Bạo Quân Độc Sủng
Chương 177
Mồng tám tháng mười, thiết yến tại cấm cung.
Yến tiệc được tổ chức tại điện Tử Thần của Lệ quý phi, bởi hôm nay là sinh nhật của nàng ta. Điện Tử Thần được trang hoàng mới hoàn toàn, đèn cung đình sáng ngời, lụa màu tung bay, không khí hết sức vui vẻ.
Giờ Dậu chưa đến, các Vương công tôn thất, mệnh phụ trong ngoài đã tới mừng thọ tại điện Tử Thần, ở trước đình hậu uyển đứng đầy người, cứ tốp năm tốp ba đứng túm tụm một chỗ nói chuyện phiếm. Ở phương bắc gió mùa đông đêm lạnh, trời tối rất nhanh, bởi vậy cung nhân tới mời khách vào ngồi ở các vị trí. Cửa điện Tử thần mở rộng, có thể chứa được hơn mười người, lúc này Lệ quý phi thích nhất là đền phù dung cung đình được treo ở tám hướng trong đại điện, giờ cả đại điện sáng trưng như ban ngày vậy.
Canh giờ tiới, Lệ quý phi từ tẩm điện đi ra, các mệnh phụ phu nhân đều nhìn nàng ta, xem đêm nay nàng ta là báu vật xinh đẹp tới mức nào.
Mặc bộ quần áo hoa lệ, màu tím đỏ rực rỡ, váy dài năm thước, bước đi đung đưa, phía chân váy có thêu tơ vàng lấp lánh, thêu những đóa hoa phù dung nở rộ, nhìn đẹp đẽ quý giá chói mắt, chọc cho mắt phi tần thấy mà đau. Màu sắc đỏ rực khiến cho dáng vẻ của nàng ta nhìn quyến rũ hơn, tóc búi thành Phượng Hoàng Mẫu Đam Kim Bộ Diêu cứ lay động theo từng bước chân nàng ta đi, ánh sáng lóng lánh, quả nhiên là đóa hoa trong nàng vạn đóa, tỏa sáng đẹp kinh hồn.
Tối nay, các mệnh phụ trong ngoài đều kém vẻ xinh đẹp quyến rũ của nàng ta. Nếu Kiều Thục phi không mang thai, nhất định sẽ so được với nàng ta, nhưng trong bụng Kiều Thục phi đang mang hoàng tự có giá trịgấp trăm lần con người, tiền đồ vô hạn, có cần so sánh với nàng ta nữa không?
Ngụy hoàng giá lân, ai cũng đứng dậy nghênh giá. Lệ quý phi chào đón, hạ mình hành lễ, lại ngước mặt lên cười ôn nhu yếu ớt và mị hoặc, khiến người ta không chống đỡ nổi.
Ngụy hoàng đỡ nàng ta dậy cùng đi lên phía trên ngự án. Chúng phi tần chẳng ngại bởi vì hôm nay là ngày sinh của nàng ta, chỉ có mình nàng ta là nổi bật.
Đi sau lưng ông là Tề Vương Thác Bạt Hoằng, hắn cũng đi về bàn tiệc.
Trước đó không lâu, Ngụy hoàng truyền hắn đi điện Thừa tư, hỏi xem hắn có tra ra được cô gái mặc áo trắng không, hắn bảo vẫn chưa tìm được.
Tất cả các con cháu tôn thất đều tới chúc thọ, chỉ có thái tử là vắng mặt. Ngụy hoàng phất tay cho mọi người ngồi xuống, rồi cất cao giọng nói, “Đã lâu trong cung chưa từng náo nhiệt như thế, hôm nay quý phi nương nương sinh nhật, mượn chuyện này náo nhiệt một lần, chư vị đừng giữ lễ tiết quá, cứ coi như đang tham gia tiệc gia đình đi”
“Tạ bệ hạ” Mọi người cùng đồng thanh đáp, cứ như đã được huấn luyện có tổ chức vậy.
