Thiều Nguyệt vừa trị liệu thương tổn cho Lạc Thập Nhất xong thu công rời giường, Đường Bảo đã vội chạy tới, hỏi, "Kiếm tôn ơi, Thập Nhất sao rồi?" Thiều Nguyệt để Lạc Thập Nhất nằm xuống, Đường Bảo mải mốt tới đắp kín chăn cho anh chàng, Thiều Nguyệt đáp, "Thập Nhất không sao đâu, ta đã truyền tiên khí cho thằng bé rồi, nghỉ ngơi thêm là sẽ không có chuyện gì hết." Đường Bảo yên lòng gật đầu, ngồi xuống bên mép giường, lo âu nhìn Lạc Thập Nhất, Thiều Nguyệt thấy thế bèn rời khỏi phòng, cô nhìn về hướng tiên lao, một luồng ánh sáng bạc thoáng qua rồi biến mất tại chỗ. Trong nhà trọ, Hoa Thiên Cốt buồn bã nằm ườn lên bàn, Tử Mạch và Tử Trúc nhìn nhau, sau đó Tử Trúc rót một tách trà đưa cho nàng, "Thiên Cốt à, Thiều Nguyệt sẽ sớm về thôi, muội đừng lo lắng quá." Hoa Thiên Cốt nhận lấy tách trà, cau mày uống một hớp, Tử Mạch cũng tới ngồi, "Đúng đấy, Thiên Cốt, nhất định chủ nhân sẽ nhanh chóng trở lại mà." "Vâng..." Hoa Thiên Cốt không ngừng xoay chén trà trên tay, rồi đột nhiên nàng ngồi thẳng lưng, "Bây giờ chúng ta lên đường đến Trường Lưu đi!" Tử Mạch vội kéo Hoa Thiên Cốt, "Ai da, Thiên Cốt à, Thiên Cốt, muội đừng sốt ruột như vậy, không phải chủ nhân đã bảo ba ngày sau sẽ quay trở lại sao, người mà đi tìm muội thì biết thế nào đây?" "Nhưng ta không muốn đợi nữa." Hoa Thiên Cốt nói xong lại muốn chạy ra ngoài. Tử Trúc gọi nàng lại, "Thiên Cốt!" Hoa Thiên Cốt dừng bước, quay đầu nhìn nàng, Tử Trúc kiên định nói, "Muội phải tin tưởng Thiều Nguyệt, tin tưởng sư tôn của muội chứ?" Hoa Thiên Cốt do dự chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, thầm nhủ, sư tôn ơi, nhất định người phải mau chóng quay trở lại đấy, bây giờ Tiểu Cốt rất nhớ, rất nhớ người. Thiều Nguyệt tới tiên lao, Niết bình tĩnh ngồi ở đó, cậu chậm rãi mở mắt, thấy Thiều Nguyệt song không hề tỏ ra kinh ngạc, tựa hồ cậu đã sớm biết cô sẽ đến đây. Thiều Nguyệt tiến lại gần, "Ta muốn hỏi ngươi chút chuyện, Niết." Niết mỉm cười, "Về Hồng Hoang?" Thiều Nguyệt gật đầu, "Ngươi cũng biết mục đích hôm nay ta đến đây rồi đấy." "Ngươi muốn biết gì?" Niết hỏi. "Phải làm sao để lấy Hồng Hoang ra khỏi cơ thể Tiểu Cốt?" Thiều Nguyệt cau mày. "Ôi..." Niết lắc đầu bật cười, "Sao có thể dễ dàng lấy Hồng Hoang ra như vậy chứ, nếu không ta cũng chẳng bị phong ấn hơn ngàn năm đâu." "Vậy sao ngươi lại truyền lại Hồng Hoang vào trong người Tiểu Cốt?" Thiều Nguyệt thắc mắc. Niết cười, "Ha ha, ta chỉ muốn xem xem kết cục giữa ngươi và Hoa Thiên Cốt." "Ngươi..." Thiều Nguyệt kinh ngạc nhìn cậu, hóa ra anh ta đã sớm phát hiện ra tình cảm giữa mình và Tiểu Cốt, sau đó Thiều Nguyệt đưa tay triệu hồi Kinh Lôi, "Bởi vì cố chủ nhân của Kinh Lôi, Lôi Hạo ư?" Niết nhẹ cau mày, im lặng không đáp, Thiều Nguyệt nhớ tới giấc mộng xưa, cô suy đoán, "Ngươi và Lôi Hạo từng yêu nhau, nhưng cuối cùng Lôi Hạo lại lựa chọn chúng sinh thiên hạ..." "Im miệng!" Niết đặt tay lên đầu gối, siết chặt lại, mắt trợn trừng nhìn Thiều Nguyệt, đồng tử đầy cảnh cáo. Thiều Nguyệt đứng yên, "Lôi Hạo không lựa chọn ngươi, cũng buông xuôi tình cảm giữa hai người, hắn cầm