Sáng sớm hôm sau, Thiều Nguyệt tỉnh lại, nhìn Hoa Thiên Cốt nằm trong ngực mình, cô khẽ nhíu mày, tối qua suýt nữa đã khiến Tiểu Cốt bị thương, chấp niệm của Kinh Lôi quá sâu, chỉ cần cô buông thả một chút, sấm sét sẽ ập tới, tập kích Tiểu Cốt. Nghĩ đến đây, Thiều Nguyệt lắc đầu cười khổ, bấy giờ Tiểu Cốt lại cứ chịu đựng sấm sét mà không nói tiếng nào, cô nhìn Tiểu Cốt đau đớn cắn môi thì hết sức thương xót. "Tiểu Cốt à, sao nàng không nói gì?" Thiều Nguyệt áy náy, kéo dài khoảng cách với Hoa Thiên Cốt. Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Sư tôn, ta không muốn phá hỏng... thời khắc này..." "Nhưng ta còn không muốn nhìn nàng phải thống khổ, hơn nữa, còn là đau đớn mà ta mang đến cho nàng." Thiều Nguyệt cau mày. Hoa Thiên Cốt đưa tay nhẹ vuốt chân mày Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt vừa ý thức được bèn mải mốt lùi về đằng sau, cô rất sợ sấm sét lại xông ra, song Hoa Thiên Cốt nghiêng người về phía trước, vòng tay ôm lấy cổ Thiều Nguyệt, "Sư tôn, ôm ta đi, chỉ cần sư tôn ôm ta, ta sẽ không còn đau đớn nữa." "Nhưng..." Thiều Nguyệt vẫn bất an. "Sư tôn, người nhìn xem, không phải bây giờ chẳng có chuyện gì xảy ra sao? Sư tôn..." Hoa Thiên Cốt dùng giọng nũng nịu. Thiều Nguyệt bất đắc dĩ bật cười, cô đành phải đưa tay vây quanh Hoa Thiên Cốt, còn đắp kín chăn cho nàng, "Được rồi, mau đi ngủ thôi!" Hoa Thiên Cốt tựa đầu vào cổ Thiều Nguyệt, gật gù rồi ngủ say, Thiều Nguyệt nhìn nàng đầy yêu thương, đặt môi lên đỉnh đầu Hoa Thiên Cốt, trong lòng thầm ra một quyết định. Thiều Nguyệt còn đang hồi tưởng, đã nghe thấy Hoa Thiên Cốt mơ mơ màng màng khẽ nói gì đó, nàng vừa tỉnh lại đã gọi, "Sư tôn..." Thiều Nguyệt mỉm cười dịu dàng, mặc lại quần áo cho nàng, cảm giác giống như ngày xưa, khi Tiểu Cốt còn nhỏ, khi ấy nàng vẫn luôn thích sang ngủ trong phòng cô, ngủ cũng vẫn vậy, vừa tỉnh lại cứ dùng thanh âm bé bỏng kia gọi cô là Nguyệt tỷ tỷ. Hoa Thiên Cốt thức dậy, nở nụ cười nhìn về phía Thiều Nguyệt, sau đó ngồi dậy nhẹ hôn cô, Thiều Nguyệt hiếu kỳ nhìn nàng, Hoa Thiên cốt lè lưỡi một cái, dí dỏm bảo, "Đây là nụ hôn đầu tiên vào sáng sớm." Thiều Nguyệt vỡ lẽ, "Vậy ra là nụ hôn chào buổi sáng à?" "Nụ hôn chào buổi sáng?" Hoa Thiên Cốt chưa từng nghe thấy từ này, nhưng cảm giác rất hợp, nàng gật đầu, "Vâng, là nụ hôn chào buổi sáng, mới vừa rồi ta đã chào sư tôn, thế còn sư tôn thì sao?" Hoa Thiên Cốt mở to mắt, đầy mong đợi nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt bật cười, tiến đến nhẹ hôn lên miệng Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt che môi vui vẻ lăn lộn ở trên giường. "Được rồi, mau dậy