“Trẫm và chư vị cùng kính thọ tinh một ly nào” Ông ta bưng ly rượu lên, ánh mắt mỉm cười.
“Tạ bệ hạ” Lệ quý phi cười tủm tỉm, giơ ly rượu lên uống vào ngọt ngào. Một ly uống cạn, mọi người cùng ngồi xuống, sau đó là các vương công tôn thất, các mệnh phụ trong ngoài đều dâng lên lễ tặng.
Nàng ta lúc nào cũng vui vẻ nhận, điều khiến nàng ta thấy gượng ép là, quà tặng của Ngụy hoàng lại là viên Dạ Minh Châu có giá trị liên thành của Tây Vực, mà không phải là san hô đỏ Nam Hải mà nàng ta đã khéo léo nhắc tới.
Dạ Minh Châu Tây Vực, San hô đỏ Nam hải đều là những bảo vật hiếm có trên thế gian, đều có giá trị liên thành, nhưng ai cũng biết hàng năm số Dạ Minh Châu Tây Vực đưa vào trong cung có thể đếm được, nhưng san hô đỏ Nam Hải thì phải mấy năm mới có một, vì thế trân quý vô cùng.
Bệ hạ tặng cho nàng ta một viên Dạ Minh Chau làm quà tặng nhân ngày sinh, có thể thấy nàng ta rất được bệ hạ coi trọng, trong lòng mọi người ai cũng biết rất rõ. Khóe môi Kiều Thục phi khẽ nhếch lên đầy thâm ý. Thác Bạt Hoằng thì thản nhiên uống rượu, chẳng nhìn sắc mặt khó coi của Lệ quý phi.
Ngụy hoàng bưng ly rượu lên, lại cùng uống chung với nàng ta. Nàng ta vội vàng giấu ấm ức và không vui trong lòng lại, cười gượng, cười mà trống rỗ tái nhợt.
Diệp Vũ đứng đằng sau Thác Bạt Hoằng, vẫn mãi cúi đầu, không để cho người ta nhìn thấy dung nhan.
Hôm nay nàng mặc quần áo cung nữ của Ngụy cung, đứng trong đám cung nữ, chẳng gây chú ý cho người xem tý nào.
Nàng quan sát khoảng cách ngự án có mấy người, Lệ quý phi và Kiều thục phi thật sự là đại mỹ nhân trong các mỹ nhân, con cháu thế gia thì lấy Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử là đầu. Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử có dáng hình, dung mạo tương tự như thái tử, khôi ngô tục tằn, lại đầy tâm cơ.
Một đệ tử tôn thất đang dâng lễ vật lên, nâng chén cùng Ngụy hoàng, Lệ quý phi uống. Bỗng ánh mắt Ngụy hoàng vừa chuyển lơ đãng lại thấy ló ra khuôn mặt khiến ông ta khiếp sợ.
Đúng vậy, Diệp Vũ làm theo chỉ thị của Thác Bạt Hoằng, ngẩng đầu lên. Ngụy hoàng nhìn nàng chằm chằm không rời mắt, kích động, khiếp sợ, vui sướng, bưng ly rượu lên mà tay run run… Rốt cuộc tìm được nàng rồi…
TRẫm rốt cuộc đã tìm được nàng…
Ông ta mãi vẫn không uống rượi, thần sắc kỳ lạ khiến cho mọi người chú ý. Lệ quý phi nhìn theo ánh mắt ông lướt qua, ở đó chỉ có cung nữ, chẳng lẽ là cung nữ kia?
Diệp Vũ xoay người đi ra ngoài, Ngụy hoàng vội vàng đặt ly rượu xuống đi đuổi theo, ngay lúc nàng đi tới trước cửa điện thì ông ta cất giọng quát to, “Đứng lại!”
Mọi người thấy hành động kỳ lạ của bệ hạ không hiểu. Nhưng nàng vẫn không dừng bước, bước ra đại điện, giống như không biết tiếng quát kia là đang nhằm vào nàng.