kiếm giết ngươi, còn ngươi, trong một khắc hắn đâm ngươi, trái tim cũng đã tan vỡ..." Niết lớn tiếng hét lên, "Ta bảo ngươi im miệng!" Thiều Nguyệt thở dài, "Ngươi luôn nghĩ, Lôi Hạo bỏ ngươi, nhưng khi ta thấy, Lôi Hạo..." Cặp mắt Niết đỏ bừng, cậu đứng lên, "Thiều Nguyệt!" "Niết, Lôi Hạo không khác gì ngươi đâu, ngay cả chết cũng quyết chung một mộ, không phải hắn ta từ bỏ ngươi, mà lựa chọn chết cùng ngươi." Thiều Nguyệt bộc lộ hết những cảm nhận của mình qua giấc mộng. Niết ngẩn người, Thiều Nguyệt nói tiếp, "Song vào giây phút cuối cùng, Lôi Hạo đã mềm lòng, để..." "Đủ rồi!" Niết run rẩy nắm chặt tay, nhắm hai mặt lại. Thiều Nguyệt áy náy nhìn Niết, "Niết, có lẽ sẽ khiến ngươi đau lòng, nhưng ta cảm thấy Lôi Hạo với ngươi... tình cảm vẫn như xưa..." Niết dựa lưng vào tiên lao, chậm rãi ngồi xuống, "Đủ rồi, Thiều Nguyệt..." Thiều Nguyệt cũng ngồi xuống, "Niết, ta không phải Lôi Hạo, Tiểu Cốt không phải ngươi, ngươi muốn thấy gì ở bọn ta chứ? Ngươi còn kỳ vọng vào một kết cục như thế nào?" Niết cười khổ lắc đầu, "Thiều Nguyệt, ngươi thật sự cảm thấy ngươi và Hoa Thiên Cốt có thể ở bên nhau hay sao?" "Không có chuyện gì có thể định trước, hết thảy phải dựa vào sự cố gắng nỗ lực của bản thân." Thiều Nguyệt đáp với vẻ kiên định. Niết bật cười, "Ôi, giờ ngươi muốn gì?" "Nói cho ta biết, làm thế nào để chuyển Hồng Hoang trên người Tiểu Cốt sang người khác?" Thiều Nguyệt hỏi. Niết kinh ngạc quay đầu sang, "Thiều Nguyệt, chẳng lẽ ngươi định chuyển Hồng Hoang lên người mình sao?" Thiều Nguyệt gật đầu, Niết cau mày, "Ngươi có biết hậu quả hay không? Chỉ thể chất của thần mới có thể thừa hưởng Hồng Hoang, tuy bây giờ ngươi là Thượng tiên, nhưng vẫn còn khác một trời một vực với thần, ngươi không chịu nổi đâu!" Thiều Nguyệt vô cùng thờ ơ, "Không thử, sao biết?" Quả thực Niết đã xem thường quyết tâm của Thiều Nguyệt rồi, "Vậy còn sấm sét trên người ngươi? Nó và Hồng Hoang có thể xem như là nước với lửa." "Cho nên ta tới để hỏi ngươi, ban đầu Lôi Hao đã làm gì để có thể luyện thành người kiếm hợp nhất vậy?" Thiều Nguyệt nhớ rằng vào phát kiếm cuối cùng Lôi Hạo đâm Niết, y đã người kiếm hợp nhất, chỉ khi hoàn toàn khống chế được Kinh Lôi, cô mới có thể sai khiến sấm sét trên người mình không làm Tiểu Cốt bị thương nữa. Cô cũng sẽ nghĩ cách tiêu trừ Hồng Hoang, không phải phong ấn nữa, nếu không vẫn sẽ có một ngày, thế gian đại loạn chỉ vì muốn tranh giành Hồng Hoang. "Cái đấy thì ngươi phải hỏi Mẫn Nhiên." Niết nhắc tới một cái tên đã lâu thật lâu. "Mẫn Nhiên?" Hình như Thiều Nguyệt từng nghe qua danh tự này rồi. "Đó là... ca ca của Hạo, cũng là chủ nhân của Mẫn Sinh." "Thanh Mẫn Sinh ư?" Thiều Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, Niết đã đưa tay đánh văng Kinh lôi ra khỏi Thiều Nguyệt, Kinh Lôi vừa xuất hiện trên không trung đã phát ra sấm sét, bấy giờ một luồng sáng hồng xoẹt qua, đan thành đường chéo với Kinh Lôi, âm thanh của kiếm không ngừng lọt vào tai. Vốn Sênh Tiêu Mặc đã thư thái nằm trong điện Tiêu Hồn của mình, đột nhiên một tia sáng hồng chợt lóe lên trên bầu trời, hắn vội