đi!" Thiều Nguyệt ngồi ở mép giường, mặc xong y phục bèn quay sang thấy Hoa Thiên Cốt vẫn còn lười biếng nằm đấy bèn bất đắc dĩ nói, sau đó nghĩ đến một chuyện, Thiều Nguyệt bảo, "Tiểu Cốt này, hôm nay ta muốn về Trường Lưu." Hoa Thiên Cốt im một giây rồi lập tức bật dậy, lo lắng hỏi, "Sư tôn muốn về Trường Lưu ư?" Thiều Nguyệt nhìn vẻ mặt Hoa Thiên Cốt, cũng hiểu nàng đang lo lắng điều gì, cô đưa tay xoa đầu Hoa Thiên Cốt, "Ta chỉ muốn đi tìm Niết, hỏi thăm qua về nguồn gốc mối quan hệ giữa Hồng Hoang và Kinh Lôi, từ đó tìm ra một biện pháp." Hoa Thiên Cốt cúi đầu, kéo vạt áo của Thiều Nguyệt, "Nhưng Tiểu Cốt không bận tâm đâu, chỉ cần có thể ở bên sư tôn thì sao cũng được, thật đấy, sư tôn à!" "Nhưng ta sẽ bận tâm, ta không muốn làm tổn thương nàng nữa, cũng không muốn phải thấy nàng chịu thương tổn." Thiều Nguyệt không thể quên những gì sấm sét của mình đã làm với Tiểu Cốt, hơn nữa mục đích của Kinh Lôi khiến cô ăn ngủ không yên. Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt kiên quyết như vậy bèn vội nói, "Vậy cho ta đi cùng đi, Tiểu Cốt sẽ đi cùng sư tôn!" Thiều Nguyệt lắc đầu, "Tiểu Cốt à, thân phận của nàng bây giờ không giống trước kia nữa, không nên đến Trường Lưu, ta sẽ sớm quay về, nàng yên tâm." "Được rồi," Hoa Thiên Cốt đành vậy, sau đó nàng ngẩng đầu bảo, "Vậy nếu ba ngày sau sư tôn không quay về, Tiểu Cốt sẽ xông lên Trường Lưu tìm sư tôn!" "Được," Thiều Nguyệt cưng chiều đáp, "Nhất định ta sẽ quay về trong vòng ba ngày mà." Thiều Nguyệt không ngờ, rằng một khi cô đã tới Trường lưu, là sẽ một đi không trở lại. Bên ngoài tiên lao tại Trường Lưu, Đường Bảo liên tục muốn xông vào nhưng bị đệ tử trông coi ngăn lại, Đường Bảo gào khóc, "Các ngươi mau cho ta vào thăm Thập Nhất đi, ta muốn gặp Thập Nhất!" Đệ tử trông coi bất đắc dĩ nói, "Đường Bảo cô nương à, đây là lệnh của Thế tôn, không được cho phép bất kỳ ai vào gặp Thập Nhất sư huynh, nhất là cô đấy." Đường Bảo tức giậm chân, "Hừ, mặc kệ Thế tôn, ta muốn vào gặp Thập Nhất, các người tránh ra cho ta!" Dứt lời, con bé chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau với đệ tử trông coi. Ma Nghiêm vừa tới tiên lao đã thấy Đường Bảo đang giao thủ với hai đệ tử canh giữ, y giận dữ quát, "Dừng tay!" Đệ tử trông coi thấy Ma Nghiêm đến bèn vội vàng tiến đến hành lễ, "Thế tôn!" Đường Bảo bĩu môi bất mãn đứng ở đằng kia, Ma Nghiêm bước tới, trợn mắt nhìn Đường Bảo, "Ngươi muốn làm gì hả, còn muốn lật ngược cái tiên lao Trường Lưu ra nữa hay sao?" "Ta..." Đường Bảo đối diện với khuôn mặt hung dữ của Ma Nghiêm thì trong nháy mắt liền mềm nhũn, "Ta chỉ muốn thăm..." "Hừ!" Ma Nghiêm phất ống