Ông ta bất chấp tất cả, bước nhanh đuổi theo, để lại Lệ quý phi kinh ngạc, vứ lại một đám người trong điện.
Diệp Vũ đi không thấy vui, rốt cuộc Ngụy hoàng ở cuối hành lang đuổi kịp nàng, giữ chặt lấy áo nàng, “TRẫm bảo ngươi đứng lại!”
Nàng quay lại, hạ mình hành lễ cúi đầu, “Bệ hạ có gì sai bảo ạ?”
Ông ta nâng mặt nàng lên, rốt cuộc tận mắt thấy gương mặt quẩn quanh trong mộng đã hơn hai mươi năm, rốt cuộc đã được đền bù như mong muốn… Ông ta kích động trào lệ, ánh mắt kích động sôi trào đầy thâm tình, “Thật sự là nàng sao? Rốt cuộc nàng đã trở lại bên cạnh trẫm sao?”
“Bệ hạ nói gì vậy ạ?” Nàng khó hiểu hỏi.
“Nàng không còn nhớ trẫm sao?” Ngụy hoàng kéo nàng lại gần, hỏi đau đớn, “Uyển Nhi, nàng đã quên trẫm rồi sao?”
“Nô tì là cung nữ mới tiến cung, không phải là Uyển Nhi, bệ hạ nhận nhầm người rồi” Trong lòng Diệp Vũ đập bình bịch, vì sao ông ta lại gọi mình là “Uyển Nhi” chứ?
“Trẫm không nhận nhầm… TRẫm sao có thể nhận nhầm được chứ…”
Ông ta vẫn không tin, kích động không thể tự mình, định ôm nàng, nàng cố sức đẩy ra, kinh hoàng nói, “Quý phi..”
Nghe vậy, Ngụy hoàng lẳng lặng quay đầu, thấy Lệ quý phi và mọi người đứng đằng sau, mặt đầy ngạc nhiên.
Diệp Vũ giãy ra, lùi lại sau hai bước, kinh hãi cúi đầu, “Nô tì xin cáo lui”
Ông ta trầm giọng nói, “Không được đi!”
Nàng đang định cất bước, nghe xong lời này, thì lập tức dừng lại.
“Bệ hạ, cung nữ này mạo phạm thiên uy sao?” Lệ quý phi đi lên trước, nói ôn nhu, “Không để ý dạy dỗ cung nhân cho tốt là nô tì sai, nô tì xin cho dạy dỗ lại…”
“TRẫm còn có chuyện quan trọng, về tẩm điện trước” Ngụy hoàng nói thẳng giọng đầy kiên quyết.
Sau đó ông ta túm lấy Diệp Vũ rời đi, để lại mọi người với vẻ mặt đầy kinh ngạc đằng sau.
Vì sao bệ hạ lại lôi kéo một cung nữ về tẩm điện chứ? Lại coi trọng cung nữ kia rồi sao? Dù bệ hạ cũng thích cung nữ kia, nhưng hôm nay là sinh thần của Lệ quý phi, kiểu gì cũng phải nể mặt mũi nàng ta chút mà không nên đuổi theo một cung nữ từ trong điện ra ngoài điện, lại còn mang cung nữ kia về tẩm điện nữa. Thật khó hiểu.
***
Diệp Vũ cứ mặc Ngụy hoàng trở lại điện Thừa tư, hơi hoảng hốt, nghĩ chắc là Thác Bạt Hoằng sẽ đuổi theo kịp.
Tẩm điện thiên tử xa hoa đều giống nhau, chỉ là Ngụy quốc ở tận phương bắc, hơi thiếu chút sự tinh tế, tinh xảo của Giang Nam, nhưng lại mang phong cách cổ xưa và hùng hậu của miền Phương Bắc.