vàng đứng dậy, thấy tia sáng xuất phát từ điện Tuyệt Tình, hơn nữa còn phi thẳng tới tiên lao, thế là hắn vội vã đuổi theo, lúc đi đến cổng tiên lao, hắn trông thấy đệ tử canh giữ đang lo lắng không biết nên làm gì. Sênh Tiêu Mặc tiến lại gần, hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì thế?" Một đệ tử chắp tay trả lời, "Kiếm tôn đã ở bên trong ạ, chúng con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì..." Sênh Tiêu Mặc trực tiếp chạy vào, lập tức hắn trông thấy Kinh Lôi và Mẫn Sinh xoay vòng trên không trung, một tấm bình phong màu đỏ xen lẫn bạc tạo thành cột trụ, còn ở giữa là Thiều Nguyệt đang nhắm mắt ngồi đó. Sênh Tiêu Mặc chạy đến, gọi, "Tiểu sư muội, tiểu sư muội?" Khi chạm vào tấm bình phong, hắn lại bị đánh ngược trở lại, lùi về sau mấy bước. "Ngươi đã làm gì tiểu sư muội vậy?" Sắc mặt Sênh Tiêu Mặc vô cùng tồi tệ, hắn nhìn về phía Niết đang ngồi trong tiên lao. Niết bật cười, "Không cần lo, cô ta chỉ đang tiến nhập vào không gian hư vô mà thôi." "Không gian hư vô ư?" Sênh Tiêu Mặc nghi ngờ, sau đó như nhớ ra một cái gì đấy, hắn nói, "Ý ngươi là không gian hư vô trong linh thức của kiếm?" "Không sai, ở đó đấy." Niết gật đầu. "Sao tiểu sư muội lại phải vào không gian hư vô chứ?" Sênh Tiêu Mặc quay đầu nhìn Thiều Nguyệt. "Hoa-Thiên-Cốt..." Niết gằn từng chữ một. "Thiên Cốt? Hồng Hoang?" Sênh Tiêu Mặc suy đoán. Niết gật đầu, Sênh Tiêu Mặc hỏi, "Bao giờ tiểu sư muội có thể đi ra?" Niết lắc đầu, "Hết thảy còn phải xem quyết tâm của Thiều Nguyệt nữa." Sênh Tiêu Mặc thở dài, nhìn tấm bình phong đang che chở Thiều Nguyệt. Thiều Nguyệt tiến vào không gian hư vô, cũng chỉ trong nháy mắt, xung quanh cô một màu trắng xóa, không biết nên bắt đầu từ đâu. Niết bảo hãy đi tìm Mẫn Nhiên, chẳng lẽ Mẫn Nhiên đang ở không gian hư vô này? Không lẽ, hắn chính là linh thức của Mẫn Sinh? Lần đầu tiên Thiều Nguyệt vào không gian hư vô của Mẫn Sinh, bên trong đã xuất hiện giọng nói của một người con trai, bây giờ nhớ lại, hẳn là của Mẫn Nhiên. Nghĩ thế, Thiều Nguyệt không còn ý định kiếm tìm nữa, cô trực tiếp gọi thật to, "Mẫn Nhiên, Mẫn Nhiên, Mẫn Nhiên..." Song gọi đã lâu, vẫn không có bất kỳ ai đáp lại. Tại điện Tham Lam, Ma Nghiêm chắp hai tay sau lưng đi đi lại lại, y một mực suy nghĩ về những lời của Thiều Nguyệt, cuối cùng chỉ lắc đầu thở dài, y dừng bước, nói ra ngoài cửa, "Người đâu!" Một đồ đệ mải mốt chạy tới, khom người hành lễ, "Thế tôn có gì phân phó?" "Lập tức dẫn đệ tử xuống núi, điều tra xem gần đây có một nam tử đã bị hủy hoại má phải hay không." Ma Nghiêm tỏ vẻ nghiêm trọng. Đệ tử hỏi, "Thế tôn ơi, nam tử kia bị hủy dung như thế nào ạ, là do bỏng hay..." Ma Nghiêm nhìn về phía hồ Tam Sinh, "Là thương tổn gây ra bởi nước trong hồ Tham Lam." Y hồi tưởng lại dáng vẻ tức giận của Trúc Nhiễm khi nhìn mình. "Nước trong hồ Tham Lam?" Đệ tử kia mặt đầy dấu hỏi, chẳng lẽ là đệ tử Trường Lưu? Cậu chàng ngẩng đầu nhìn Ma Nghiêm, sau đó cúi xuống không dám hỏi tiếp, chẳng thể làm gì khác ngoài mang theo thắc mắc, đáp, "Dạ vâng, thưa Thế tôn!" Thiều Nguyệt cảm thấy thời gian