tay áo, chắp hai tay sau lưng, "Thăm cái gì, ta muốn Thập Nhất tỉnh táo lại, ngươi lại muốn vào làm cái gì?" "Ta lo cho Thập Nhất..." Đường Bảo còn chưa nói hết câu đã bị Ma Nghiêm cắt ngang. "Thập Nhất là đồ đệ của ta, tương lai nó sẽ kế thừa y bát của ta, sao có thì giờ để nữ nhi tư tình với ngươi!" Ma Nghiêm tức giận. "Dù cho ông có là sư phụ của Thập Nhất, nhưng ông cũng không có quyền ngăn cấm tình cảm của huynh ấy, ông vô tình, không có nghĩa ông ép Thập Nhất cũng phải vô tình như ông!" Đường Bảo bực bội phản bác. "Ngươi..." Ma Nghiêm chỉ Đường Bảo, nổi cơn thịnh nộ, "Được, được lắm, được lắm, thế thì ta sẽ vô tình, ta cũng muốn xem, cái hữu tình của các người sẽ kiên trì được đến lúc nào!" Ma Nghiêm xoay người, nói với đệ tử trông coi, "Đưa Lạc Thập Nhất tới quảng trường cho ta, ta muốn công khai xử phạt nó!" Đường Bảo cả kinh, con bé chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Thập Nhất bị dẫn tới quảng trường, nó cắn răng xoay người lại, mải mốt bay về phía điện Tuyệt Tình, định tìm Tôn thượng Bạch Tử Họa nhờ giúp đỡ. Vừa tới điện Tuyệt Tình, Đường Bảo hô lớn, "Tôn thượng ơi, Tôn thượng, Tôn thượng..." Lúc này, Lý Mông đi ra ngăn Đường Bảo lại, Đường Bảo vừa trông thấy Lý Mông bèn tiến lại gần bám lấy cánh tay hắn, lo lắng hỏi, "Lý Mông sư huynh ơi, Tôn thượng đâu rồi ạ?" "Tôn thượng đang bế quan, không cho phép bất kỳ ai quấy rầy." Lý Mông đáp. "Cái gì?" Đường Bảo kinh ngạc, "Tôn thượng bế quan tự bao giờ vậy?" "Là từ lúc Kiếm tôn rời khỏi Trường Lưu." Lý Mông đáp đúng theo sự thật, "Đường Bảo à, sao thế, tìm Tôn thượng có việc à?" "Ừ, việc rất rất chi là gấp!" Đường Bảo thỉnh cầu, "Lý Mông sư huynh ơi, nhờ huynh đấy, huynh hãy vào gọi Tôn thượng đi, hãy xin ngài ấy hãy mau đi cứu mạng!" "Nhưng mà..." Lý Mông có chút khổ não, "Tôn thượng đang bế quan tu luyện Thập Trọng Thiên, muội cũng biết Thập Trọng Thiên nguy hiểm thế nào mà, không nên quấy rầy ngài, nếu không Tôn thượng sẽ gặp nguy, thật xin lỗi, Đường Bảo à, ta cũng không giúp được muội đâu." Đường Bảo đành phải xoay người bỏ đi, đến điện Tiêu Hồn. Trên quảng trường Trường Lưu, Lạc Thập Nhất quỳ ngay chính giữa, Ma Nghiêm đứng trên những bậc thang, hỏi Lạc Thập Nhất ở phía dưới, "Thập Nhất, ngươi đã biết sai hay chưa?" Lạc Thập Nhất ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng kiên định, "Đệ tử không sai!" Ma Nghiêm tức giận chỉ Lạc Thập Nhất, "Được, nếu ngươi cứ mãi u mê không chịu thức tỉnh thì đừng trách vi sư lòng dạ ác độc." Sau đó y chắp hai tay sau lưng, "Lạc Thập Nhất phạm phải môn quy, phạt nó năm mươi tiên côn!" Đệ tử xung quanh nhốn nháo bàn tán, không ai