Ngụy hoàng phất tay cho cung nhân lui, ở đại điện chỉ còn hai người họ. Ông ta nắm chặt tay nàng, mừng rỡ như điên, “Uyển Nhi, rốt cục trẫm cũng đạt được, rốt cuộc nàng cũng đã trở lại bên trẫm rồi”
Bị một người đàn ông như cha nắm tay, cũng thật sự không thoải mái tý nào. Nàng lại nhắc nhở nói, “Nô tì không gọi là Uyển Nhi, bệ hạ nhận nhầm người rồi ạ”
“Nàng và Uyển Nhi có bộ dạng giống nhau như đúc, sao trẫm nhận nhầm được chứ?” Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông nở rộ như hoa đào, “Thật tốt quá.. Thật tốt quá…” “Bệ hạ thật sự nhận nhầm người rồi ạ, nô tì là Diệp Huyên” Đây là nàng và Thác Bạt Hoằng ghép tên lại với nhau mà thành.
“Diệp Huyên” Ông ta cười hiểu ra, “Trẫm hiểu rồi, nàng không muốn cho người ta biết, nên mới mai danh ẩn tích đi”
“Bệ hạ, nô tì thật sự không phải là người mà bệ hạ biết đâu ạ” Diệp Vũ nhắc lại, “Nô tỳ năm nay mới mười chín tuổi”
Ngụy hoàng ngây dại, không dám tin, không muốn tin sự thật tàn nhẫn này, chậm rãi buông tay nàng ra, “Mười chín…”
Nàng chậm rãi lùi lại phía sau, “Nô tì thật sự không phải là người bệ hạ biết kia đâu ạ, nô tì xin cáo lui”
Ông ta bước nhanh tới, tóm lấy nàng, ‘TRẫm không cho nàng đi”
Thấy ông ta cố chấp như thế, Diệp Vũ hơi sợ hãi, ai oán Thác BẠt Hoằng sao vẫn chưa thấy đâu.
“Uyển Nhi như lời bệ hạ là người nào ạ? Là người bệ hạ yêu sao ạ?”
“Uyển nhi, nàng đã quên rồi ư?” Ngụy hoàng đau lòng hỏi, “nàng đã quên rồi sao?”
“Nô tì không phải Uyển Nhi, sao nô tì biết chứ?” Nàng thật sự muốn tức hộc máu mất, Ngụy hoàng này sao lại hồ đồ thế, nói thế nào cũng không hiểu vậy.
“Ngươi không phải là Uyển Nhi…” Ông ta cứ lặng ra, trên mặt ngập tràn đau thương, “Vậy Uyển Nhi đang ở đâu/”
Diệp Vũ thấy trong mawtgs ông ta lộ ra bi thống thì cứ im lặng. Đôi mắt đục ngầu của Ngụy hoàng lại trong v eo như nước, thì thào tự hỏi, “Uyển nhi, nàng đang ở đâu? Hơn hai mươi năm, vì soa nàng không tới tìm trẫm chứ?”
Thác Bạt Hoằng đã sớm ở bên ngoài điện, chẳng qua là cố nấp không để cho nàng nhìn thấy, lúc này hắn xuất hiện ngoài cửa, nói kính cẩn, “Phụ hoàng”
Nàng thấy hắn tới, thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt bảo hắn vào mau. Ngụy hoàng thấy con tiến vào, trên mặt hơi thất vọng, “Hoằng Nhi, ngày ấy trẫm ở rừng Phong đỏ có nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng, có lẽ đó là nàng”
Thác Bạt Hoằng làm ra vẻ không biết bộ dáng nàng, thẩm vấn, ‘Ngươi đã từng đi qua rừng Phong Đỏ sao?”
“Nô tì đã từng điq ua” Diệp Vũ đáp.
“Ngươi khong biết cung quy sao? Không thể tùy tiện bước vào rừng Phong đỏ, ngươi không biết à/’ Hắn khiển trách.
