm phong phú, như khóc như tố, khiến người ta thấy phiền muộn, sầu não. Có lẽ, hắn nhớ tới người đã từng yêu, mới có thể đàn được khúc tự xướng thế này. Một khúc xong, nàng vỗ tay, “Đàn hay, hát tuyệt lắm” “Diệp cô nương chê cười rồi” Lâm Trí Viễn đứng lên, hơi mỉm cười xấu hổ, “Lời khúc này hay lắm, ta đã đàn rồi, cũng muốn hát nữa” “Không ngờ Lâm công tử lại hát hay thế, nếu có một ngày, ta mời công tử lên đài hát một khúc, huynh có bằng lòng không?” Diệp Vũ cười hỏi. “Điều này…. Ta là nhạc công, vẫn nên làm tốt bổn phận thôi” Hắn cười ngại ngùng, “ Đúng rồi, lời khúc này là do người viết sao?” Biết đáp thế nào đây? Nếu nói “đúng’ thì là vi phạm bản quyền, còn nếu nói “không đúng” thì nàng biết bảo là ai viết đây? Ánh mắt hắn hơi trầm tư, làm cho người ta thấy hơi buồn, “Diệp cô nương tài nghệ trác tuyệt, không giống người thường, điều này không còn nghi ngờ gì” Diệp Vũ không phủ nhận, cũng không thừa nhận, cứ để hắn nghĩ vậy đi. Lâm Trí Viễn nói cảm xúc, “Trận mưa đó rơi trong lòng, đã nhiều năm vẫn chưa từng tan đi, chỉ gặp nhau một lần, mà đã định kiếp này kiếp sau. Trên tảng đá còn vết vó ngựa, ngày ước định khác trong tuổi thanh xuân cứ chậm rãi trôi, anh đa tình vô tâm rơi xuống, để em cứ mãi đợi chờ…. Lời ca thật đẹp, đẹp lắm. Nam tử tìm hoa vấn liễu này nghe xong ca khúc này có lẽ cảm thấy ca khúc này đang viết về tình cảm cô gái phong trần và người lãng khách, nhưng ta lại thấy không chỉ có vậy mà ca khúc này còn viết về tình yêu đôi lứa trên thế gian này” “Nói vậy ca khúc này khiến cho Lâm công tử nhớ tới một đoạn tình trước đây sao?” “Nàng lại giễu cợt ta rồi” Hắn lắc đầu bật cười, “đúng vậy, tìm ta có chuyện gì?” “Chiều nay mới bố trí múa mới, lại làm phiền nhạc công đứng đầu Kim Lăng phổ nhạc, viết lời rồi” “Xin ngàn lần đứng nói vậy. Đã hợp tác hai ca khúc với Diệp cô nương rồi, cầm nghệ của ta cũng đã tăng tiến không ít đó” Nàng cười ha hả, “huynh cũng biết tới từ “hợp tác” Hắn cười bảo, “Nghe thấy bắt chước thôi” Sau đó, Diệp Vũ đàn tỳ bà, hắn phổ nhạc. Sau khi nhớ hết toàn bộ khúc nhạc rồi, nàng lại viết lời, Lâm Trí Viễn khen, “Khúc này lấy đề tài Hồng nhan, mà lại viết anh hùng. Từ xưa đến nay, tình cảm anh hùng và hồng nhan cứ đươck người đời nói mãi không dứt, khúc này có chút khí phách hùng hồn, khiến người ta rung động mãi” Nói xong hắn giơ ngón tay cái lên.