hiểu vì sao tự dưng Thế tôn phải xử nặng như vậy, năm mươi tiên côn ấy à, không phải là mấy tháng cũng khó xuống giường được hay sao? Đệ tử cầm tiên côn đi tới, thời điểm đang vung con lên chuẩn bị hạ xuống thì Sênh Tiêu Mặc vội vã chạy đến, hô, "Chờ chút!" Đường Bảo đi đằng sau, lo âu nhìn Lạc Thập Nhất. Sênh Tiêu Mặc phe phẩy quạt xếp, tới bên Ma Nghiêm, khuyên can, "Ai da, sư huynh ơi, dù sao Thập Nhất là đại đệ tử của huynh mà, sao huynh lại nỡ lòng nào?" "Hừ," Ma Nghiêm bực bội phất ống tay áo, "Là đệ tử thì làm sao, chỉ cần phạm vào môn quy mà vẫn chưa biết hối cải, đáng bị xử phạt!" Sau đó y nhìn Sênh Tiêu Mặc, "Sư đệ, nếu đệ định ngăn cản ta, thì đừng trách ta không khách khí!" Sênh Tiêu Mặc ngẩn người, lần này Ma Nghiêm thực sự giận dữ rồi, xem chừng không ai có thể ngăn cản y nữa, Sênh Tiêu Mặc bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. "Còn chưa xuống tay đi?" Ma Nghiêm nhìn đệ tử phía dưới, cả giận nói. "Dạ!" Đệ tử cầm tiên côn cúi đầu thưa, rồi hắn lập tức đánh một côn lên lưng Lạc Thập Nhất. Lưng Lạc Thập Nhất thẳng tắp, hai tay đặt trên đùi, siết thật chặt, cõi lòng anh chàng không ngừng lặp đi lặp lại, không thể lùi bước, vì Đường Bảo, nhất định phải kiên cường. Đường Bảo nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của Lạc Thập Nhất thì đau lòng bật khóc, sau đó quả thật không thể chịu đựng nổi nữa, con bé xông tới ôm lấy lưng Lạc Thập Nhất, đúng lúc bị một nhát côn đánh xuống, Đường Bảo rên lên, đệ tử chấp pháp thấy thế dừng lại ngẩng đầu nhìn Ma Nghiêm. Lạc Thập Nhất sốt ruột quay đầu lại, đẩy Đường Bảo ra, "Đường Bảo, mau đi đi, cẩn thận không người ta làm nàng bị thương mất." Đường Bảo lắc đầu, ôm chặt lấy Lạc Thập Nhất quyết không buông tay, "Không, ta muốn cùng gánh chịu với huynh cơ." "Đường Bảo..." Lạc Thập Nhất không biết phải làm sao, nhưng trong lòng anh chàng lại vô cùng ấm áp. Ma Nghiêm nhìn hành động của hai người bèn bảo đệ tử đứng bên cạnh, "Kéo nó ra cho ta!" Có hai đệ tử tới lôi Đường Bảo đi, song Đường Bảo cố gắng giãy dụa hòng thoát khỏi sự ràng buộc của họ, lại chạy tới ôm lưng của Lạc Thập Nhất. Ma Nghiêm nổi cơn thịnh nộ, "Đánh cho ta!" Đệ tử chấp pháp hơi do dự, cuối cùng chỉ đành tuân theo, hạ quyết tâm đánh côn lên người một cô gái. Lạc Thập Nhất vội xoay người ôm Đường Bảo vào trong ngực, Đường Bảo muốn gạt anh chàng ra, nhưng Lạc Thập Nhất ôm quá chặt, con bé không tài nào nhúc nhích nổi, những côn hình còn dư lại, Lạc Thập Nhất cắn răng chịu đựng, Sênh Tiêu Mặc thấy thế thì thở dài, lắc đầu một cái. Hình phạt đánh côn kết thúc, Lạc Thập Nhất thả hai tay ra, Đường Bảo mải mốt đỡ lấy Lạc