“Nô tì tiến cung chưa lâu, không biết cung quy, Vương gia thứ tội, bệ hạ thứ tội” Nàng sợ tới mức quỳ vội xuống đất cầu xin tha thứ, “Nô tì thật sự không phải cố ý xúc phạm cung quy ạ”
“Thôi, người không biết vô tội” Ngụy hoàng nhìn về phía nàng, nghiên cứu dung mạo nàng, lại tò mò khiếp sợ, “Vì sao ngươi có bộ dạng giống y Uyển Nhi vậy hả?”
“Uyển Nhi như lời phụ hoàng là người nào ạ/” Thác Bạt Hoằng hỏi cẩn thận.
Ngụy hoàng liếc mắt nhìn một cái, có vẻ không giận, Thác Bạt Hoằng lập tức nói, “Nhi thần lắm miệng ạ”
SẮc mặt Ngụy hoàng ôn hòa, “Nói với ngươi chút cũng chẳng sao, Uyển Nhi là nữ tử trẫm yêu nhất trên đời này”
Thác Bạt Hoằng nói trầm giọng, “thứ cho nhi thần cả gan, nhi thần nghe một ít lời đồn, nói phụ hoàng và Vương hoàng hậu đã mất sớm tình thâm nghĩa nặng, nhưng theo nhi thần được biết, Vương hoàng hậu khuê danh không phải là “Uyển” ạ”
Ngụy hoàng như nhớ tới nữ tử sảng khoái năm nào, ánh mắt ôn nhu, tình ý kéo dài, “Không phải hoàng hậu”
“thì ra là thế” Thác Bạt Hoằng bỗng tỉnh ngộ.
“Ngươi gọi là Diệp Huyên sao?” Ngụy hoàng đột nhiên hỏi Diệp Vũ, “Làm ở chỗ nào?”
“Nô tỳ tên là Diệp Huyên, là người quét tước đình viện ở điện Tử Thần của Lệ quý phi ạ” Nàng nhẹ giọng bẩm báo.
“Ngay lập tức ngươi ở lại điện thừa tư hầu hạ trẫm” Ngụy hoàng nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt sáng ngời dị thường.
“còn không tạ ơn?” Thác Bạt hoằng nhắc nhở.
“Tạ bệ hạ”
Diệp Vũ không ngờ lại thuận lợi thành cung nhân điện Thừa tư đến thế, hầu hạ gần gũi bên cạnh Ngụy hoàng.
***
Diệp Vũ giải vờ bảo về điện Tử Thần thu dọn, đi theo Thác Bạt Hoằng vào một cung thất hẻo lánh. Cung thất này đã lâu không có người ở, góc tường ngập tràn mạng nhện, không những lạnh lẽo, mà còn tỏa ra mùi hôi. HẮn mở cửa sổ phái tây ra, khiến cho toàn bộ sung thất đón gió thổi tới.
Nàng rất lo lắng, hôm nay tiến cung dễ dàng, sau này ra cung lại càng khó khăn hơn.
“Sau này ta ra cung thế nào đây? Huynh đừng quên, ta còn muốn gặp Minh Phong nữa”
“Ta sao quên được chứ?” Hắn nói trấn an, “Ta đều có cách mang nàng ra cung, yên tâm đi”
“Phụ hoàng huynh giữ ta lại điện Thừa tư, nằm trong dự kiến của huynh đi” Nàng nói trong trẻo lạnh lùng, vừa rồi hắn còn hỏi “Uyển Nhi” là ai, biết rõ rồi còn cố hỏi.
“Có đôi khi rất thông minh lại chẳng phải là chuyện tốt gì” Thác Bạt Hoằng cười khẽ.
“Chỉ vì ta có khuôn mặt quá giống mẫu thân ta, nên ngươi muốn mượn ta giúp ngươi một tay” Diệp Vũ nói khinh thường lạnh lùng, ‘Phụ hoàng ngươi nhớ mãi không quên với nương ta, ngươi làm sao mà biết được thế?”