trôi qua đã rất lâu, nhưng lại tựa hồ vô cùng ngắn ngủi, cô nhìn khắp bốn phía, ngoại trừ sương trắng vô biên vô tận thì chẳng còn gì. Tiếp tục thế này mãi cũng không hay, đã hứa với Tiểu Cốt rằng sẽ về trong vòng ba ngày, không thể nuốt lời, Thiều Nguyệt suy nghĩ một lát, hay là trước tiên cứ ra ngoài, về với Tiểu Cốt rồi nghĩ cách sau. Ai ngờ, đột nhiên giọng nói của một người con trai đột nhiên vang lên, không sai, là thanh âm cô từng nghe qua, "Sao thế? Không còn kiên nhẫn nữa à?" Thiều Nguyệt ngẩng đầu, "Không, ta đã hứa với Tiểu Cốt, rằng sẽ quay lại trong vòng ba ngày, ta sợ nàng lo lắng, muốn về báo với Tiểu Cốt một tiếng xong mới trở về đây." "Ngươi cho rằng bây giờ ngươi có thể đi ra ngoài sao?" Thiều Nguyệt cau mày, "Không biết ý của tiền bối là gì?" "Ngươi có thể thử." Thiều Nguyệt nhắm mắt, tụ khí ngưng thần, cô chợt biến mất, song lại xuất hiện ở nơi cách đó cũng không xa, Thiều Nguyệt mở mắt khó tin nhìn cảnh sắc một màu xung quanh, cô chưa ra khỏi đây, cô vẫn còn ở không gian hư vô. Thế là Thiều Nguyệt thử thêm mấy lần nữa, kết quả vẫn y chang, cô chỉ đang lởn vởn trong không gian hư vô này. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Thiều Nguyệt thắc mắc. "Đây là kết giới do Kinh Lôi và Mẫn Sinh cùng nhau tạo ra, chỉ khi ngươi luyện thành người kiếm hợp nhất thì mới có thể hoàn toàn khống chế Kinh Lôi, xông phá kết giới." "Ta nên làm gì đây?" Thiều Nguyệt hỏi. "Phải trải qua bảy bảy bốn chín ngày, chịu đựng chín chín tám mốt nhát thiên lôi mới có thể luyện thành người kiếm hợp nhất, hoàn toàn nắm giữ năng lực sấm sét." "Cái gì, bốn mươi chín ngày sao? Không được, Tiểu Cốt sẽ lo lắng." Thiều Nguyệt lập tức từ chối. "Ngươi đừng quên, đây là không gian hư vô, thời gian trôi qua rất mau, bốn mươi chín ngày ở đây, cũng chỉ là vài ngày ở ngoài kia mà thôi. Nếu ngươi muốn ra ngoài sớm thì hãy mau chóng tập luyện đi." Thiều Nguyệt suy nghĩ chốc lát, xong gật đầu đáp, "Nói cho ta biết, phải tu luyện thế nào đây?" "Muốn luyện thành người kiếm hợp nhất của Hạo, thì nhất định phải trải qua kiếp xích lôi." "Kiếp xích lôi?" "Không sai, chín chín tám mốt nhát thiên lôi chính là kiếp xích lôi, nó là hợp lực diễn sinh của Kinh Lôi và Mẫn Sinh, uy lực không hề tầm thường, ban đầu khi Lôi Hạo tu luyện, suýt chút nữa nó đã bị tan thành mây khói." "Lợi hại đến thế ư?" Thiều Nguyệt siết chặt tay lại, một vị thần mà còn thiếu chút nữa không thành công, cô chỉ sở hữu tu vi của Thượng tiên, chẳng phải sẽ càng khó hơn sao? Nhưng chỉ cần nghĩ đến Tiểu Cốt, Thiều Nguyệt cảm thấy dù có là gì đi chăng nữa, cô vẫn có thể cố gắng được. Thế là, Thiều Nguyệt kiên định đáp, "Bất kể kiếp xích lôi có mạnh mẽ bao nhiêu, nhất định ta cũng sẽ chiến thắng nó, bởi vì Tiểu Cốt đang đợi ta." Giọng nam trầm kia lẳng lặng chốc lát, tựa hồ cũng có chút bất đắc dĩ, "Thế thì nghe theo chỉ dẫn của sấm sét, tới đi!" Trước mắt Thiều Nguyệt hiện lên một tia sấm sét, nó kéo dài sâu vào trong lớp sương mờ, Thiều Nguyệt đi theo, một lúc sau, bóng người Thiều Nguyệt chìm vào trong màu sắc trắng xóa ảm đạm. --- ------ ----