Thập Nhất, kiểm tra thương thế trên người anh chàng, khắp lưng Lạc Thập Nhất một màu đỏ thắm, Đường Bảo không dám chạm vào, con bé chỉ không ngừng nức nở, "Thập Nhất ơi, Thập Nhất..." Ma Nghiêm thấy Lạc Thập Nhất đầu đầy mồ hôi, răng môi tái nhợt song vẫn yếu ớt, quy củ ngồi ở đằng đó thì trái tim cũng mềm nhũn, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Thập Nhất, chỉ cần con chịu nhận sai..." "Sư phụ, đồ nhi tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi Đường Bảo!" Lạc Thập Nhất kiên quyết. Ma Nghiêm vừa mới mềm lòng, trong nháy mắt cơn giận lại bùng nổ, y phất ống tay áo, tách Lạc Thập Nhất và Đường Bảo ra, sau đó đánh một chưởng đẩy Lạc Thập Nhất lùi về phía đài Tru Tiên, dùng xích sắt trói anh chàng lại. "Thập Nhất, đã biết sai hay chưa?" Ma Nghiêm uy hiếp. Lạc Thập Nhất lắc đầu, "Sư phụ, đồ nhi thật lòng yêu Đường Bảo, chúng con không sai!" "Con đường tu tiên phải thanh tâm quả dục, há có thể động tình? Nếu ngươi vẫn chưa chịu hối cải, vi sư sẽ không hạ thủ lưu tình!" Ma Nghiêm nói xong bèn vung tay lên, tức thì trước mặt Lạc Thập Nhất xuất hiện hơn mấy chục thanh kiếm, tất cả mũi kiếm đều nhắm vào anh chàng. Đường Bảo thấy vậy lập tức bò dậy, ngăn trước người Lạc Thập Nhất, Lạc Thập Nhất cả kinh, "Đường Bảo, mau tránh ra!" Đường Bảo lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Ma Nghiêm, Ma Nghiêm hết sức giận dữ, một chưởng đánh bay Đường Bảo, Lạc Thập Nhất nghiêng đầu lo âu nhìn con bé, song tay anh chàng đã bị trói chặt trên cây cột, không thể quay đầu. Bấy giờ, Ma Nghiêm vung tay xuống, mấy chục thanh kiếm kia bay về phía Lạc Thập Nhất, Lạc Thập Nhất nhắm mắt chịu đựng hình phạt kế tiếp. Keng, keng, keng mấy tiếng, mấy chục thanh kiếm nọ rơi xuống mặt đất, Ma Nghiêm và tất cả mọi người cùng giật mình nhìn về phía người mới xuất hiện. Một tay Thiều Nguyệt cầm Kinh Lôi, một tay ôm Đường Bảo, oai phong lẫm liệt đứng ở đó. Thiều Nguyệt thả Đường Bảo ra, cau mày hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" "Kiếm tôn, nhất định người phải cứu Thập Nhất, nhất định phải cứu huynh ấy." Hai mắt Đường Bảo ướt đẫm lệ. Thiều Nguyệt gật đầu, giơ tay nhìn Ma Nghiêm, "Nghiêm sư huynh, Thập Nhất đã phạm phải tội gì mà huynh lại xử phạt thằng bé như vậy?" "Sư muội?" Ma Nghiêm kinh ngạc, "Sao muội lại trở về đây?" "Nghiêm sư huynh, huynh hãy trả lời ta trước, tại sao phải xử phạt Thập Nhất?" Thiều Nguyệt hỏi. Vừa nhắc tới, Ma Nghiêm lại cảm thấy tức giận, y phất ống tay áo, nghiêng đầu không chịu đáp. Sênh Tiêu Mặc vừa thấy Thiều Nguyệt tới đã thở phào nhẹ nhõm, hắn tiến lên giải thích, "Tiểu sư muội, Thập Nhất phạm phải môn