HẮn nói nặng nề, “Tất cả mọi người ai cũng nghĩ phụ hoàng và Vương hoàng hậu mất sớm tình sâu, ta lại nghe được từ công công bên cạnh phụ hoàng nói, thật ra, người phụ hoàng yêu nhất không phải là Vương hoàng hậu mà là một người khác. Người đó là nương nàng, tiên hoàng Hoa hoàng hậu TẦn quốc”
Nàng không rõ, “Vậy vì sao ai cũng bảo là nhớ tới Vương hoàng hậu chứ?”
Hắn nói chậm rãi, “Năm đó, lúc phụ hoàng và nương nàng quen biết nhau, Vương hoàng hậu ốm đau nằm trên giường; không lâu sau nương nàng rời khỏi Lạc Dương, đúng lúc Vương hoàng hậu bệnh chết. mà nương nàng một lần về Tần quốc, thì gả ngay cho Tần Hoàng, phụ hoàng nuốt không được cơn tức này, lại rất mất mặt, liền ra lệnh nghiêm cấm bất kỳ ai đề cập tới nương nàng, lại càng không nguyện để cho cung nhân, kẻ trên dưới biết người phụ hoàng tưởng niệm lại là hoàng hậu Tần quốc. Không hiểu thế nào, cung nhân dần quên tên mẹ nàng, sau đó các cung nhân ai cũng nghĩ tới phụ hoàng có tình sâu nặng với Vương hoàng hậu, phụ hoàng tưởng nhớ mẹ nàng tất cả, lại trở thành tưởng niệm vương hoàng hậu. mà phụ hoàng vì giữ mặt mũi cũng không dám sửa đúng, cũng không để cho cung nhân đề cập tới đoạn chuyện cũ kia nữa, chỉ lặng lẽ tưởng niệm nương nàng trong lòng thôi”
Thì ra là thế.
Diệp Vũ âm thầm cân nhắc, năm ấy Hoa Uyển Tâm tới Lạc Dươgn du ngoạn, biết Ngụy hoàng thế nào nhỉ? Giữa họ lúc đó còn có đoạn tình duyên thế nào nữa đây?
NHưng cho dù Thác Bạt Hoằng biết nữ tử Ngụy hoàng yêu nhất là Hoa Uyển Tâm, thì sao lại biết Hoa Uyển Tâm là mẫu thân của nàng chứ? Hay là nói hắn biết nàng là công chúa Linh Tê Tần quốc từ khi nào?
Nàng bỗng nhớ tới, lúc ở trấn Thạch Lâm, hắn có nói qua một câu: Tần Hoàng quyết ý diệt cỏ tận gốc, ngươi sẽ không đi TẦn quốc, mà Sở quốc thì chẳng có chỗ cho ngươi dung thân nữa, bởi vậy, ngươi chỉ có thể tới Ngụy quốc phương bắc. Như vậy từ rất sớm hắn đã biết được thân thế bí mật của nàng rồi.
“Huynh nghe được thân thế của ta từ công chúa An Nhạc sao?”
“Chuyện ta muốn biết, dĩ nhiên là sẽ biết, cần gì phải hỏi người ngoài chứ?” Thác Bạt Hoằng cười nhạt.
Nàng im lặng nghĩ ngợi, chẳng lẽ hắn ở trong sở cung đã nắm bắt được hết? Nàng không phải không hỏi châm chọc, “Huynh nghe được chuyện phụ hoàng thâm tình với mẫu thân ta, lại biết rõ thân thế của ta, mới quyết định lợi dụng ta sao?”
Giọng hắn đầy khinh đạm, tiếng nói trầm hậu, “nếu ta không ra tay, Sở Minh Phong sẽ chết trong tay Sở Minh Hiên. Nàng định cứu hắn, sẽ phải làm việc cho ta và thái tử, theo nhu cầu thôi, thế nào?”
Nàng còn định thế nào nữa chứ? Minh Phong đang nằm trong tay Thác Bạt Hạo, nàng chỉ đành nghe lệnh hắn, làm việc cho hắn thôi.