quy, nó yêu rồi." Thiều Nguyệt quay đầu nhìn Đường Bảo, vỡ lẽ gật đầu một cái, cô khuyên nhủ, "Nghiêm sư huynh à, đã là người thì ai mà chẳng có cảm xúc, huynh không thể ép bỏ Thập Nhất chỉ vì chút lí do như vậy." "Sư muội, đấy là chuyện của điện Tham Lam." Ý Ma Nghiêm là Thiều Nguyệt đừng có xía tay vào. Thiều Nguyệt thấy Ma Nghiêm ngoan cố thì thở dài, vốn dĩ cô còn định chỉ nói bóng nói gió, song giờ thì bắt buộc phải thẳng thắn với nhau rồi, Thiều Nguyệt bảo, "Sư huynh, chẳng lẽ huynh còn muốn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ hay sao? Lại một lần nữa ép một đồ đệ phải rời bỏ huynh mà đi?" "Sư muội..." Ma Nghiêm thầm cả kinh, y mơ hồ cảm nhận được điều Thiều Nguyệt vừa nói. "Nghiêm sư huynh, ta vừa mới từ Man Hoang về, chắc huynh biết ta đã gặp ai, trong mắt thằng bé ngập tràn thù hận, nó đã thề nhất định sẽ báo thù, bây giờ không phải lúc để trừng trị đệ tử của Trường Lưu." Thiều Nguyệt khuyên nhủ. Vẻ mặt Ma Nghiêm trầm trọng khiến cho mọi người tò mò không biết Thiều Nguyệt đang nói tới ai, y mở miệng hỏi, "Nó... cũng ra rồi?" Thiều Nguyệt gật đầu, Ma Nghiêm nhìn Lạc Thập Nhất, hồi tưởng lại thuở xưa khi mình ngăn cản Trúc Nhiễm và Lưu Hạ, lại không ngờ sẽ làm cho Trúc Nhiễm thay đổi hoàn toàn, không những vậy còn phạm phải tội lỗi tày trời, đến nay y vẫn chưa thể quên được ánh mắt oán hận của Trúc Nhiễm, y không tài nào tưởng tượng nổi một ngày nào đó, Lạc Thập Nhất cũng sẽ nhìn y như vậy. Ma Nghiêm thầm siết chặt bàn tay, cuối cùng xoay người rời khỏi quảng trường Trường Lưu. --- ------ ------ --- Lần này nhân vật mình tìm review cho các bạn đọc chơi không phải Lạc Thập Nhất hay là Đường Bảo, mà là cụ Họa trong nguyên tác:3 Bạn nào chưa đọc hay coi nguyên tác, thậm chí không có hứng thú có thể bỏ qua nhé:3 Phần bên dưới trích từ ***.com, viết bởi Thương Nguyệt. Lúc đầu khi biết đây là truyện ngược cộng thêm việc có những lời nhận xét trái chiều về nó nên tôi không động đến cuốn sách này trong thời gian. Ngày hôm qua, đến bản thân tôi cũng không ngờ mình có thể thức suốt đêm chỉ để ngấu nghiến hết quyển sách dù biết rằng ngày mai tôi phải thức sớm để đi học. Sau khi đọc xong, còn lại trong tôi là nỗi đau ỉ, là nỗi uất ức đến nghẹn ngào, không phải vì Hoa Thiên Cốt hay vì bất cứ nam phụ nào trong đây, mà vì Bạch Tử Họa. Đây là nhân vật thể hiện tình cảm với Hoa Thiên Cốt ít nhất nhưng lại thiết thực và sâu đậm nhất.   