“Ta đã là cung nhân bên cạnh phụ hoàng huynh rồi, tiếp đó huynh muốn ta làm gì nữa?” Nàng không rõ hắn mang mình tới cạnh Ngụy hoàng có mục đích gì.
“Phụ hoàng mê luyến nương nàng cho tới tận giờ, nàng ở cạnh bên phụ hoàng, sẽ được người sủng ái nhiều hơn” “Huynh muốn ta…” Diệp Vũ khiếp sợ.
“Cũng không hẳn thế. Ta không thể cam đoan phụ hoàng sẽ không sủng hạnh nàng, nhưng nàng phải làm, cố găng nghĩ ra kễ sách ứng phó tốt nhất” Ánh mắt Thác Bạt Hoằng nặng nề.
“Ta biết ứng phó thế nào hả? Huynh đem vứt ta ở lại bên cạnh phụ hoàng huynh, chẳng phải là nghĩ vậy sao?” Nàng thở phì phì nói, “Phụ hoàng huynh dùng sức mạnh, ta biết ứng phó sao đây? Huynh dạy ta đi xem”
Hắn túm chặt lấy tay nàng, định ôm chặt nàng vào lòng, “Bình tĩnh chút nào. Ta sao có thể để phụ hoàng sủng hạnh nàng chứ? Ta chỉ muốn để phụ hoàng nghe nàng nói gì làm nấy thôi”
Nàng buồn cười bảo, “Phụ hoàng huynh sao có thể nghe ta nói gì làm nấy chứ?’
Ánh mắt hắn lưu luyến trên mặt nàng, “hơn hia mươi năm, phụ hoàng vẫn tình cảm thâm sâu như cũ với mẫu thân nàng, nàng rất giống nương nàng, lúc phụ hoàng bên cạnh nàng, sao lại không thích nàng, không sủng ái nàng chứ? Chẳng phải là sẽ nghe nàng nói gì làm nấy đó sao?”
“Được, dù phụ hoàng huynh nghe ta nói gì làm nấy, vậy tiếp đó thì sao? Giúp nói tốt về thái tử ư?”
“Ta sẽ duy trì liên lạc với nàng, nếu có chuyện quan trọng ta sẽ nói với nàng”
Cũng chỉ đành vậy. Diệp Vũ nói bức bách, “Huynh cho ta một kỳ hạn đi, lúc nào thì mang ta tới gặp Minh Phong hả?”
Sắc mặt Thác Bạt Hoằng xầm xuống, ‘Ta sẽ an bài”
Cuối cùng nàng nhắc hắn không được bắt nạt Lâm đại ca. Hắn cũng dặn nàng phải cẩn thận mọi chuyện, ở bên cạnh phụ hoàng phải thận trọng từng lời ăn tiếng nói tới việc làm, không thể hành động theo cảm tính, kiên nhẫn đợi.
Nàng xoay người rời đi, đang định mở cửa lại nghe thấy tiếng hắn nói trầm thấp, “Chậm đã!”
Hắn từ xa bước tới, đúng lúc nàng chậm rãi xoay người, được hắn ôm gọn vào trong lòng, ôm cho thỏa nỗi nhớ mong. Được một lát này giãy ra, đẩy hắn, hắn sống chết ôm chặt lấy nàng, có chết cũng không buông tay.
***
Trong điện Thừa tư, đèn tối om om. Ngụy hoàng nằm trên long tháp, nghiêng người nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu tới mức có thể chảy ra nước vậy. Diệp Vũ đứng ở bên cạnh long tháp, gương mặt bình tĩnh, trong lòng lại không yên.
Ngụy hoàng trước mắt này chấp niệm quá sâu không thể kiềm chế nổi, hơn ba mươi năm qua đem Ngụy quốc biến thành một nước phồn vinh giàu mạnh, binh hùng, quốc thái dân an, thật sự là thiên tài trịquốc. Nếu không có được cuốn “Thần Binh Phổ” của Sở quốc, có lẽ Ngụy hoàng đã sớm mang binh tới chinh phạt Sở rồi.
“Ngươi tên là Diệp Huyên sao?” Hắn hỏi lần hai, bỗng nhướng mày, “Huyên…. TRẫm nhớ cong gái của Uyển Nhi công chúa Linh Tê được gọi là Mộ Dung Huyên mà”
“Công chúa Linh Tê không phải đã sớm không còn ở trên đời này nữa sao ạ?” Nàng nói khẽ, trong lòng thì nhảy dựng lên, “Nô tỳ chẳng qua là cũng có tên “Huyên” chỉ là trùng hợp thôi, thật vinh hạnh cho nô tỳ quá”
“Đúng vậy, công chúa Linh Tê đã bị Tần Hoàng giết rồi” Ngụy hoàng thở thật dài, “nếu nó còn sống trên đời thì cũng lớn ngang ngươi đó”
“Bệ hạ, đêm đã khuya rồi, nên đi nghỉ sớm đi ạ, ngày mai còn phải lâm triều nữa”
“Trẫm ngủ không được” Hắn nhìn nàng không rời mắt, “Nhìn ngươi trẫm thật sự như thấy Uyển Nhi vậy…” Hắn nhìn xuyên qua nàng đến khuôn mặt, thấy giống y nữ tử hắn tâm niệm trong lòng, “Uyển Nhi à, năm đó chọn gả cho trẫm, lại gả cho tên hôn quân kia, rồi bạc mệnh mà chết, nàng có từng hối hận không? Uyển Nhi, trẫm đêm ngày đều nhớ tới nàng, nàng có biết không?”
Diệp Vũ tò mò hỏi, “Bệ hạ và nàng ấy quen biết nhau thế nào ạ?”
Giọng Ngụy hoàng chậm rãi vang lên, ‘Thu năm ấy, trẫm cải trang đi du lịch, chơi thuyền ở Lạc Hà. Khi đó, đúng là thời khắc một Tây Sơn, ánh dương đỏ rực, nước xanh biếc, như một dòng sông vàng vậy, trẫm nhìn thấy một cô gái dáng dấp thanh thoát như ngọc trong veo như nước. Nàng ấy nhìn tịc dương mỉm cười, hai má tuyết trắn nhuốm ánh sáng ngọc sáng ngời, đôi mắt đen lóng lánh như sai trên trời, rực sáng”
Nàng nói lạnh nhạt, “Nàng ấy là cô gái bệ hạ yêu nhất sao?”
Ông ta gật đầu, “TRẫm đi theo nàng, cứ duy trì một đoạn không xa không gần với nàng. Nhưng ông trời đột nhiên nổi mây đen cuồn cuộn, gió thổi mạnh lên, nàng vội vã lên bờ, trẫm cũng lên theo. Uyển Nhi không mang ô, toàn thân ướt đẫm, trẫm đưa ô cho nàng… Sau đó trẫm cùng nàng bước chậm rãi trong trời mưa, đặt chân vào một tửu lâu ở gần đó…”
Hóa ra, mẫu thân và Ngụy hoàng gặp nhau như vậy. Diệp Vũ cảm thấy, đoạn tình cảm gặp nhau này thật lãng mạn.
Bỗng, Ngụy hoàng xuống giường, ôm chặt lấy nàng, nói thâm tình nỉ non, “Uyển Nhi… Uyển Nhi… Trẫm rốt cuộc đã đợi được nàng rồi..”
Nàng kinh hãi, ông ta không phải biết mình không phải là Uyển Nhi đó sao? Sao tự dưng lại nổi điên lên thế? Nàng giãy dụa, “Bệ hạ đừng như vậy… Nô tỳ không phải là Uyển Nhi…”
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
4 chương
51 chương
8 chương
78 chương
16 chương
125 chương
31 chương