Ngay từ lúc ban đầu, chính tôi cũng từng xiêu lòng vì Đông Phương Úc Khanh hiền lành dễ gần, hết lòng vì Hoa Thiên Cốt nhưng càng đến cuối truyện, tôi chợt nghĩ rằng, đời này, người có thể hết lòng vì nàng mà không mang chút tạp niệm, sợ rằng chỉ có Bạch Tử Họa. Vì sao tôi nghĩ thế? Nam phụ trong truyện ai cũng vì Hoa Thiên Cốt nhưng không thể phủ nhận ngay từ lúc bắt đầu, bất kỳ ai trong số họ, ít nhiều cũng mang tâm lý lợi dụng. Sát Thiên Mạch xem nàng như Lục Hà để mà bù đắp áy náy lúc trước (dù rằng sau này hắn yêu nàng thực lòng), Đông Phương Úc Khanh xem nàng như quân cờ, từng bước đẩy nàng vào hố lửa rồi không biết tự khi nào ngay cả bản thân cũng muốn nhảy cùng nàng, Trúc Nhiễm khỏi nói đi, ngay từ ban đầu, quan hệ của hai bọn họ là lợi dụng nhau, còn Mạc Băng Tiên - kẻ giống Bạch Tử Họa- đến gần nàng chỉ để dùng mĩ nam kế giết nàng rồi lại rơi vào chính bẫy tình của mình. Nhìn đi nhìn lại, người thật lòng, ngay từ phút ban đầu, biết nàng mang số kiếp kì lạ, có thể ảnh hưởng đến bản thân, đến Trương Lưu nhưng vẫn một lòng thu nhận nàng, hết lòng dạy dỗ không màng chút vụ lợi, ngoài Bạch Tử Họa thì còn ai?   Tôi không thể ngăn nổi hình ảnh buồn cười lên trong đầu mình. Đông Phương Úc Khanh vừa mỉm cười vừa dắt tay nàng ngã vào hố, nàng ngã rồi lại tìm cách kéo nàng lên. Sát Thiên Mạch và Hiên Viên Lãng ra sức hò hét muốn bảo vệ nàng nhưng không làm được (đây là nỗi bi ai của họ) còn Bạch Tử Họa, chàng ở đâu? Chàng ở ngay sau từng lớp song sắt, phá bỏ từng cái, nắm chặt sợi dây kéo nàng lên trong khi Ma Nghiêm hò hét phía sau, chặt dây, chặt dây đi. Nhưng chàng vẫn kéo và trong quá trình cố gắng kéo ấy, Hoa Thiên Cốt khó tránh khỏi xây xát da thịt nhưng từng vết thương lại như dao cứa vào tim hắn để đến khi nước Tuyệt Tình làm bị thương mình chàng mới chợt nhận ra "trái tim này không biết, lí trí này không hay, cảm giác này không tới, chỉ có cơ thể là thành thật, để lại chứng cứ đó"   Hoa Thiên Cốt có thể xấu hổ, sợ hãi bao nhiêu Bạch Tử Họa cũng xấu hổ, sợ hãi đến thế. Nàng có thể vì bí mật này mà nổi tâm giết người, Bạch Tử Họa, cực đoan hơn, lựa chọn chặt đứt cánh tay mình. Đối với tôi, hành động này chẳng khác nào "bịt tai trộm chuông". Chàng không phủ nhận tình cảm của mình, chàng chỉ sợ nó lộ diện trước Hoa Thiên Cốt. Giống như Hoa Thiên Cốt, yêu là yêu, chỉ là đừng bao giờ để sư phụ biết được.   "Đừng nhìn..." xót xa biết bao khi nghe được lời nỉ non đến gần như cầu xin của vị thượng tiên cao cao tại thượng này. Có thể khi đọc những quyển ngôn tình khác, bắt gặp những nam chính chung tình, sẵn sàng từ bỏ tất cả vì nữ chính bạn cảm thấy tuyệt vời, nhưng liệu có tuyệt vời đến thế không khi người đàn ông của bạn là kẻ không biết đến trách nhiệm mà chỉ có tình yêu? Đọc Hoa Thiên Cốt, có thể bạn tức giận, bất bình thay cho nàng nhưng với tôi, Bạch Tử Họa lại là nhân vật "thực" nhất trong truyện, yêu nhưng không buông bỏ trách nhiệm, trách nhiệm nhưng không tuyệt tình.   Đến khúc cuối, ai cũng bảo chàng sai, chính chàng cũng bảo chàng sai nhưng tôi tự hỏi, chàng sai ở đâu? Sai vì chọn Trương Lưu thay vì chọn nàng? Sai vì ra tay trừng phạt nàng quá nặng? Chàng là thượng tiên, có những thứ nên và không nên. Chọn chúng sinh thay vì nàng, nên, chàng làm được. Yêu nàng, không nên, chàng không làm được. Để nàng chết, nên, chàng cũng không làm được. Giết nàng, lý trí bảo nên nhưng trái tim không nghe lời, miệng bảo giết nhưng sao bước chân kia lại lùi khi thấy nàng tiến đến mũi kiếm mình.   Bạch Tử Họa, yêu mà không phải yêu, tuyệt tình mà không phải tuyệt tình. Nhiều người nói chàng không dứt khoát, dùng dằng giữa hai bên không mãi dứt nhưng tôi cho đó chính là điểm làm nên cái "thực" của con người này. Mấy ai trong chúng ta không mâu thuẫn, mấy ai thực chọn bỏ khi mà cái bỏ kia còn quan trọng hơn tính mạng của mình? Ai nói thứ quan trọng nhất chỉ có một? Chúng sinh là nhất của lý trí, Hoa Thiên Cốt là nhất trong trái tim chàng.   Đến phút cuối, chàng chỉ sai có một lần, không tin nàng chỉ một lần mà buồn cười rằng lần này không phải do ai khác mà chính Hoa Thiên Cốt lừa chàng. Điều này nói lên cái gì? Vì tin nàng, người khác nói chàng không màng, chỉ muốn nghe đáp án từ chính miệng nàng và cũng vì quá tin nên khi Hoa Thiên Cốt lừa chàng, chàng không chút nghi ngờ...Hỡi ôi, đó có thật là sai không?   Bạch Tử Họa tuyệt tình nhưng Hoa Thiên Cốt còn tuyệt tình hơn, nhiều khi tôi không kiềm được ý nghĩ cái "hận" của Hoa quá vô lý. Đành rằng biết chàng yêu mà vẫn tàn nhẫn với mình thì hận thật nhưng chàng đã làm hết tất cả những gì có thể làm trong khuôn khổ (thậm chí đôi lúc vượt quá khuôn khổ ấy), nàng còn muốn chàng phải làm sao nữa đây? mà tàn nhẫn, đó là chuyện bình thường, nhưng mà buộc phải tàn nhẫn, ai mới là kẻ đau lòng? Những người khác giúp nàng, nàng cảm kích, đối xử tốt với họ nhưng Bạch Tử Họa giúp nàng, nàng nào biết, không hay (trừ vụ đinh Tiêu Hồn), nỗi khổ của người nàng không hiểu. Trong mắt nàng, chàng là thượng tiên cao xa vời vợi, với không tới, chỉ có chúng sinh để rồi nàng quên mất rằng Bạch Tử Họa cũng cần lắm sự quan tâm, thấu hiểu mà nàng dành hết cho những người khác. Nàng thấu hiểu tình cảm của mọi người nhưng lại thể nhìn thấu hiểu tình cảm Bạch dành cho nàng để rồi lại hận chàng khi nhìn ra tình cảm thầm kín ấy.   Giữa thiên hạ và ta, chàng chọn ai? Ta chọn thiên hạ nhưng sẽ chết cùng nàng.   Toàn bộ review đầy đủ được để trong phần cmt.  Cảm ơn các bạn đã đón đọc, đi khóc cho cụ Họa đã:"